Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 17: Thừa nhận sự thật



Thẩm Tuyết dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình thuê một căn nhà nhỏ, cô không còn nhiều tiền. Với tình hình hiện tại Thẩm Tuyết phải gấp rút tìm việc làm nếu không cô sẽ không có tiền để đóng tiền nhà hàng tháng, tiền học và tiền sinh hoạt hàng ngày. Chắc chắn cô sẽ phải vừa đi học vừa đi làm nhưng tìm việc gì làm để cân bằng thời gian giữa học và làm bây giờ.

Hôm nay Thẩm Tuyết đến trại giam xin được thăm ba mình. Thấy ba mình bị một cảnh sát dẫn ra gặp,trên mặt ông còn có những vết bầm tím Thẩm Tuyết không nhịn được mà khóc òa lên. Dù ba cô có là người xấu xa thế nào thì ông vẫn là ba của cô, vẫn là người thân yêu nhất của cô.

- Ba, sao ba lại ra nông nỗi này, bọn họ đánh ba sao?

Thẩm Hán Thu thấy con gái đến gặp mình thì mừng rơi nước mắt.

- Tiểu Tuyết con đến rồi, con mau nghĩ cách giúp ba ra khỏi đây đi, ba không muốn ở trong này nữa. Bọn chúng thỉnh thoảng lôi ba ra trút giận, mấy tên tù nhân đó ma cũ bắt nạt ma mới.Mau, con mau bảo Trạch Hàn cứu ba ra ngoài đi, nó nhất định sẽ có cách, nó yêu con như vậy chỉ cần con nói nó sẽ nghe lời con thôi.

Thẩm Tuyết càng nghe ba mình nói cô càng đau lòng, cô muốn hỏi ba về chuyện ba mẹ của Lăng Trạch Hàn nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

- Ba, ba có biết ba mẹ của Lăng Trạch Hàn không?

Tự nhiên Thẩm Tuyết hỏi một câu như vậy khiến Thẩm Hán Thu cũng không hiểu ra sao?

- Chẳng phải nó là trẻ mồ côi sao? Tự mình gây dựng lên sự nghiệp, ta cũng đã điều tra lý lịch của nó rồi. Chẳng nhẽ nó mới tìm được ba mẹ nó hay sao?

Lăng Trạch Hàn tiếp cận cha con cô cũng là có chuẩn bị mà đến, anh đã ngụy tạo lai lịch khiến ba cô không điều tra ra thân thế thật sự của anh, chỉ có như vậy mới thành công lừa được cha con cô, từng bước trả thù.

- Ba, Lăng Trạch Hàn bỏ con rồi, anh ấy không hề yêu con,anh ấy tiếp cận ba và con chỉ là để trả thù cho ba mẹ của anh ấy thôi.

Thẩm Hán Thu nghe Thẩm Tuyết nói vậy thì sửng sốt, chuyện gì thế này, trả thù cho ba mẹ cậu ta ư? Ba mẹ cậu ta là ai? Không lẽ chuyện ông vào tù và Thẩm thị phá sản có liên quan đến Lăng Trạch Hàn à?

- Tiểu Tuyết,con nói rõ ràng cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lăng Trạch Hàn đã làm gì con? Nó đã nói những gì với con?

Thẩm Tuyết rưng rưng kể lại:

- Anh ấy nói ba vì giành mối làm ăn lớn mà đã cho người gây tai nạn cho ba mẹ của anh ấy, tên thật của ba anh ấy là Lăng Chấn Phong, mẹ của anh ấy là Nhậm Tư Nhiên. Anh ấy không phải là trẻ mồ côi không rõ gia thế đâu ba.

"Đùng" Tai Thẩm Hán Thu bỗng vang lên một tiếng, ông suýt nữa thì đứng không vững.

- Cái gì? Con nói cái gì? Con nói cha mẹ cậu ta là Lăng Chấn Phong và Nhậm Tư Nhiên sao?

Thẩm Tuyết nghe vậy cũng đoán được ba cô biết hai người đó, không lẽ ba cô thực sự... Không, cô không tin đâu.

- Ba, người mau nói cho con biết có phải những lời anh ấy nói là sự thật không?

Thẩm Hán Thu nắm chặt tay lại,cắn răng thừa nhận:

- Phải, đúng là có chuyện đó, chết tiệt thật,lẽ ra năm đó ta phải tìm cách giết nốt con trai bọn họ mới đúng, để cậu ta bây giờ có cơ hội trả thù ta. Tiểu Tuyết, Lăng Trạch Hàn có làm gì con không? Con phải cẩn thận với nó đấy.

Thẩm Tuyết ngưng khóc, nghệt mặt ra nhìn Thẩm Hán Thu, cô vừa nghe nhầm sao? Ba cô thừa nhận đã giết ba mẹ của Lăng Trạch Hàn, còn muốn giết nốt cả anh ấy sao? Tại sao vậy?

- Ba, ba nói gì vậy,ba thực sự...

- Tiểu Tuyết, con không hiểu đâu, thương trường như chiến trường, nếu năm đó ba không ra tay thì sao có Thẩm thị được chứ. Ba thích Nhậm Tư Nhiên nhưng bà ta lại yêu và lấy Lăng Chấn Phong, còn ngăn cản các mối làm ăn của ba. Nếu ta đã không có được thì ta sẽ đạp đổ hết. Dù sao ta cũng đã cưỡng đoạt được bà ấy, xem như cũng cắm sừng được cho Lăng Chấn Phong rồi ha.... Ha.... Ha...

Thẩm Hán Thu cười như điên, đôi mắt đã đỏ ngầu, đúng là ông ta đã sơ xuất bỏ qua Lăng Trạch Hàn,nên giờ ông ta phải trả giá cho sự sơ xuất đó. Khuôn mặt ông ta dần méo mó đầy dữ tợn.

Thẩm Tuyết nhìn ba mình, cô không thể ngờ người ba sống với mình bao nhiêu năm lại có một mặt này. Người ba cô luôn kính yêu tại sao lại làm chuyện độc ác như vậy. Ông ấy còn nói đã cưỡng bức mẹ của Lăng Trạch Hàn ư? Nhớ đến chuyện đêm qua Lăng Trạch Hàn điên cuồng chiếm đoạt cô, đôi mắt anh cũng nhuốm đầy thù hận, trong lòng Thẩm Tuyết lúc này chỉ còn lại một mảnh hoang vu,tro tàn.

- Ba, ba đã hại họ thật sao? tại sao ba lại làm vậy chứ? Hu... Hu... Hu...

Cô khóc không thành tiếng, cô không muốn tin, sự thật này sao lại tàn nhẫn như vậy. Cô biết phải làm thế nào đây?