Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 40: Say rượu



Cuối cùng tiệc cũng đã tàn, Thẩm Tuyết còn phải uống thêm hai,ba chén rượu nữa, cô chưa từng uống rượu,tửu lượng cũng vô cùng kém, chẳng mấy chốc hai má cô đã ửng hồng như hoa đào. Cảm giác nâng nâng,tây tây thật khó tả.

Mọi người lần lượt bước ra khỏi nhà hàng. Thầy hiệu trưởng cũng say đứ đừ, đang được một thầy giáo khác dìu. Thẩm Tuyết không có xe, người quen cũng không có,cô nghĩ chắc tối nay chắc cô phải chơi sang một lần bắt taxi về rồi.

Mọi người ai cũng lo cho bản thân mau chóng lên xe về nhà. Xe của Lăng Trạch Hàn cũng được tài xế lái đến, còn lại Thẩm Tuyết và hai ba người nữa cũng đang định bắt xe về, anh liền quay sang bảo.

- Bạn học Thẩm Tuyết, nhà em cùng đường với tôi, đằng nào cũng tiện,em lên xe đi tôi đưa em về.

Cùng đường cái đầu anh. Thẩm Tuyết đang định từ chối thì Lăng Trạch Hàn đã kéo cô ngồi vào trong xe. Thẩm Tuyết có men say trong người nên phản xạ có hơi chậm, đến lúc cô định phản kháng lại thì xe đã lăn bánh rồi. Lăng Trạch Hàn cũng ngồi xuống sát bên người cô khiến cô phải lùi lại ngồi sát cửa ô tô.

Thấy cô gái nhìn mình đề phòng Lăng Trạch Hàn liền hỏi:

- Sao, sợ tôi?

- Ai cần anh đưa về chứ. Anh mau dừng xe lại cho tôi xuống, tôi tự về được.

Thẩm Tuyết bám chặt tay vào cửa xe, hai mắt cũng đã đỏ lên,thỉnh thoảng lại ợ lên một tiếng.

- Em chắc chứ? Gần đây hay có một vài vụ hiếp, giết,đốt lắm đấy. Em định gọi taxi về không sợ gặp phải tài xế không đứng đắn chở thẳng em ra cánh đồng sao?

- Anh nói gì kinh vậy? Hiếp, giết,đốt là cái gì chứ? Anh đừng có dọa tôi.

Lăng Trạch Hàn này nói vậy làm cô thấy gai cả người. Thật khó hiểu.

Cô gái này đúng là có men rượu vào người, chậm tiêu hẳn. Nhưng sao anh lại thấy đáng yêu thế nhỉ?

- Chính là hiếp dâm xong,giết chết rồi đốt xác phi tang đó.

- Hả? Ợ …

- Mới xảy ra một vụ nữ sinh đêm khuya say xỉn đi taxi bị tài xế chở ra cánh đồng ở ngoại thành hiếp, giết, đốt đó em không biết sao?

Thẩm Tuyết càng nghe Lăng Trạch Hàn nói càng nhăn mặt lại.

- Anh đừng có nói nhăng nói quậy, tôi say rượu không phải là do anh sao? Anh còn bắt tôi uống rượu nữa. Tôi thấy anh mới chính là cái kẻ nguy hiểm hiếp,giết,đốt mới đúng.

Lăng Trạch Hàn gật đầu làm bộ trầm ngâm:

- Em đang gợi ý cho tôi phạm tội đấy à?

- Uh, nhưng đừng áp dụng lên người tôi, tôi còn chưa có muốn chết đâu, ợ …

- Vậy, tôi không làm vế sau nữa,tôi chỉ làm vế trước thôi.

- Cút đi, đồ biến thái.

Cái gì? Bảo anh là biến thái sao? Thế thì anh biến thái luôn cho cô vừa lòng.

Lăng Trạch Hàn rút trong túi áo ra một bông hoa đỏ anh lại nói:

- Cảm ơn em đã tặng hoa cho tôi.

Thẩm Tuyết nhìn một lúc mới nhận ra đây chính là bông hoa cài trên ngực váy của cô tháo ra tung xuống sân khấu.

