Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 74: Quan tâm



Nếu không biết tính cách của Tần Trầm, Hứa Giản cũng sẽ cho rằng hắn cố ý nói như thế khiến người ta hiểu lầm.

Tài xế đã quen sóng to gió lớn, nghe Tần Trầm nói xong, tuy rất khiếp sợ, nhưng không nói gì, suốt đường vững vàng đưa hai người về đến dưới lầu nhà Tần Trầm.

Hứa Giản ra cốp sau lấy hành lý, tài xế một mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng Tần Trầm không nhìn nổi:

"Chú Lý, có gì muốn nói thì chú nói đi."

Tài xế được gọi là chú Lý liếc mắt nhìn Hứa Giản, giọng nói có chút chần chờ: "Cậu chủ, vị này..."

Bắt gặp ánh mắt Tần Trầm nhìn sang, chú Lý hiểu rõ ngay lập tức, ngậm miệng không hỏi nữa.

Lúc Hứa Giản kéo va li đến, nghe thấy tài xế và Tần Trầm nói hắn rảnh rỗi thì về nhà một chuyến, mẹ Tần nhớ hắn.

Chú Lý đi rồi, Hứa Giản nhìn sau xe dần đi xa: "Vừa rồi nghe anh gọi chú Lý, hai người quen biết nhau?"

Tần Trầm gật đầu: "Chú Lý là trợ lý trước kia là ba tôi."

Ban đầu chú Lý đi theo cha của Tần Trầm, sau đó Tần Trầm ra mắt thường hay chạy khắp nơi, cần có tài xế đưa đón, cho nên cha hắn để chú Lý đi theo hắn.

Quen biết lâu như vậy còn chưa từng nghe Tần Trầm nói qua chuyện nhà mình, Hứa Giản cũng không nghĩ nhiều:

"Tôi còn tưởng chú ấy là người của công ty tới đón anh, hoá ra không phải."

Trong thang máy, Tần Trầm nhìn gò má Hứa Giản, có lòng muốn thẳng thắn nói ra thân phận của mình với cậu, nhưng nghĩ lại, với tính cách của Hứa Giản, nếu biết Nhạc Ngu là nhà hắn điều hành, nhất định sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, cho là mình có thể ký hợp đồng với Nhạc Ngu là dựa vào quan hệ với hắn, mà không phải bằng thực lực.

Nghĩ tới đây, Tần Trầm liền ngưng ý định ngả bài với Hứa Giản, chuẩn bị chờ thời điểm thích hợp rồi hẵng nói.

Bữa tối là gọi thức ăn ngoài, thừa dịp bữa tối còn chưa đưa tới, Tần Trầm tháo ráp trải giường ra thay, lúc bao vỏ chăn thì thấy Hứa Giản mang dép cầm cốc lắc lư trước cửa, Tần Trầm hơi lên giọng:

"Nếu rảnh thì qua đây giúp một tay."

Hứa Giản nghe vậy 'ồ' một tiếng, uống một hớp nước để cốc lên trên bàn rồi lăng xăng chạy đi giúp kéo chăn.

Sau khi thay xong hai bộ rap trải giường, Tần Trầm lại thay đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, Hứa Giản như cái đuôi đi theo phía sau hắn:

"Khăn mặt bàn chải đánh răng mới đổi lần trước mà?"

Lấy khăn mặt ra, Tần Trầm nói: "Phòng tắm không thông gió, những thứ đồ này không dùng trong thời gian dài sẽ sinh sôi rất nhiều vi khuẩn, không thể dùng trực tiếp."

Bàn chải đánh răng thì Tần Trầm ném luôn, mấy cái khăn lông thì chờ dì giúp việc đến khử trùng làm sạch.

Hứa Giản nghe xong lắc đầu cảm thán: "So với anh, tôi không chú trọng cho lắm."

"Đừng nói linh tinh nữa." Tần Trầm đeo bao tay khẩu trang, chuẩn bị vệ sinh bồn cầu và bồn tắm, giơ tay chỉ vào nhà bếp rồi nói với Hứa Giản:

"Cậu mở ra tủ lạnh xem, có món nào hết hạn không ăn được không."

