Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 66: Biện pháp



Nếu như râu mép nhỏ mở miệng nói 10 ngàn, Hứa Giản xoắn xuýt xong có thể sẽ ra số tiền này, kết quả đối phương giở công phu "sư tử ngoạm", duỗi đầu ngón tay kêu một triệu.

Hứa Giản chỉ có thể chân thành đề nghị gã —— cửa lớn nhiều ngân hàng đang mở ra vì anh.

Cướp ngân hàng để nhanh có nhiều tiền, lấy cái gậy chẻ tre đi xem bói làm gì?!

Một triệu, cậu phải thu bao nhiêu năm tiền thuê nhà mới có một triệu?

Tần Trầm muốn lấy điện thoại di động ra trả tiền cũng khựng lại, quét mã thanh toán cũng không hỗ trợ giao dịch mệnh giá một triệu, cho dù đến ngân hàng rút tiền, cũng cần phải hẹn trước.

Tần Trầm nhìn chằm chằm râu mép nhỏ, cảm thấy gã cố ý làm khó dễ.

Bị Hứa Giản trừng, râu mép nhỏ cũng không giận, vuốt râu mép chậm rãi nói:

"Tôi đây đang cướp mà."

Nhìn bộ dạng râu mép nhỏ lý không ngay khí cũng mạnh, trán Hứa Giản đầy dấu chấm hỏi: "??"

Ấy vậy mà thừa nhận mình chào giá một triệu, giống như cướp ngân hàng rồi!

Hứa Giản tựa như cũng bị râu mép nhỏ làm tức cười, nhìn gã: "Anh biết điều quá nhỉ?"

Người này nói rõ bắt cậu làm cái máy rút tiền ngu ngốc bằng người.

Râu mép nhỏ lấy điện thoại di động để ở trước ngực, hành lễ phật: "Tôi đã ba năm chưa mở hàng."

Khoé miệng Hứa Giản giật một cái, nhìn chằm chằm râu mép nhỏ yên lặng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phỉ nhổ gã mặc áo đạo sĩ hành lễ phật, hay là cười nhạo gã ngay thẳng.

Đây chính là ba năm chưa mở hàng, mở hàng ăn ba năm trong truyền thuyết?

Quá nhiều vấn đề, cuối cùng Hứa Giản vẫn không nhịn được: "Rốt cuộc anh là đạo sĩ hay tu sĩ?"

Râu mép nhỏ cúi đầu liếc mắt nhìn áo đạo sĩ mới tinh trên người mình, cười hé bốn cái răng:

"Tình cờ tìm được bộ quần áo trong đoàn phim, cái này đẹp mắt nhất, không cần để ý."

Hứa Giản: "..."

Nếu như vừa nãy Hứa Giản còn cảm thấy râu mép nhỏ có mấy phần là cao nhân thật sự, vậy bây giờ ở trong lòng cậu, người này lại là một tên giang hồ bịp bợm.

Hoặc là một cấp bậc rất thấp, là kiểu thậm chí nói dối giả vờ cũng không biết, liếc mắt một cái lập tức bị vạch trần.

Hứa Giản cảm thấy vừa rồi mình nghĩ không thông suốt, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, thế mà thật sự tin tưởng lời một người không liên quan trên đường.

Nghĩ tới đây, Hứa Giản không nói liếc mắt nhìn râu mép nhỏ, nở một nụ cười cực kỳ qua loa với gã, sau đó kéo Tần Trầm bên cạnh đi.

Lúc đi ngang qua râu mép nhỏ, Hứa Giản nhanh chóng ném câu tiếp theo: "Chào đại sư, đại sư bảo trọng."

Tần Trầm tùy ý để Hứa Giản kéo mình đi, ánh mắt lại liên tục nhìn chằm chằm vào râu mép nhỏ, thấy sắc mặt gã chưa thay đổi, vẫn cười ha ha, không có một chút tiếc nuối lo lắng thấy người "coi tiền như rác" sắp rời đi.

Tần Trầm âm thầm cau mày, theo bản năng đi chậm lại.

