Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 73: Bạc hà



Hồi Hứa Giản còn ở Đắc Cổ, mỗi lần đi ra ngoài ăn cùng Trần Đậu Đậu, đều sẽ chọn con phố phía sau công ty.

Buổi tối sau phố rất náo nhiệt, quầy ăn khuya chỉ có vài cái bàn, chọn tôm hùm đất vừa ăn vừa nói chuyện, Trần Đậu Đậu và Hứa Giản có thể ăn được mấy cân, mỗi lần đến lúc tính tiền, vỏ tôm chất thành đống.

Mặc dù Hứa Giản không uống rượu, nhưng trong tất cả các kiểu chế biến tôm hùm đất, tôm bia là món cậu thích nhất.

Nhưng từ khi biến thành mèo, Hứa Giản chưa từng ăn tôm hùm đất, cũng không nhắc tới, cho nên Tần Trầm cũng không biết cậu thích ăn cái này.

Khương Lâm Tà nhìn Hứa Giản bất ngờ, cười:

"Đây cũng không phải chuyện gì giữ bí mật, anh biết cũng rất bình thường mà?"

Hứa Giản nghe xong cảm thấy rất có lý:

"Cũng đúng."

Trong thời gian nói mấy câu, Thẩm Tịch đã bóc xong một đĩa nhỏ thịt tôm, y đưa đĩa nhỏ tới trước mặt Khương Lâm Tà:

"Lâm Tà, em ăn cái này đi."

Khương Lâm Tà cúi đầu liếc nhìn đĩa thịt tôm dính dầu ớt, vừa nhìn cũng rất muốn ăn, nhưng lại chậm rãi lắc đầu:

"Anh ăn đi, tôi tự bóc."

Hứa Giản đeo bao tay bóc vỏ tôm lén nhìn sang hai người đối diện, ở trong lòng âm thầm suy đoán —— thần tượng còn chưa theo đuổi được giám đốc Khương?

Đang thất thần, Hứa Giản thấy hoa mắt, vừa nhìn lại thì thấy trong cái chén trước mặt mình nhiều hơn vài con tôm đã bóc vỏ.

Hứa Giản quay đầu nhìn Tần Trầm: "Anh không ăn?"

Tần Trầm: "Tôi không thích ăn món này cho lắm."

Thoạt nhìn Tần Trầm ung dung thong thả, động tác lại rất dứt khoát, ngón tay thon dài lần lượt nắm đầu và đuôi con tôm, vặn một cái đã thấy thịt tôm, mấy giây có thể bóc xong một con, Hứa Giản thở dài.

Những năm qua Hứa Giản và Trần Đậu Đậu cùng nhau ăn không biết bao nhiêu con tôm hùm đất, cậu tự cho là tay nghề bóc tôm của mình đã thăng cấp làm chuyên gia bóc tôm, lại không ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn, động tác của Tần Trầm còn lưu loát hơn cậu rất nhiều.

Nhìn động tác của Tần Trầm, Hứa Giản không nhịn được mở miệng hỏi: "Sao động tác của anh lại thành thạo vậy?"

Thẩm Tịch và Khương Lâm Tà nghe nói thế cũng nhìn về phía hắn, bỏ thịt tôm mới vừa xong vào trong chén Hứa Giản, Tần Trầm giải thích: "Trước đây đóng phim từng luyện tập."

Cách đây khá lâu, Tần Trầm quay một bộ phim truyền hình, trong phim có cảnh hắn đóng vai nam chính bóc tôm cho nữ chính, Tần Trầm vì thế mà đã luyện tập cách bóc tôm làm sao cho nhanh.

Khương Lâm Tà nghe xong sững sờ: "Mấy cậu quay phim cũng phải học những việc này?"

Tần Trầm nhàn nhạt mở miệng: "Cần thiết cho quay phim."

Khương Lâm Tà lộ ra vẻ mặt 'lợi hại', Thẩm Tịch ở bên cạnh anh bĩu môi, không lên tiếng.

Có Tần Trầm ở đây, trong lúc Hứa Giản nói chuyện phiếm, thịt tôm trong chén càng ngày càng nhiều, cậu nhìn thoáng qua Khương Lâm Tà và Thẩm Tịch, không hiểu sao có hơi ngượng ngùng, lấy cùi chỏ đụng đụng Tần Trầm, nhỏ giọng nói:

"Tôi đủ rồi, không cần bóc, để nguội ăn sẽ mất ngon."