- Anh bắt được nó hả?

Sao cái tên này lại bắt trúng bông hoa cô tung xuống vậy? Thật đen đủi cho cô mà.

- Đương nhiên, sao tôi có thể để nó rơi vào tay người khác được.

Nói xong Lăng Trạch Hàn còn đưa bông hoa lên mũi ngửi,không ngờ nó lại thơm như vậy, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Tuyết, trên môi còn nở một nụ cười ma mị kể ra trông cũng có phần giống biến thái thật.

Thẩm Tuyết lúc này cũng ngấm say, xe đột nhiên dừng lại khiến trong bụng cô dâng lên một trận buồn nôn, thế là cô nôn thẳng luôn vào người Lăng Trạch Hàn.

Lăng Trạch Hàn nét mặt chợt thay đổi, kêu ầm lên:

- Ôi, Thẩm Tuyết, em nôn hết lên người tôi rồi.

Thẩm Tuyết đúng là không nhịn được. Bụng cô cứ có cảm giác cồn cào, cả người nôn nao, còn chóng mặt nữa.

Lăng Trạch Hàn nhìn đống hỗn độn trên người mình, cũng may đã đến biệt thự, anh cởi luôn chiếc áo vest bị dơ ra quẳng cho tài xế rồi bế Thẩm Tuyết đi thẳng vào nhà.

Thẩm Tuyết nằm trong lòng Lăng Trạch Hàn vừa cười vừa lẩm bẩm:

- Lăng Trạch Hàn, đáng đời anh, ha ha …

Cô gái này chính là cố ý phải không?

Lăng Trạch Hàn bế cô đi vào phòng tắm rồi xả nước vào bồn tắm lớn đủ cho cả hai người cùng tắm.

Thẩm Tuyết vùng vằng không chịu,hết vung tay lại đá chân. Lăng Trạch Hàn phải mất rất nhiều sức mới cởi xong quần áo của cả hai người, cởi xong Lăng Trạch Hàn chỉ xém chút nữa là phun máu mũi, da thịt mềm mịn, đồi núi nhấp nhô của ai đó cứ đập vào mắt anh.Anh không phải Liễu Hạ Huệ nên không nhịn nổi mà cúi xuống bắt đầu hôn Thẩm Tuyết.

- Ưm, anh làm cái gì vậy? Khó thở quá!

- Tuyết Nhi, tôi đang "yêu " em.

Lăng Trạch Hàn để Thẩm Tuyết dựa vào bồn tắm, cặp nhũ hoa của cô dập dềnh trong nước, anh không nhịn được đưa tay lên xoa nắn,cảm giác đầy đặn mịn màng khiến anh không muốn buông tay.

Sợ cô gái bị lạnh anh liền quần khăn tắm bế cô lên giường. Chiếc khăn tắm nhanh chóng bị ném xuống đất, cơ thể tuyệt mĩ của Thẩm Tuyết hiện ra trước mắt Lăng Trạch Hàn. Anh hôn xuống khắp cơ thể trắng ngần, từ cổ đến chân cô, chỗ nào cũng tràn ngập dấu vết của anh để lại.

Thẩm Tuyết không biết mình đã rơi vào miệng cọp, cô buồn ngủ lắm rồi, cô chỉ nói mớ được vài câu là lăn ra ngủ mất tiêu. Lăng Trạch Hàn cũng không nỡ ức hiếp cô gái nhỏ trong lúc này nên cũng không có làm đến bước cuối cùng nhưng dấu hôn thì cũng để lại trên khắp người cô rồi.

Lăng Trạch Hàn nhìn cô gái ngủ say trên giường, tâm tình anh lúc này rất phức tạp. Giá như cô không phải là con gái của Thẩm Hán Thu thì tốt biết mấy.

Lăng Trạch Hàn đi ra ban công hút một điếu thuốc, suy nghĩ một lúc rồi anh quay vào đi đến bên giường nằm xuống,ôm lấy Thẩm Tuyết vào lòng,một đêm say giấc.