Phát hiện Tần Trầm không đi, Hứa Giản khó hiểu quay đầu, còn không đợi cậu mở miệng hỏi Tần Trầm làm sao, râu mép nhỏ bị họ để lại chỗ cũ bỗng nhiên xa xôi mở miệng:

"Nhóc con, cái đuôi của cậu không giấu kỹ."

Đuôi?

Động tác Hứa Giản bỗng nhiên dừng lại, tay kéo cánh tay Tần Trầm hơi dùng sức, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau mình.

Đồng tử Tần Trầm co rụt lại, nhanh chóng quay đầu liếc qua Hứa Giản, trống trơn, cũng không có đuôi mèo.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu kinh ngạc từ trong mắt đối phương, sau đó đồng thời quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm râu mép nhỏ đưa lưng về phía họ.

Dưới cái nhìn của hai người, râu mép nhỏ chầm chậm quay người, trên mặt còn mang theo vẻ mặt thiếu đòn vừa nãy, đối diện với Hứa Giản vài giây, cuối cùng hơi nghiêng đầu, cười híp mắt mở miệng:

"Tôi nhìn thấy cái đuôi của cậu."

Động tử Hứa Giản run lên, nhìn râu mép nhỏ nở nụ cười, đột nhiên rùng mình một cái.

Đạo sĩ giả này, có thể nhìn thấy đuôi của cậu??

Trong lúc im lặng, Tần Trầm nhìn râu mép nhỏ, bỗng nhiên mở miệng: "Đưa anh một triệu bằng cách nào?"

Râu mép nhỏ lại lắc lắc đầu, duỗi ra hai ngón tay:

"Một triệu là giá vừa nãy, bây giờ là số này."

Huyết thái dương Hứa Giản nhảy thình thịch, suýt nữa lên cơn đau tim: "Hai triệu??"

Giá khởi điểm với giá cố định này cũng hơi quá đáng, cục vật giá thật sự không quản sao?

Hứa Giản cảm thấy mình như bây giờ rất tốt, thiếu dương khí thì thiếu dương khí đi, hai triệu không làm gì được?

Hứa Giản đem ra so sánh còn chưa trả tiền, tim cũng đã đang chảy máu, Tần Trầm lại rất sảng khoái, gật đầu: "Được."

Hứa Giản bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Trầm, không nhịn được kéo ống tay áo hắn, sắc mặt có chút quẫn bách, nhỏ giọng:

"Tôi không có nhiều tiền như vậy..."

Tiền cậu đều dùng đầu tư mua nhà.

Tần Trầm bình tĩnh mở miệng: "Tôi có."

Nghe Tần Trầm nói, râu mép nhỏ hài lòng gật gật đầu, sau đó nhìn Hứa Giản, giọng điệu ghét bỏ:

"Nhìn người ta, rồi nhìn lại cậu đi, nhà thì vài căn, sao lại keo vậy?"

Hứa Giản: "???"

Hai triệu cũng không phải hai trăm, đây là vấn đề tôi keo hay không keo hả?

Còn nữa, tại sao anh lại biết được chuyện gia đình tôi!

Nếu giá cả đã bàn xong xuôi, râu mép nhỏ cười đến nỗi nhe răng híp cả mắt, đi tới trước mặt hai người họ, nói với họ:

"Thấy các cậu thành tâm, trên người cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, tôi sẽ làm người tốt một lần, cho phép các cậu trả tiền đặt cọc trước, khoản còn lại thanh toán sau."

Sau khi nói xong còn không chờ Tần Trầm và Hứa Giản trả lời, râu mép nhỏ đưa mã thanh toán trên điện thoại di động đến trước mặt họ:

"Tiền đặt cọc 2 tệ, không thể cho nợ, cảm ơn đã chiếu cố."

Hứa Giản: "?"

Thấy vẻ mặt râu mép nhỏ nghiêm túc không giống như đùa giỡn, trong đầu Hứa Giản chợt vang lên một âm thanh:

Với hai tệ, không thiệt thòi gì, cũng không lừa lọc được gì, cũng chẳng mua được gì hết...

Ngay khi trong đầu Hứa Giản đang oang oang nói, râu mép nhỏ đột nhiên nhìn cậu:

"Hai tệ đúng là chả mua được gì, nhưng có thể đặt cọc."