Tần Trầm nghe xong gật đầu: "Được, ăn xong hẵng nói."

Thấy rõ những động tác nhỏ của Tần Trầm và Hứa Giản, Khương Lâm Tà nhíu mày, tầm mắt rơi chiếc lắc trên cổ tay Hứa Giản, bỗng nói:

"Em thích lắc tay chứ?"

Hứa Giản theo bản năng cúi đầu liếc nhìn lục lạc bạc, lập tức cong cong mắt: "Thích, cảm ơn giám đốc Khương."

Khương Lâm Tà gật gật đầu: "Thích là tốt rồi."

Chọn một con tôm vị cay, Khương Lâm Tà vừa lóc vừa nói với Hứa Giản:

"Lần này anh đến còn mang theo mấy bộ kịch bản đến, lát nữa em nhìn xem có thích không."

Nghe anh nói, ba người còn lại đều nhìn anh, Tần Trầm tháo bao tay ra, dùng giấy lau tay rồi nhìn anh:

"Giám đốc Khương, bây giờ Hứa Giản là người của công ty chúng tôi."

Khương Lâm Tà nghe vậy thoáng nhướn mi:

"Mặc dù Tiểu Giản ký hợp đồng với Nhạc Ngu, nhưng tôi cho con trai ân nhân chút tài nguyên không quá đáng chứ?"

Là hợp tình hợp lý, nhưng tin tức này truyền ra ngoài, không biết nội tình còn tưởng rằng Hứa Giản và ông chủ cũ không rõ ràng, khiến người khác chê trách.

Thẩm Tịch cũng nghĩ đến điểm ấy, nói với Khương Lâm Tà:

"Nhạc Ngu là một công ty lớn như vậy, còn có thể bạc đãi Hứa Giản hay sao? Em cứ yên tâm đi."

Hứa Giản lại không nghĩ xa như vậy, chẳng qua là cảm thấy mình bây giờ nếu đã không phải là nghệ sĩ của Đắc Cổ, không nên nhận tài nguyên của công ty, vì vậy xua tay:

"Không cần đâu giám đốc Khương."

Nhưng nếu đã nói đến đây, với tâm lý chỗ ngon không cho người ngoài, Hứa Giản dừng một chút, nhìn Khương Lâm Tà:

"Giám đốc Khương, anh biết Trần Đậu Đậu không?"

Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm bên cạnh liếc mắt nhìn cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Giản, Khương Lâm Tà lập tức hiểu rõ cậu có ý gì: "Em muốn để anh đưa những tài nguyên này cho bạn cùng phòng của em?"

Tâm tư bị vạch trần Hứa Giản cũng không xấu hổ, cậu gật gật đầu, vẻ mặt thành thật vì muốn tốt cho bạn của mình:

"Kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt, điều kiện mọi mặt cũng không tồi, chỉ là vẫn luôn chưa được tiếp xúc nhiều."

Thẩm Tịch suy nghĩ một chút, hỏi: "Trần Đậu Đậu, có phải là tên người lần trước cậu nhờ tôi kí tên đúng không?"

Hứa Giản nhanh chóng gật đầu: "Chính là cậu ấy."

Nhưng Khương Lâm Tà không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ nói: "Cậu ta mặt con nít ngoại hình có hơi thua thiệt, rất nhiều vai không thích hợp với cậu ấy."

Trần Đậu Đậu có gương mặt baby làm cho y trông nhỏ hơn vài tuổi so với tuổi thật, hợp đóng phim học đường, nhân vật cao to uy mãnh nghiêm túc đối với y mà nói cũng rất miễn cưỡng.

Chẳng hạn như vai giám đốc, tướng quân...

Dĩ nhiên Hứa Giản biết rõ điều này: "Nếu giám đốc Khương có tài nguyên thích hợp, có thể cho cậu ấy một cơ hội casting, chắc chắn cậu ấy sẽ không để anh thất vọng."

Khương Lâm Tà cười gật đầu: "Được, anh sẽ kêu người để ý, nếu là bạn bè của em, đương nhiên anh sẽ không bạc đãi cậu ta."

Hứa Giản nghe vậy hai mắt sáng ngời: "Cảm ơn giám đốc Khương."

