Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 67: Trong mắt



Trong lòng Hứa Giản cho rằng cách giải quyết này quá qua loa, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười của Tần Trầm, cậu vừa cảm thấy lúng túng vừa xấu hổ đến hoảng loạn.

Cái cách này tỏ rõ hối thúc cún độc thân như cậu tìm đối tượng, hơn nữa còn tìm đối tượng với mục tiêu tăng dương khí hoặc bỏ âm khí.

Nghe vào rất không đứng đắn, giống như đùa giỡn lưu manh.

Hứa Giản ho khan đến mức không thở nổi, khó khăn lắm mới dừng lại được, phản ứng đầu tiên chính là vò tới vò lui mảnh báo rách đang cầm trên tay chuẩn bị vứt vào thùng rác.

Mắt không thấy tim không loạn.

Tần Trầm biết Hứa Giản cần thời gian tiêu hóa cái cách giải quyết này, cũng tùy ý để cậu phân cao thấp với mảnh báo, khi ánh mắt quét qua tờ báo trong tay Hứa Giản chợt cứng lại.

Nhấc tay nắm lấy tay Hứa Giản, ngăn cản cậu tiếp tục chà đạp báo cũ, Tần Trầm trầm giọng nói:

"Chờ đã."

Hứa Giản ngưng động tác, khó hiểu quay đầu: "Sao vậy?"

Cứu từ báo ra khỏi tay Hứa Giản, Tần Trầm cau mày vuốt phẳng nếp nhăn, chỉ vào một nơi nào đó:

"Báo này đưa tin..."

Câu nói kế tiếp Tần Trầm chưa nói xong, mà Hứa Giản nghía đầu đến gần định thần nhìn lại bỗng nhiên sửng sốt:

"Ba mẹ... tôi?"

Ngón tay Tần Trầm chỉ vào tin tức cùng lắm chỉ to bằng miếng đậu phụ, nhưng mặt trên lại viết về cha mẹ Hứa Giản có hành động dũng cảm mười mấy năm trước, ngày kí cũng là mười mấy năm trước.

Tần Trầm gật đầu: "Thời gian địa điểm họ tên đều giống, đây chính là báo năm đó."

Hứa Giản đọc kỹ càng tin tức một lần, khi nhìn thấy 'vợ ông Hứa - bà Liễu tử vong tại chỗ, ông Hứa được đưa đi cấp cứu không thành công đã tử vong', sống mũi chua xót.

Báo nói, ngày ấy xảy ra tai nạn mưa tầm tã, khiến tầm nhìn bị hạn chế.

Biết trong lòng Hứa Giản lúc này không dễ chịu, Tần Trầm nhếch khóe môi, chậm rãi mở miệng:

"Đạo sĩ vừa rồi kia, có thể có liên quan đến Khương Lâm Tà."

Râu mép nhỏ dùng báo mười mấy năm trước để truyền thông tin, tuyệt đối không phải trùng hợp.

Với bản lĩnh của râu mép nhỏ, biết được hoàn cảnh gia đình Hứa Giản cũng không lạ.

Tâm trạng Hứa Giản nặng nề, giọng nói hơi buồn:

"Tôi luôn cảm giác râu mép nhỏ vừa mới rồi không phải người bình thường."

Tần Trầm gật đầu, khoé mắt nhìn lướt qua chỗ xương cụt Hứa Giản, bình tĩnh mở miệng:

"Người bình thường không nhìn thấy đuôi cậu."

Hứa Giản: "..."

Tâm trạng nặng nề ban đầu bị một câu nói của Tần Tầm đánh vỡ, Hứa Giản khá bất đắc dĩ nhìn hắn một cái ——

Nói chuyện quan trọng, chúng ta có thể nghiêm túc một chút không?

Bị râu mép nhỏ thần bí xen ngang như thế, Tần Trầm và Hứa Giản không còn tâm trạng tiếp tục đi dạo, Hứa Giản cũng không ném tờ báo, tỉ mỉ cẩn thận xếp nó bỏ vào túi, hai người quay trở lại trường quay.

......

Hiệu suất làm việc của Phan Mẫn cực cao, Tần Trầm Hứa Giản đi ra ngoài lượn một vòng, cô đã bàn bạc với đoàn phim xong xuôi, hợp đồng đã in, chỉ chờ Hứa Giản trở về ký tên.

Thu liễm mặt mày thất vọng ủ dột, Hứa Giản điền tên, phương thức liên lạc và số chứng minh nhân dân của mình vào hợp đồng.

Cuối cùng Hứa Giản ấn dấu vân tay, đoàn phim đóng mộc đỏ, bản hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực.

Sau khi nhân viên đoàn phim rời đi, không biết Phan Mẫn lại biến ra một bản hợp đồng từ nơi nào đưa tới trước mặt Hứa Giản.