Hứa Giản ngạc nhiên, sợ hãi nhìn râu mép nhỏ: "Anh biết trong lòng tôi nghĩ cái gì?"

Tần Trầm nghe vậy quay đầu: "Vừa rồi cậu đang suy nghĩ gì?"

Râu mép nhỏ vui cười hớn hở: "Ra ngoài hành nghề, chung quy phải có chút bản lĩnh sở trường."

Hứa Giản sởn cả tóc gáy, cảm thấy râu mép nhỏ không phải là người.

Thanh toán 2 tệ cho râu mép nhỏ như thể đang đùa xong, râu mép nhỏ vung vạt áo rộng lấy ra một thứ.

Hứa Giản cho là gã sẽ lấy một cái túi gấm ra, kết quả gã cúi đầu móc tận nửa ngày, cuối cùng lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu:

"Ầy, cách giải quyết viết bên trên."

Nhìn thứ trong tay râu mép nhỏ, Hứa Giản rơi vào trầm mặc.

Đây rõ ràng chỉ là một góc xé ra của tờ báo đúng chứ? Hai triệu, ngay cả một tấm giấy A4 sạch sẽ cũng không xứng để có sao?!

Nghề bói toán quả nhiên là lãi kếch sù!

Thấy Hứa Giản không nhận, Tần Trầm chủ động vươn tay, vừa muốn mở ra thì nghe râu mép nhỏ nói:

"Chờ tôi đi rồi mới có thể xem."

Sau khi nói xong không đợi Tần Trầm và Hứa Giản phản ứng, râu mép nhỏ cầm sào trẻ của mình đi băng băng, lúc nhìn thoáng qua, gã cười nhẹ nói với Hứa Giản một câu:

"Màu lông cậu rất đẹp."

Hứa Giản: "..."

Làm người bị khen màu lông đẹp, Hứa Giản cũng không cảm thấy cao hứng, trái lại cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.

Vài giây sau, Hứa Giản chậm chạp phản ứng lại: "Không đúng, khoản còn lại trả thế nào?"

Kết quả đến khi Hứa Giản và Tần Trầm quay người, nhận ra phía sau không có một bóng người, nào có bóng dáng râu mép nhỏ.

Râu mép nhỏ khen màu lông Hứa Giản đẹp cũng chỉ là chuyện mấy giây trước, thời gian ngắn như vậy, người bình thường ngay cả mười bước cũng không tới.

Nhìn đường phố trống trơn, Hứa Giản sững sờ, chậm rãi quay đầu hỏi Tần Trầm: "Tốc độ này... Anh ta không phải là người nhỉ?"

Tần Trầm nhíu nhíu mày, cũng cảm thấy râu mép nhỏ lai lịch bất phàm, nhưng hiện tại hắn cũng không lo đến những thứ khác, đưa báo cũ cho Hứa Giản:

"Mở ra xem bên trong nói cái gì."

Lúc nhận mảnh báo, tay Hứa Giản còn hơi bất ổn, sau khi tin râu mép nhỏ không phải gạt người mà là cao nhân thật, tim cậu 'tùng tùng tùng' đập loạn xạ ——

Trong này có cách giải quyết lúc làm người lúc làm mèo của cậu...

Sau khi liếc nhìn Tần Trầm, Hứa Giản hít sâu một hơi, mang theo tâm trạng vừa phấn khích mong đợi vừa kính nể mở mảnh báo gập lại nhiều lần, nhìn những dòng chữ viết bằng bút đỏ.

Chờ sau khi nhìn rõ ràng trên tờ báo viết là cái gì, vẻ mặt Hứa Giản trống rỗng chớp mắt, sắc mặt từ trắng trở nên đỏ, cuối cùng biến thành tái nhợt.

Nhìn phản ứng của cậu, Tần Trầm rùng mình —— chẳng lẽ không dễ giải quyết?

Tò mò viết là cái gì, Tần Trầm nhìn tờ báo trên tay Hứa Giản, mấy giây sau hắn cũng ngẩn ra.

Chữ bút đỏ trên tờ báo viết:

[Đã nói thiếu dương khí còn không biết giải quyết thế nào? Các cậu có phải bị ngốc không? Rảnh rỗi thì xem TV nhiều vào mà học!