Khương Lâm Tà xua tay: "Em khách sáo với anh làm gì."

Sau đó Hứa Giản và Khương Lâm Tà thảo luận con đường phát triển xoay quanh Trần Đậu Đậu, Tần Trầm và Thẩm Tịch không quen biết Trần Đậu Đậu, nên không chen vào.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Có lẽ là trò chuyện với Hứa Giản quá mức tập trung, Khương Lâm Tà một công đôi việc không chú ý bị vỏ tôm đâm vào tay, vỏ tôm xuyên qua lớp bao tay trong suốt, để lại một vết máu nhỏ trên ngón cái tay phải.

Bị vỏ tôm còn dính dầu ớt đâm vào rất đau, Khương Lâm Tà 'Ui' hít hơi một hơi lạnh, mới vừa tháo bao tay ra, Thẩm Tịch đã đưa giấy ăn ướt và băng cá nhân sang.

Khương Lâm Tà đưa tay nhận lấy, giương mắt nhìn Thẩm Tịch: "Sao anh còn mang theo mấy thứ này bên mình thế?"

Thẩm Tịch cười: "Lo trước khỏi lo sau."

Đóng phim thường hay bị va chạm, trong túi Tiểu Nam cũng mang theo bông băng gạc bó và cồn.

Tuy nhiên chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày là lành, lúc Khương Lâm Tà dán băng cá nhân lên miệng vết thương, Hứa Giản nhíu nhíu mày, khịt khịt mũi sau đó quay đầu nhỏ giọng hỏi Tần Trầm:

"Anh có nghe thấy mùi gì không?"

Tần Trầm nghe xong cũng ngửi một cái, sau đó nói: "Nghe mùi dầu ớt với tỏi."

Hứa Giản liếc mắt nhìn trên bàn đầy tôm hùm đất: "... Không phải tôi nói cái này."

Tất nhiên Hứa Giản không nói đến mùi tôm, cậu nghe được trong không khí có mùi hương nhàn nhạt khác.

Thế nhưng tất cả mùi vị trong căn phòng lúc này đều là mùi tôm hùm đất, vị cay, vị tỏi, mùi bia và các mùi vị mang tính kích thích trộn lẫn với nhau, nhất thời cậu không nhớ ra được mùi vừa nãy rốt cuộc là gì.

Mãi đến tận khi ăn xong bữa khuya, Hứa Giản vẫn chưa nhớ ra là mùi vị gì, sau khi bốn người bọn họ ra khỏi phòng riêng, trên quần áo đều mùi tôm siêu cay.

Bữa khuya kết thúc sớm hơn dự đoán của Hứa Giản, nghĩ đến cậu và Tần Trầm đã quay cả ngày, Khương Lâm Tà và Thẩm Tịch nhanh chóng để họ về khách sạn nghỉ ngơi.

Cho nên Hứa Giản không đủ dương khí biến thành mèo, Tần Trầm cũng không tìm được cơ hội chiếm lợi.

Sau khi về phòng, Hứa Giản đi tắm trước, cởi áo xong, tầm mắt cậu vô tình lướt qua lục lạc trên cổ tay, chợt lóe lên, vỗ ót một cái:

"Tôi nhớ ra rồi!"

Tần Trầm ở bên ngoài nghe thấy tiếng cậu, thuận miệng hỏi:

"Cậu nhớ ra cái gì?"

Hứa Giản trong phòng tắm lớn giọng đáp: "Bạc hà, ban nãy lúc ăn tôm hùm đất, tôi nghe được mùi bạc hà."

Mùi tôm hùm đất trong phòng khi đó quá nặng, mùi bạc hà thoang thoảng lẫn lộn bên trong dẫn đến Hứa Giản nhất thời không đoán được, bây giờ cậu nhìn thấy lắc tay mới nhớ ra.

Cậu nói mùi này khá quen, thì ra là bạc hà.

Tần Trầm đang gõ chữ ngừng lại: "Làm tôm hùm đất cần dùng đến bạc hà à?"

Hiện tại Hứa Giản cảm thấy mùi mà cậu nghe được vừa rồi hẳn là trên lắc tay, vì vậy nói:

"Đừng bận tâm."

Chỉ là một chi tiết nhỏ, Tần Trầm cũng không lo lắng, mở miệng nhắc nhở:

"Đã sắp mười hai giờ rưỡi rồi, cậu tắm nhanh lên, nếu không đợi chút nữa tắm được một nửa lại biến thành mèo."

