Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 39: Kính rượu



Thẩm Tuyết thầm kêu khổ trong lòng, cô cảm thấy mình đang ngồi vô đống than, cứ có cảm giác có một đôi mắt rực lửa bên cạnh đang nhìn mình. Còn Lăng Trạch Hàn vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, chỉ đúng là đôi mắt anh có phần nóng cháy luôn liếc nhìn về bên cạnh.

Ngồi bên tay phải của Lăng Trạch Hàn chính là Thẩm Tuyết, còn ngồi bên trái anh chính là thầy hiệu trưởng.

- Thầy hiệu trưởng, học sinh của thầy đúng là rất giỏi,toàn là những nhân tài cả. Đúng là khóa sau hơn những khóa trước rất nhiều, càng ngày càng ưu tú.

Thầy hiệu trưởng nghe thấy Lăng Trạch Hàn khen ngợi thì cái mũi đã nở to bằng miệng bát tô, sung sướng mỉm cười:

- Đâu có, em quá khen rồi, khóa của Trạch Hàn vẫn là ưu tú nhất, cũng nhờ có các cựu học sinh thành đạt như các em tài trợ cho nhà trường và các bạn học ở đây. Thầy vô cùng cảm động, cảm ơn em nhiều lắm.

Lăng Trạch Hàn cũng mỉm cười, anh đặt tay sau thành ghế của Thẩm Tuyết, dáng vẻ lười biếng nhưng không mất đi phong độ chút nào, Thẩm Tuyết chỉ cảm thấy sau lưng mình nóng ran, động tác này của anh cứ như cô đang bị anh ôm trong lòng vậy. Thẩm Tuyết chỉ cầu mong cho bữa cơm này trôi qua nhanh chóng mà thôi.

Mọi người cũng đã bắt đầu dùng bữa, Thẩm Tuyết cũng cúi đầu ăn,cố gắng giảm thiểu tối đa cảm giác tồn tại của mình.

Một con tôm đã lột vỏ sạch sẽ được đặt vào bát của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của con tôm vừa rồi không ai khác chính là Lăng Trạch Hàn. Thẩm Tuyết có một xúc động muốn ném con tôm vào cái bản mặt như cười như không kia của anh. Ai mà thèm ăn tôm anh ta bóc chứ.

Có vài ánh mắt vô tình nhìn thấy hành động này của Lăng Trạch Hàn cũng tò mò nhìn Thẩm Tuyết. Cô gái này lại được đích thân Lăng tổng bóc tôm cho ăn, đúng là ngồi cạnh vua được ban lộc rồi, hên quá đi mất,biết thế lúc nãy họ đã nhanh chân ngồi cạnh Lăng tổng cho rồi.

Biết Lăng Trạch Hàn cố ý, cũng biết mọi người đang nhìn mình,Thẩm Tuyết cảm thấy con tôm này cô nhả ra không được mà ăn vào cũng không xong vậy. Cô đành chữa cháy:

- Thật ngại quá, Lăng tổng,tôi thất lễ quá, sao có thể để bàn tay cao quý của ngài bóc tôm cho tôi được, tôi phải bóc cho ngài mới phải phép chứ.

- Không sao, tôi tiện tay thôi,em cứ ăn đi.

Lăng Trạch Hàn cũng vô cùng lịch sự trả lời đánh tan sự nghi ngờ của mấy người xung quanh nhưng ngay sau đó anh lại nhả ra mấy lời "vàng ngọc " chỉ đủ cho Thẩm Tuyết nghe thấy khiến cô suýt nữa thì phun con tôm đang nhai trong miệng ra ngoài.

- Tay tôi không chỉ biết bóc tôm đâu, tôi còn thích bóc và lột trần một số thứ khác nữa cơ, ví dụ như một số thứ …

Anh gian xảo dừng lại một chút khiến Thẩm Tuyết vểnh tai lên nghe.

- Ở trên người của em.

Tên chết bầm này. Thẩm Tuyết đỏ mặt chỉ đành giả điếc, biện pháp tốt nhất lúc này nếu không thể giả vờ câm thì chính là giả vờ điếc. Nhưng chưa kịp giả điếc cô đã nghe thấy tiếng thầy hiệu trưởng trách móc:

- Ấy, Thẩm Tuyết,sao em cứ mải ăn thế, mau rót rượu kính Lăng tổng đi chứ, cậu ấy là đàn anh rất tài giỏi đấy, mấy khi có cơ hội gặp được, em phải học tập cậu ấy nhiều vào.

Thẩm Tuyết bị điểm tên cũng chỉ đành bất đắc dĩ nâng chén trà lên nói:

- Lăng tổng, thật ngại quá,tôi không biết uống rượu, tôi lấy trà thay rượu xin kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã tạo điều kiện cho những học sinh như chúng tôi.

Lăng Trạch Hàn hứng thú nhìn Thẩm Tuyết, nhưng anh lại nói với thầy hiệu trưởng:

- Thầy hiệu trưởng, học sinh của thầy đúng là không có thành ý, hiếm khi có hôm gặp mặt vui vẻ thế này, một chén rượu thôi tôi nghĩ cũng chả say được đâu.

Lời này chính là không đồng ý cho Thẩm Tuyết lấy trà thay rượu.

Thẩm Tuyết thầm chửi trong lòng, họ Lăng này chính là muốn trêu đùa cô đây mà. Đúng là anh ta càng ngày càng vô sỉ.

Thầy hiệu trưởng thấy Lăng Trạch Hàn nói vậy cũng sợ sẽ làm Lăng Trạch Hàn mếch lòng liền hùa theo:

- Đúng, đúng, Thẩm Tuyết, Lăng tổng nói đúng đó, chỉ là một chén rượu thôi mà, em nên kính Lăng tổng có thành ý một chút chứ.

Nói rồi thầy hiệu trưởng đưa chén rượu đã rót qua cho Thẩm Tuyết. Thẩm Tuyết chỉ đành đưa hai tay ra nhận lấy. Cô đưa ly rượu đến trước mặt Lăng Trạch Hàn.

Hừ, cũng chỉ là một chén rượu thôi mà, làm khó được tôi chắc.

- Lăng tổng, xin mời.

Cô chưa từng uống rượu nhưng cô nghĩ một chén rượu nhỏ này mình vẫn có thể uống được.

Lăng Trạch Hàn cũng cụng ly với Thẩm Tuyết rồi hai người cùng uống cạn chén rượu trên tay.

Uống xong,may mà Thẩm Tuyết định lực tốt nếu không cô đã nôn ngay ra bàn rồi. Cái thứ rượu gì mà vừa đắng,vừa cay,vừa nồng vậy, khó uống muốn chết.

Khuôn mặt có chút nhăn nhó nhìn sang Lăng Trạch Hàn lại chỉ thấy anh đang nín cười nhìn mình. Thẩm Tuyết tức đến nổ phổi, cô nghiến răng ken két. Được lắm, Lăng Trạch Hàn,anh chính là sao chổi đến ám tôi mà.