Hứa Giản cúi đầu vừa nhìn, sau đó sửng sốt, Phan Mẫn lấy ra, là hợp đồng ký kết với Nhạc Ngu.

Phan Mẫn nhìn Hứa Giản, môi đỏ khẽ mở: "Nếu đã nói chuyện với đoàn phim xong, vậy bây giờ đến thảo luận hợp đồng của cậu với công ty chúng tôi đi."

Hứa Giản nhất thời ảo não: "Nhạc Ngu... Muốn ký với tôi?"

Thấy phản ứng của Hứa Giản, Phan Mẫn nhíu mày, đảo mắt nhìn Tần Trầm:

"Cậu vẫn chưa nói với cậu ấy về việc ký hợp đồng hả?"

Vun đắp tình cảm bao lâu nay, đã ngủ chung một phòng, kết quả giờ đây nói cho cô biết, ngay cả việc này còn chưa nói?

Hứa Giản cũng quay đầu nhìn Tần Trầm, người sau vắt chéo hai chân ngồi trên ghế, trong tay cầm hợp đồng Phan Mẫn đưa cho cậu.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, Tần Trầm dời mắt khỏi hợp đồng nhìn hai người, giọng điệu bình tĩnh:

"Nói rồi, nhưng mà cậu ấy còn chưa đồng ý."

Hứa Giản: "?"

Đây không phải là đùa giỡn thuận miệng nói sao?

Hứa Giản nào có biết hợp đồng của Nhạc Ngu thật sự có thể đưa tới tay cậu.

Phan Mẫn nghe vậy lại gật đầu: "Nếu nói rồi thì dễ xử lý hơn."

Phan Mẫn nhìn Hứa Giản nở nụ cười: "Cậu Hứa, tôi biết trước đây cậu đã ở Đắc Cổ sáu năm, thời gian làm nghề không ngắn, chắc là cậu cũng từng nghe qua tên công ty chúng tôi."

Hứa Giản vừa gật đầu vừa thầm đáp: Chị Phan thật sự là quá khiêm tốn.

Nhạc Ngu là hàng đầu trong ngành, vô số nghệ sĩ dưới trướng, lấy Tần Trầm làm ví dụ, nâng đỡ không ít ngôi sao diễn viên đang "hot", ai chưa từng nghe tới tên Nhạc Ngu chứ.

Thấy Hứa Giản gật đầu, Phan Mẫn cười cười: "Cậu đã là bạn của Tần Trầm, tôi cũng không vòng vo với cậu, nhưng tôi có trách nhiệm nói cho cậu, công ty chúng tôi so sánh với những công ty khác, tài nguyên càng nhiều càng tốt hơn, mối quan hệ càng rộng hơn, ký kết với chúng tôi được bảo đảm, đối với cậu mà nói là sự lựa chọn tốt nhất."

Tần Trầm lật xem hợp đồng: "Đây là sự thật."

Có thể ký kết với Nhạc Ngu là giấc mơ của biết bao diễn viên nhỏ, nhưng đĩa bánh này đột nhiên va phải trên đầu mình, Hứa Giản không hiểu sao lại thấy rụt rè, hơi nheo mắt nhìn Phan Mẫn:

"Nhưng mà em đã hai mươi bốn, lại không tiếng tăm, bên chị ký với em được gì?"

Tần Trầm nghe vậy nhàn nhạt nhíu nhíu mày.

Hắn đã nhận ra từ lâu, Hứa Giản có lúc rất thiếu tự tin, thậm chí có thể nói là tự ti.

Với Tần Trầm, Hứa Giản hai mươi bốn vẫn còn trẻ, bất kể là kỹ năng diễn xuất hay là nhan sắc cũng đánh bại được những tiểu thịt tươi được gọi là đang "hot" ngoài kia, cách nổi tiếng chỉ kém một cơ hội mà thôi.

Nhưng trong suy nghĩ của Hứa Giản, cậu tự định vị của mình chỉ là một người ba không, tuổi tác đã lớn.

Tần Trầm cũng từng phân tích, hắn cảm thấy sở dĩ Hứa Giản hình thành tính cách hiện tại, rất có thể là do hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên.

Mười hai mười ba tuổi thì mất đi cha mẹ, sống chung với chú, tuy gia đình chú đối với cậu rất tốt, nhưng dù sao không phải là nhà mình, tâm tư thiếu niên vừa nhạy cảm vừa mong manh, khó tránh khỏi thỉnh thoảng sẽ có cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Sau khi lớn lên cùng ước mơ gia nhập Đắc Cổ, kết quả loáng một cái đã sáu năm trôi qua.

