Tình Bất Tận

Chương 47: An bài



Trải qua nhiều giờ cấp cứu, Henry đã tỉnh lại sau ba ngày hôn mê sâu. Túc trực ở bên là Kiều Mịch Na và Giang Vỹ..

“Henry, anh tỉnh rồi? Còn nhận ra tôi là ai không?”

“Mịch..Na”

“Anh chờ một chút tôi gọi bác sĩ vào khám lại cho anh nhé!”

Bác sĩ khám lại tổng quan cho Henry và đưa ra kết quả tích cực..

“Anh thấy trong người sao rồi?”

“Không sao. Đây là người cô từng nói đến, đúng không?”

“Chào anh. Tôi là Giang Vỹ, Mịch Na có nhắc về anh cho tôi rất nhiều.”

Phó Minh Khải suy nghĩ lại mọi việc mới nói chuyện với Henry..

“Henry, nhiều ngày qua anh đã chịu khổ rồi. Mọi chuyện về sau cứ để tôi giải quyết, anh hãy yên tâm mà tịnh dưỡng nhé. Nơi đây là bệnh viện của gia đình tôi, bọn người đó sẽ không tìm đến đâu...”

“Như vậy có nguy hiểm không?”

“Không sao đâu. Tôi đã chuẩn bị hết rồi, anh yên tâm!”

Chờ đợi Henry ngủ thiếp đi thì Phó Minh Khải và Giang Vỹ mới chuẩn bị ra về..

“Có nên cho người đến bảo vệ cho Henry không?”

“Em đã nhờ một người rồi..”

“??? “

Giang Vỹ không biết người mà Phó Minh Khải chuẩn bị là ai nhưng anh sẽ không ngờ rằng người đó lại là Diệp Bối Linh đang thầm tương tư Henry mấy ngày qua..

“Em nói gì? Diệp Bối Linh thích thầm Henry?”

“Đúng vậy..”

“Anh không ngờ đấy..”

“Sao hả? Vụt mất đi một người crush mình nên tiếc à?”

Giang Vỹ ký nhẹ vào đầu Kiều Mịch Na bên ngoài nhưng vẫn trách yêu Phó Minh Khải bên trong..

“Em nghĩ đi đâu vậy hả?”

“Hihi.. Em chỉ nghĩ là hai anh em họ cũng nên tìm thấy định mệnh của mình rồi..”

Một nơi khác, La Mỹ Hiên đang thay băng cho vết thương của Diệp Trường Minh. Tuy vết thương không sâu nhưng cũng không nên hoạt động nhiều..

“Vậy cậu ấy.. anh ấy đã có kế hoạch gì tiếp không?”

“Dĩ nhiên là bắt bài ba của anh rồi. Nghe nói, hôm nay ông ấy sẽ về nước. Chắc cũng đã nhận được tin rồi đấy.!"

Và đúng thật là Diệp Thọ Khí rất tức giận khi Henry được cứu mà có sự tham gia của Diệp Trường Minh. Kiều Mịch Na vừa trở về nhà thì như cảm thấy bất an..

“[Dường như cũng sắp đến lúc rồi, nên xử lý nhanh thôi]”

Ninh Chí Tuân và Đặng Tú Lệ cùng nhau chăm sóc cho mẹ anh, qua theo dõi từ bác sĩ thì sức khỏe của bà đã ổn định nên cả hai mới yên tâm. Lúc này, vì tin tưởng nên Phó Minh Khải đã tìm đến phòng bệnh..

“Bác gái không sao rồi chứ?”

“Mẹ mình không sao rồi, cảm ơn cậu.”

“Thật ra, mình có việc này muốn nhờ cậu..”

Ninh Chí Tuân gật đầu lắng nghe và đồng ý giúp đỡ dù chưa biết là việc gì..

“Mình từng nói với cậu về mệnh cách của mình và Mịch Na đấy thì sắp tới sẽ có một sự kiện lớn đưa Mịch Na hoàn hồn trở lại, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến ký ức của mọi người nên mình muốn cậu ngày đó giúp mình giữ chân Giang Vỹ lại..”

“Ý cậu là chúng mình sẽ không còn nhớ đến cậu nữa và người hoàn hồn sống lại là Kiều Mịch Na thật sự?”

“Đúng vậy..!”

Ninh Chí Tuân bất ngờ trước thông tin này và chính Phó Minh Khải cũng biết rõ là sự thật này khó ai có thể chấp nhận..

“Mình biết điều này sẽ làm khó cậu nhưng mà..”

“Làm sao có thể? Cậu biết nếu Giang tổng biết sự thật này nhất định sẽ phản đối mà?”

“Nên mình mới tin tưởng mà nhờ cậu giúp đây, hãy xem như là một cách cậu muốn trả ơn cho mình cũng được..”

Ninh Chí Tuân cũng không thật sự đồng ý vì quyết định này của Phó Minh Khải..

“Không còn cách nào vẹn toàn cho cả hai sao?”

“Mình vốn dĩ là một người phải chết và Mịch Na không đáng phải hy sinh vì mình, sư thầy cũng đã đồng ý giúp mình rồi nên là Tiểu Chí, mình năn nỉ cậu đấy. Hãy giúp mình được không?”

Ninh Chí Tuân nghẹn ngào đồng ý trước sự cầu xin từ Phó Minh Khải dù trong lòng quyết liệt phản đối..

“Được. Mình đồng ý với cậu”

“Cảm ơn cậu, Tiểu Chí. Mong kiếp sau chúng ta vẫn là bạn nhé!”

Cả hai trao nhau cái ôm của tình bạn, sau khi Phó Minh Khải rời đi thì Ninh Chí Tuân mới rơi lệ..

“Chí Tuân, đó là quyết định của cậu ấy. Chúng ta nên tôn trọng!”

“Tất cả cũng tại anh, nếu như lúc đó anh không.. thì có lẽ cậu ấy sẽ không phải như bây giờ.”

Diệp Bối Linh hiện tại cũng đang tận tình chăm sóc cho Henry mà nghĩ lại buổi gặp mặt trước đó với Kiều Mịch Na..

“[Ba tôi.. bắt cóc Henry? Làm sao cô biết?]”

“[Trường Minh cũng đã biết việc nên tôi chỉ nói sự thật để cô bình tĩnh mà suy nghĩ lại việc làm của ba mình thôi. Nhưng việc chính mà tôi muốn nhờ là mong cô hãy đến chăm sóc cho Henry thay tôi..]”

“[Tại sao?]”

“[Tôi không rõ là hai người đã quen hay hiểu lầm như thế nào, chỉ là lần cuối cùng tôi đến nhà của Henry từng nhìn thấy hình ảnh của cô nên tôi nghĩ hai người có quen biết, mong là cô sẽ đồng ý.]”

Diệp Bối Linh nhìn Henry đang ngủ sâu mà tự hỏi không nghĩ rằng anh có giữ lại hình ảnh của mình..

“[Anh có đúng là định mệnh mà tôi đang tìm kiếm không đây?]”

Henry ngủ say không hay biết chuyện gì, Diệp Bối Linh cứ thế nhìn anh mà bất giác chìm vào giấc ngủ nhưng lòng vẫn thầm gửi cảm ơn đến Kiều Mịch Na...