Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 18: Xin giúp đỡ



Thẩm Hán Thu sau một lúc chìm trong hồi ức ông ta lại thoáng bừng tỉnh. Ông ta không thể ở trong tù chờ chết được.

- Tiểu Tuyết, con phải tránh xa tên Lăng Trạch Hàn đó ra. Hắn ta đang trả thù chúng ta, ba ở trong này bị ngược đãi, cơm không đủ ăn còn bị bọn chúng đánh đập,ba không muốn sống cuộc sống như thế này. Phải rồi,con mau đi tìm chú Tân, ông ấy có thể giúp ba, trước kia ba cũng có mối quan hệ thân thiết với ông ta, ông ta có thể giúp ba.

Thẩm Tuyết đau lòng nhìn Thẩm Hán Thu, ba cô làm điều ác, bị đi tù cũng là đúng người,đúng tội nhưng cô là con gái ông, ông là ruột thịt của cô, cô không thể trơ mắt nhìn ba mình mỗi ngày bị ngược đãi được. Cô sẽ làm hết sức mình để giúp ông. Chắc chắn ông không thể thoát tội nhưng có thể giúp cho ông sống tốt một chút trong tù cô cũng nguyện cố gắng.

- Chú Tân sao? Ba đang nói đến chủ tịch của Tân thị sao?

- Đúng, chính là Tân Kỳ, ông ta có anh họ làm người phía trên, con đi nhờ ông ta giúp đỡ giảm nhẹ tội cho ba, cũng giúp ba trong tù có cuộc sống thoải mái.

Thẩm Tuyết biết Tân Kỳ, ông ấy cũng từng đến nhà cô mấy lần, cô không biết mối quan hệ giữa ba cô và Tân Kỳ thân đến mức nào nhưng cô đi gặp ông ta nhờ giúp đỡ ông ta sẽ đồng ý sao? Những người bạn cũ của ba cô thấy ba cô bị đi tù, thấy Thẩm thị phá sản họ tránh còn không kịp, có thể nhờ cậy được mấy người đây.

Hơn nữa giờ cô không có tiền bạc để đút lót cho họ nhưng chỉ cần có hi vọng thì cô sẽ không từ bỏ.

Thẩm Tuyết, chỉ còn lại một chút tiền nhỏ, cô lén đưa cho quản giáo,cầu xin ông ấy chiếu cố ba cô một chút. Cô sẽ nhanh chóng đi tìm việc ngay trong hôm nay, cô không có tiền để cầm cự lâu được.

Quản giáo nhìn Thẩm Tuyết đã đi xa,hắn nhét tiền vào túi rồi hừ lạnh.

- Có vài cái đồng bạc mà dám sai khiến tôi sao? Tôi làm sao dám đắc tội với ngài Lăng chứ? Đúng là ngây thơ. Muốn cứu ba cô trừ khi cô dùng sắc đẹp quyến rũ được ngài Lăng.

Lẩm bẩm xong hắn lại quay vào tiếp tục với công việc của mình.

Thẩm Tuyết không biết mình ra khỏi trại giam như thế nào, cô lang thang trên đường rồi đi vào một nhà hàng xin việc, họ nói đã thuê đủ người chỉ thiếu nhân viên rửa bát, Thẩm Tuyết không đắn đo liền nhận lời.

Mỗi chiều tan học cô sẽ đến rửa bát thuê đến mười giờ tối, tiền lương thanh toán luôn trong ngày.

Thẩm Tuyết đang rất cần tiền nên cô nhận luôn công việc này. Hôm nay cô sẽ bắt tay vào làm luôn.

Nhà hàng này cũng có máy rửa bát nhưng việc chính vẫn là Thẩm Tuyết phải làm, hơn nữa có những chiếc bát không thể rửa bằng máy. Thẩm Tuyết xếp một phần bát đũa có thể rửa vào máy. Số còn lại cô đeo gang tay vào bắt đầu tự tay rửa. Hết lớp này đến lớp khác, rửa xong lớp bát này lại có nhân viên dọn bàn mang những chiếc bát đũa khách đã dùng xong cho Thẩm Tuyết tiếp tục rửa sau đó lại sấy khô.

Mười giờ tối cô mới xong việc, nhận được tiền thù lao Thẩm Tuyết vô cùng vui vẻ. Đây là công sức cô bỏ ra, cô sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, có lẽ đây chỉ là công việc tạm thời của cô nhưng cô đang rất cần tiền, cô phải tự mình đứng lên bằng chính đôi chân,đôi tay của mình.

Thẩm Tuyết đi bộ về nhà, cô vừa đi vừa nghĩ đến lời ba cô nói lúc ở trại giam. Có lẽ cô phải đi gặp chú Tân một chuyến, nhờ cậy chú ấy giúp đỡ ba mình.

Hôm sau,Thẩm Tuyết đã đến công ty của Tân Kỳ, cô đến quầy lễ tân xin gặp chủ tịch Tân nhưng đâu có dễ dàng như thế. Cô không có hẹn trước, lại không có số điện thoại của ông ấy, hiển nhiên không thể gặp được.

Thẩm Tuyết đi đến quán cà phê đối diện công ty ngồi chờ, chỉ cần ông ấy ra khỏi công ty cô sẽ có cơ hội gặp mặt trực tiếp Tân Kỳ.

Ông trời cuối cùng cũng không phụ lòng người. Vừa nhìn thấy bóng dáng Tân Kỳ cùng trợ lý ra khỏi công ty,Thẩm Tuyết liền nhanh chân chạy đến.

Tân Kỳ vừa định ngồi vào xe ô tô thì nghe thấy tiếng gọi:

- Chú Tân, chú Tân, xin chú dừng bước.

Tân Kỳ dừng lại ngoảnh mặt nhìn, một cô gái mặc quần jean, áo thun,tóc buộc đuôi ngựa, dáng vẻ vội vàng chạy đến. Tân Kỳ nhìn một lúc thì nhận ra Thẩm Tuyết, ông ấy biết cô là con gái của Thẩm Hán Thu.

Thẩm Tuyết bước tới gần cúi người chào hỏi:

- Chú Tân, cháu là Thẩm Tuyết, cháu có chuyện muốn nói với chú, chú có thể dành cho cháu một chút thời gian không ạ?

Tân Kỳ nhìn cô gái thanh thuần, dáng vẻ nữ sinh, đôi môi đỏ hồng, vài sợi tóc mái lòa xòa trước trán do vội vàng chạy, hai má vì nắng mà hơi ửng hồng, ông ta khẽ nuốt một ngụm nước bọt.