Hứa Giản không muốn trở thành mèo nhúng nước, nghe Tần Trầm nói xong, không khỏi tăng nhanh tốc độ, đáp: "Xong ngay đây."

Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Tần Trầm cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng Hứa Giản vô cùng lo lắng bên trong, nhếch khóe môi.

Ba người trong nhóm chat, Đường Ly đang kêu Tần Trầm gửi hình bạn trai, Tần Trầm gõ lên màn hình điện thoại di động vài lần, trả lời: [Không.]

Đường Ly gửi một sticker 'cắn răng giậm chân': [Anh không gửi, em sẽ lên weibo vạch trần anh!]

Đỗ Tắc Chu: [+1]

Tần Trầm hoàn toàn không bị uy hiếp: [Anh không quan tâm, nhưng thân thiện nhắc nhở một câu, trong album của anh còn có ảnh cậu mặc váy hồi bé đó.]

Đường Ly: [!!!]

Sau khi để lại câu nói này, Tần Trầm vui vẻ đăng lên weibo, dùng tài khoản Sữa Tươi đăng bức ảnh mèo, dòng tiêu đề:

@ Tần Trầm nói hôm nay em đáng yêu điểm tối đa ~

Ban đêm Hứa Giản làm ổ trên giường, dùng vuốt mèo khó khăn lướt weibo, nhìn thấy bài đăng Tần Trầm dùng giọng điệu của Sữa Tươi đăng weibo: "..."

Đáng yêu điểm tối đa với dấu ngã phía sau là cái gì, quá xấu hổ!

Trong lòng Hứa Giản nghĩ vậy, yên lặng nhấc đệm thịt nhấn 'like' cho bài đăng một cái.

......

Mặc dù phân cảnh của Hứa Giản đã quay xong, mà bây giờ cậu cũng không có việc gì khác, vì vậy tiếp tục ở lại đoàn phim, chờ sau khi Tần Trầm hơ khô thẻ tre sau, cùng trở về thành phố Nam Phong.

Sáu ngày sau, 'Kẻ sát phạt' quay hơn ba tháng cuối cùng cũng đóng máy, ăn tiệc mừng xong, Tần Trầm Hứa Giản cùng đoàn đội bay trở về thành phố Nam Phong, lúc đến thành phố Nam Phong đã hơn bảy giờ tối.

Tất cả mọi người rất mệt, để cho tiện, tài xế của họ tới đón đưa Phan Mẫn về nhà trước, rồi đến Tiểu Nam cũng xuống xe, tài xế quay đầu hỏi Hứa Giản ở chỗ nào.

Hứa Giản vẫn chưa trả lời, Tần Trầm đã mở miệng trước: "Cậu ấy ở với cháu, cứ về với cháu là được."

Tài xế nghe vậy ngẩn người, chậm chạp 'à' một tiếng sau đó mới khởi động lại xe.

Hứa Giản chưa kịp nói chuyện quan sát tài xế một chút, phát hiện thần sắc đối phương trở nên hơi mất tự nhiên.

Dừng một chút, Hứa Giản kéo áo Tần Trầm thu hút lực chú ý của hắn, đến gần nhỏ giọng nói chỉ hai người nghe được:

"Lúc nãy anh nói vậy, hình như tài xế hiểu lầm."

Tần Trầm nghe vậy nhìn cậu, một mặt vô tội: "Hiểu lầm cái gì?"

Hứa Giản: "..."

Hứa Giản xoắn xuýt vài giây cũng không biết nên nói 'có vẻ tài xế hiểu lầm quan hệ của hai người' với Tần Trầm như thế nào, cuối cùng đành phải từ bỏ:

"Thôi, không có gì."

Hứa Giản không nói, Tần Trầm biết rõ cậu đang ám chỉ cái gì, cũng tự nhiên chuyển đề tài, hỏi:

"Chút nữa ăn gì? Về nhà ăn, hay là ăn bên ngoài?"

Nghe hai chữ 'Về nhà', vẻ mặt tài xế ngồi ghế trước càng một lời khó nói hết, còn cẩn thận từng li từng tí một liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Giương mắt lướt qua ánh mắt tài xế, Hứa Giản: "..."

Bây giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.