Cho nên khó tránh khỏi Hứa Giản sẽ bắt đầu nghi ngờ bản thân, nghi ngờ năng lực của chính mình, tự hỏi liệu mình có thật sự thích hợp ăn bát cơm này không...

Xem ra sau này có cơ hội, phải tâm sự với người này.

Đối mặt với nghi vấn của Hứa Giản, Phan Mẫn lại cười:

"Cậu quá mức khiêm tốn đối với bản thân, ký với cậu chỉ có một lý do, cậu có thực lực."

Phan Mẫn đã theo dõi toàn bộ quá trình Hứa Giản thử vai, trực giác người đại diện nói cho cô biết, người trẻ tuổi trước mắt này, nhất định sẽ nổi tiếng.

Quả thực Hứa Giản lúc quay phim với bình thường như hai người khác nhau, đôi mắt trong trẻo trước màn ảnh như thể biết nói, từng động tác cử chỉ bắt bí vừa đủ, trong lúc vung tay nhấc chân đối phương đều có thể cảm nhận được, cậu bây giờ không phải là Hứa Giản, mà là nhân vật phản diện hung hăng ngạo mạn Từ Phong.

Cũng sau khi xem Hứa Giản thử vai, Phan Mẫn mới thật sự quyết định ký hợp đồng với cậu.

Làm người đại diện chủ chốt của công ty, như thân phận địa vị của Phan Mẫn bây giờ, thêm vào ba cô còn là cổ đông Nhạc Ngu, ký hợp đồng một người mới đã không cần xin phép công ty.

Lãnh đạo tin tưởng cái nhìn sắc sảo của cô, cho cô đầy đủ quyền tự do và quyền lợi.

Thực lực của mình được Phan Mẫn khẳng định, hai mắt Hứa Giản sáng ngời, trong lòng nóng lên gần như đã muốn gật đầu, phút cuối cùng lại đột nhiên nhớ tới tình cảnh bây giờ của mình, nhanh chóng dừng lại.

Nhớ tới bản thân lúc làm người lúc làm mèo, Hứa Giản theo bản năng quay đầu nhìn Tần Trầm.

Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của cậu, Tần Trầm thả hợp đồng trong tay xuống trước mặt cậu, gật đầu:

"Không sao đâu, có thể ký."

Hợp đồng qua tay Phan Mẫn không thể có vấn đề sơ hở, ban nãy Tần Trầm cũng chỉ xem chia phân trăm và hạn hợp đồng mà thôi.

Thấy vẻ mặt của Tần Trầm, Hứa Giản bỗng nhiên nhớ tới cách đây không lâu, Tần Trầm một mặt bình tĩnh nói với cậu:

Bởi vì Nhạc Ngu có tôi ở đây.

Nhìn Tần Trầm, lại nhớ những lời hai người từng nói, lòng Hứa Giản nóng lên, cuối cùng cắn răng, ký tên của mình vào hợp đồng.

Hứa Giản tin tưởng Tần Trầm, hắn nói có thể ký vậy thì nhất định không thành vấn đề.

Thấy Hứa Giản thoải mái ký tên, Phan Mẫn còn có chút bất ngờ: "Cậu cũng không nhìn xem nội dung hợp đồng mà đã ký?"

Vung tay lên, đảo mắt qua bản hợp đồng một cái Hứa Giản đã ký xong, nghe Phan Mẫn nói mới dừng lại:

"Hợp đồng của Nhạc Ngu còn có thể có vấn đề sao?"

Hơn nữa, không phải Tần Trầm mới vừa xem qua hợp đồng nói không thành vấn đề rồi mà? Coi như không tin công ty lớn như Nhạc Ngu, cậu còn không tin Tần Trầm sao?

Hứa Giản hỏi ngược lại một câu thành công làm cho Phan Mẫn nghẹn lại, trong khoảng thời gian ngắn cô còn không biết nên trả lời thế nào.

Hợp đồng thì không thành vấn đề, nhưng cô không ngờ Hứa Giản to gan đến vậy, không thèm xem hợp đồng mà dám ký.

Ngành giải trí nước sâu, luật lệ quy định hợp đồng cứng nhắc, nếu gặp phải người mang ý đồ xấu gài bẫy ký hợp đồng, bị người khác bán cũng không biết, muốn khóc cũng không kịp.

Phan Mẫn cảm thấy Hứa Giản cần phải nâng cao ý thức cảnh giác với người ngoài, dở khóc dở cười cất hợp đồng sau đó nói với Hứa Giản:

"Từ hôm nay trở đi Hứa Giản cậu chính là thành viên công ty chúng ta, cậu có vấn đề gì có thể hỏi tôi, cũng có thể hỏi Tần Trầm."

Sau khi nói xong Phan Mẫn đưa mắt nhìn Tần Trầm: "Về mặt thâm niên, cậu là tiền bối của Hứa Giản, lúc thường trong đoàn phim phải chăm sóc cậu ấy."

