Tình Bất Tận

Chương 48: Tất cả vì em



Phó Minh Khải trở về nhà đã nhìn thấy ba Kiều đang ngồi đọc sách ở phòng khách liền đến nói chuyện..

“Ba, vẫn chưa ngủ ạ?”

“Con mới đi đâu về à?”

“Vâng. Con đi thăm người thân của một người bạn..”

Phó Minh Khải suy nghĩ trong lòng và bàn chuyện với ba Kiều..

“Ba, con muốn xin ba một chuyện.”

“Con nói đi.”

“Con muốn xin ba đầu tư vào một mái ấm từ thiện mà trước đây con từng lớn lên, thay đổi tên thành Khải Mịch được không ạ?”

Ba Kiều dừng lại việc đọc sách mà quay sang thắc mắc..

“Khải Mịch? Tại sao con lại đặt tên như vậy?”

“Dạ đầu tiên là con mong muốn có một nơi cho các em bé mồ côi hoặc không nhà cửa có thể đến mái ấm đó nương tựa về sau ạ, hai là trước đó Mịch Na từng có tâm nguyện vì con mà xây dựng lại ngôi nhà từ thiện nhưng.. nên con muốn hoàn thành tâm nguyện này cho em ấy..”

Ba Kiều trầm ngâm một hồi lâu mới đáp lại Phó Minh Khải..

“Khải nhi, có phải con có điều gì giấu mọi người không?”

“Dạ không. Sao ba lại hỏi thế ạ?”

“Có lẽ trực giác của một người ba hay chăng? Ba chỉ cảm thấy như thể con sắp đi xa mà không còn gặp con nữa..”

Phó Minh Khải hơi chột dạ nhưng vẫn phải mỉm cười động viên..

“Không có chuyện đó đâu ạ, ba đừng quá lo.!”

“Được. Ba đồng ý với con.”

“Cảm ơn ba. À, đây là thẻ nhớ USB có lưu lại mọi việc phi pháp của ông Diệp Thọ Khí cũng như một phần gián tiếp đã hại con. Nhờ ba cho người xử lý việc về sau nhé ạ!”

Ba Kiều gật đầu thay cho câu trả lời, Phó Minh Khải bàn giao hết mọi việc và xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước. Tại nhà họ Diệp, Diệp Thọ Khí đang rất tức giận ra tay đập vỡ đồ đạc vì tin tức những việc làm sau lưng của ông đều đang bị vạch trần..

“Kiều Mịch Na – Phó Minh Khải. Hai anh em các người, ta sẽ không bỏ qua.”

Hai anh em nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức, vì để phối hợp điều tra nên Diệp Trường Minh và Diệp Bối Linh đều phải đến đồn cảnh sát cho lời khai.

“Chuyện gì đến cũng nên đến, mong là ông ấy sẽ biết hối cãi..”

“Còn Bối Linh thì sao? Cô ấy có thể sẽ hơi khó tin về những việc này..”

“Con bé cũng đã có suy nghĩ thông suốt sau khi nói chuyện với Mịch Na rồi!”

La Mỹ Hiên vui mừng thay cho Diệp Bối Linh, nhưng mà việc lo trước mắt chính là hai anh em Kiều Mịch Na kia. Lúc này, Phó Minh Khải đang chuẩn bị đồ đạc đi du lịch cùng Giang Vỹ vài ngày chợt mẹ Kiều gõ cửa..

“Mẹ, có việc gì không ạ?”

“Khải nhi, con đang soạn đồ à?”

“Vâng. Sắp tới con đi du lịch cùng Giang Vỹ vài ngày, mẹ cần con giúp gì ạ?”

Không hiểu sao mẹ Kiều bất giác sờ đầu Kiều Mịch Na và ôm cô vào lòng mà nói..

“Không. Chỉ là mẹ có vài cảm giác bất an, sợ con sẽ một đi không trở lại.”

“Làm sao được ạ? Con chỉ đi vài ngày rồi sẽ trở về thôi, huống hồ sắp tới hai anh em con đều cùng ở bên ba mẹ nữa mà..”

Phó Minh Khải nghẹn lòng an ủi mẹ Kiều một hồi, sau đó mới ra ngoài khi có Giang Vỹ đợi sẵn trước cổng nhà. Không nghĩ là mẹ Kiều sẽ ra cùng nên anh lễ phép chào hỏi..

“Nhờ con chăm sóc Khải nhi giúp mẹ nhé!”

“Vâng. Mẹ yên tâm, con sẽ không để lạc mất em ấy nữa đâu ạ!”

“Mẹ. Vậy con đi trước nhé!”

Giang Vỹ và Phó Minh Khải cùng nhau lên đường đi du lịch ngoài tỉnh vài ngày. Trước khi đi, Phó Minh Khải cũng đã để sẵn ở nhà một bức thư tay tạm biệt ba mẹ Kiều.

“[Ba, mẹ. Con trai bất hiếu không thể ở trước mặt mà tạm biệt, nhưng mà lần này được sống lại dưới thân phận của Mịch Na con cũng phần nào cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ. Mong kiếp sau vẫn sẽ được làm con của ba mẹ..]”

Tại bệnh viện lúc này, Henry vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Diệp Bối Linh cũng hơi bất ngờ..

“Anh tỉnh rồi, còn thấy đau ở đâu không?”

“Sao cô lại ở đây?”

“À, Mịch Na nhờ tôi đến chăm sóc cho anh. Cô ấy có việc nên vài ngày tới sẽ không ở đây, trước khi đi có nhờ tôi đưa lại bức thư này cho anh.”

Henry cầm lấy bức thư viết tay của Kiều Mịch Na nhưng lại chần chừ đọc nội dung bên trong khiến Diệp Bối Linh tò mò..

“Anh không dám đọc à? Cần tôi đọc giúp không?”

...

Diệp Bối Linh lặng lẽ ra ngoài trước cho Henry không gian, không chỉ Henry mà ngay cả ba mẹ Phó cũng đã được Phó Minh Khải an bài từ lâu. Tới một khách sạn gần biển cách xa thành phố, Phó Minh Khải khi thấy biển chợt thấy trong lòng thật yên tĩnh..

“Anh biết em thích biển nên mới bố trí nơi này à?”

“Đúng một phần đấy. Nơi này trước đây cũng là khách sạn nhung bị phá sản vì không có doanh thu, nhận ra được tiềm năng nên anh đã thu mua lại và cho thiết kế thành địa điểm nổi tiếng như vầy mới thu hút được khách du lịch gần xa đấy!”

“Vậy sao?”

Giang Vỹ đưa Phó Minh Khải đến nhận phòng và tham quan khắp nơi mới nhận ra mọi thứ nơi đây đêu được thiết kế theo sự yêu thích và từ câu chuyện của cả hai mới là điểm nhấn thu hút nhiều khách tham quan như thế...

“Giang Vỹ, mọi chỗ của nơi này đều có liên quan đến những gì em yêu thích?”

“Em nhận ra rồi à?”

“Tại sao?”

“Anh muốn có một nơi dành riêng cho em, dành riêng cho chúng ta để có thể trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau như này. Khi khách đến tham quan, anh muốn họ sẽ thấu hiểu hơn tình cảm nam nam như chúng ta cũng rất ngọt ngào và hạnh phúc như những cặp đôi bình thường khác, đây chính là điểm nhấn anh chú trọng nhất! “

Những lời nói và hành động của Giang Vỹ khiến Phó Minh Khải cảm động mà xuất hiện ham muốn được tiếp tục bên anh nhưng sự thật lại luôn luôn đi ngược với thực tại.