Nếu như xu hướng tính dục của cậu là nữ, hái âm bổ dương được không?

Nếu như là nam, tăng dương khí làm sao? Để bạn trai cậu hôn cậu mười tám lần mỗi ngày được không? Không có việc gì thì ngủ cùng nhau một giấc ok không?

Người hai mươi bốn tuổi thế này, cái này cũng không hiểu, tiền đồ, tôi cũng mất mặt thay cậu, còn không thấy ngại bỏ ra hai triệu để tôi dạy hả? Hai tệ coi như thuế IQ của cậu.

Nhắc nhở thân thiện: Tuy nói tăng dương khí rất quan trọng, nhưng người trẻ tuổi cũng phải chú ý tiết chế, cẩn thận ấy ấy tẫn nhân vong.

Cuối cùng lắm miệng một chút, nhìn các cậu như vậy, hẳn là không cần hái âm bổ dương, chỉ có thể nói một câu —— chú ý eo một chút ^-^.]

Tần Trầm: "..."

Từ giữa những hàng chữ cũng có thể cảm nhận được người viết chữ cực kỳ muốn ăn đòn, đặc biệt là mặt cười cuối dòng kia.

Hứa Giản nắm tờ báo vì dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng nín nửa ngày mới nói ra ba chữ:

"Tên lừa đảo!"

Ai nói mua hai tệ không thiệt? Đứng ra chịu đòn!

Đây là ý đồ xấu! Còn tăng dương khí...

Hứa Giản nóng bừng cả người, cầm tờ báo cũng cảm thấy phỏng tay, không hiểu sao biệt nữu không dám nhìn Tần Trầm.

Hứa Giản cảm thấy râu mép nhỏ chẳng những là thần côn, còn là một thần côn hết sức không đứng đắn, nhìn xem gã viết lung ta lung tung cái gì!

Khá với Hứa Giản xấu hổ, Tần Trầm nhìn tờ báo lại có suy nghĩ:

"Tôi lại cảm thấy anh ta không giống gạt người, anh ta nói rất có lý."

Hứa Giản bỗng nhiên giương mắt nhìn hắn: "Huh? Có lý chỗ nào?"

Người trẻ tuổi chú ý tiết chế có lý hay là tăng dương khí có lý?

Nhìn Hứa Giản, Tần Trầm dùng vẻ mặt thành thật phân tích với cậu:

"Anh ta có thể nhìn ra cậu có đuôi, biết rõ lai lịch của cậu, có thể chớp mắt biến mất, mặc dù rất mơ hồ, nhưng trong lòng cậu cũng biết, anh ta không phải gạt người, nếu thực sự là tên lừa đảo, không thể chỉ lừa gạt hai tệ, không cần thiết."

Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản trầm mặc vài giây, cuối cùng thẫn thờ mở miệng:

"Tôi cũng hiểu điều này, thế nhưng... Anh có thể đừng cười tươi như vậy không?"

Ngài Tần, tôi đã thê thảm thế này, mà miệng của anh nhếch lên trời rồi!

Tần Trầm biết nghe lời phải đè ép khoé miệng giương lên của mình, không thành công, lập tức không có gì thành ý mà nói với Hứa Giản:

"Xin lỗi, nó bây giờ không nghe lời tôi."

Nhìn chằm chằm Tần Trầm nhếch khóe miệng và ý cười trong mắt hắn, Hứa Giản đỏ mặt khó giải thích được, cúi đầu định che giấu, bốn nét chữ cứng cáp "chú ý eo chút" trên tờ báo đập thẳng vào mắt cậu.

Vừa nghĩ tới tại sao phải chú ý eo cùng với quá trình chú ý eo, cổ họng Hứa Giản nghẹn lại, vô tình sặc nước miếng, che miệng ho khan.

Tần Trầm giơ tay vỗ vỗ lưng Hứa Giản, đồng thời thấp giọng cười ra tiếng:

"Biết được cách giải quyết là chuyện tốt, nhưng cậu không cần phấn khích như thế."

Hứa Giản nghe vậy ho khan càng dữ hơn ——

Cậu đang phấn khích sao? Rõ ràng cậu đang tức giận!