Tần tiền bối nhìn thoáng qua Hứa hậu bối, đuôi lông mày hơi nhíu, cười gật đầu: "Không thành vấn đề."

Phan Mẫn nghe xong không yên lòng nhìn Tần Trầm, nghĩ thầm —— đồng ý sảng khoái vậy, hôm nay sao dễ nói chuyện thế?

Đối diện ánh mắt tươi cười của Tần tiền bối, Hứa hậu bối nóng cả mặt, không nói gì.

Phan Mẫn thông báo một ít chuyện, khi Tiểu Nam quay về nghe xong, trước tiên là khiếp sợ Hứa Giản ký với Nhạc Ngu, sau đó giơ tay hỏi:

"Người đại diện của anh Hứa là ai vậy ạ?"

Hứa Giản cũng nhớ tới chuyện này, giương mắt nhìn Phan Mẫn, trong lòng nghĩ tiếp đó sẽ là người đại diện nào làm việc cùng mình, liệu hai người có hợp không.

Dưới ánh mắt của ba người, Phan Mẫn giơ tay chỉ vào mũi mình: "Chị."

Hứa Giản và Tiểu Nam đều sững sờ, không dám tin nhìn cô, chỉ có một mình Tần Trầm bình tĩnh thản nhiên, như thể đã biết từ lâu.

Hứa Giản phản ứng lại trước: "Chị Phan làm người đại diện cho em?"

Phan Mẫn khẽ liếc mắt sang Tần Trầm sau đó mới nhìn Hứa Giản, nửa đùa nửa thật nói:

"Không phải chị thì chị nói với cậu nhiều như vậy làm gì? Cậu là hạt giống tốt, để cho người khác chị không vui."

Tiểu Nam nghe xong muốn hỏi 'Chị Phan, không phải một lần chị chỉ nhận một người sao?' Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại kìm xuống.

Tiểu Nam thầm nghĩ: Anh Hứa và anh Trầm đều dưới trướng của chị Phan, đây không phải là thuận tiện hẹn hò luôn à? Nhưng mà...

Nếu chị Phan biết anh Trầm với anh Hứa hẹn hò, e là sẽ cảm thấy nhà mình sụp đổ mất.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nam đốt một ngọn nến trong lòng, yên lặng cầu mong tình yêu ngầm giữa anh Hứa và anh Trầm được giữ vững lâu chút.

Sau khi biết Phan Mẫn trở thành người đại diện của mình, Hứa Giản vẫn luôn có cảm giác mình trong vòng một ngày, bị hai đĩa bánh va vào đầu.

Cái cảm giác này vẫn luôn kéo dài đến buổi trưa, cậu và Tần Trầm trong phòng hóa trang để trang điểm, lát nữa sẽ chính thức quay phim.

Phòng hoá trang mà Tần Trầm dùng là dành riêng cho diễn viên chính, theo lý thuyết Hứa Giản cần phải dùng một phòng hóa trang khác, nhưng phòng hóa trang khác rất đông người, diễn viên đứng xếp hàng đợi, Tần Trầm không nói hai lời liền kéo Hứa Giản tới đây.

Bây giờ thấy Hứa Giản nhìn chằm chằm gương thất thần, Tần Trầm giơ tay búng ngón tay trước mặt cậu:

"Ngài Hứa, hoàn hồn."

Vừa dứt lời, thấy Hứa Giản nhìn sang, Tần Trầm ra vẻ mới nhớ ra, cố ý nói:

"Không đúng, nay gọi cậu là hậu bối."

Từ Tần Trầm trong miệng nghe hai chữ 'hậu bối', Hứa Giản cảm thấy biệt nữu:

"Thôi, ngài Tần cứ gọi tên tôi đi."

Tưởng tượng hình ảnh Tần Trầm gọi một tiếng 'hậu bối' với mình, Hứa Giản có ảo giác mình đang diễn Tây Du Ký:

Giản 'sư đệ', chị Phan tìm cho cậu một công việc, để cậu đi casting ~

Bị chính hình ảnh tưởng tượng của mình làm cho nổi da gà, Hứa Giản lắc lắc cánh tay.

Thấy vẻ mặt 'xin miễn thứ cho kẻ bất tài' của Hứa Giản, Tần Trầm vui vẻ, lại nói:

"Không được, kêu tên thì thấy đầy bên ngoài, nếu như bị người ngoài nghe được, báo lại viết Tần Trầm tôi không coi ai ra gì khó ở chung, không để hậu bối trong công ty vào mắt."

Bên cạnh Phan Mẫn nghe xong, không nhịn được mở miệng:

"Không phải lúc nào cậu cũng thế à?"