Lúc này Tần Trầm đeo bao tay nhựa, cầm bàn chải đứng trong phòng tắm, thoạt nhìn hết sức đời thường, không còn chút hào quang của ảnh đế.

Nhưng khí chất và nhan sắc của Tần Trầm ở đây, coi như chỉ lộ nửa khuôn mặt, trong tay còn cầm bàn chải cũng rất đẹp trai, chụp bừa một tấm cũng ra dáng người đàn ông của gia đình.

Hứa Giản gật đầu đáp một tiếng, lúc gần đi lại quay người víu khung cửa ló đầu hỏi:

"Mạo muội hỏi một câu, ngài Tần có bị cuồng sạch sẽ không?"

Trước khi họ về nhà, dì giúp việc đã tới quét dọn, kết quả bây giờ Tần Trầm lại muốn tự mình dọn dẹp phòng tắm một lần nữa.

Hứa Giản tự hỏi làm thế nào hắn có thể chịu đựng mình rụng lông mèo mọi lúc mọi nơi.

Tần Trầm cau mày, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Hứa Giản không hỏi, gãi tóc, ngoan ngoãn thu dọn tủ lạnh.

Vừa xem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hết hạn chưa, Hứa Giản vừa nghĩ —— không đúng, sao mình lại nghe lời quá vậy?

......

Khi dọn dẹp xong xuôi, bữa tối cũng vừa đưa đến, sau khi cơm nước xong Hứa Giản và Tần Trầm ngồi sóng vai trên ghế sô pha xem "Tom và Jerry".

Ăn no đã ngồi là một tội ác, Tần Trầm dùng chân nhẹ nhàng đá đá Hứa Giản, đề nghị: "Đi ra ngoài dạo một chút?"

Hứa Giản nghe tiếng TV phát ra vừa chơi điện thoại di động, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, từ chối: "Không muốn động đậy."

Tần Trầm 'chậc' một tiếng: "Sau khi ăn xong đi bộ một trăm bước sẽ sống tới chín mươi chín tuổi."

Hứa Giản không hề bị lay động: "Tôi không tham lam, chỉ sống đến chín mươi tám là đủ rồi."

Tần Trầm: "..."

Hứa Giản bất động, Tần Trầm lại không muốn đi dạo một mình, vì vậy tự đi đến phòng tập thể hình.

Không có Tần Trầm tăng dương khí, Hứa Giản biến thành mèo đúng mười một giờ rưỡi.

Đi một vòng quanh con mèo co quắp trên ghế sô pha, Tần Trầm rơi vào trầm tư:

"Quả nhiên thịt đều dồn hết lên mèo, Hứa Sữa Tươi bây giờ đi soi gương xem, mặt cậu tròn hơn trước một vòng rồi."

Hứa Sữa Tươi không vui: "Meo ~ "

Mập giả thôi, hai từ 'lông dài' này tôi đã nói đến mệt rồi.

Tần Trầm cảm thấy phải để Hứa Giản ý thức được lợi ích của việc tập thể dục, vì vậy đem cân tới:

"Hồi tôi mới quen cậu chỉ có 4.32 cân, bây giờ cậu xem lại xem."

Hứa Giản tin chắc mình chỉ mập giả, nuốt cá khô trong miệng xuống, hiên ngang ngạo nghễ, bốn cái chân ngắn bước lên cân không biết sợ là gì.

Sau khi Hứa Giản đứng vững, con số trên màn hình tăng lên không ngừng, cuối cùng đứng ở '7.31'.

Nhìn thấy con số này, Hứa Giản ngửa đầu lên, gừ một tiếng với Tần Trầm, ý là:

Xem đi, mấy tháng nay chỉ mập lên ba cân, tức là hơn bảy cân, cân nặng bình thường.

Từ mặt mèo lông xù của Hứa Giản, Tần Trầm cũng cảm nhận được vẻ kiêu ngạo của cậu.

Nhìn chăm chú Hứa Giản đang đắc ý, ánh mắt Tần Trầm phức tạp: "Ngài Hứa, tuy rất không muốn đả kích cậu..."

Hứa Giản nửa ngồi nửa quỳ trên bàn cân nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn: "Meo?"

Tần Trầm ho khan một tiếng, nhịn cười tiếp tục nói: "Đây là cân kí, cân nặng thực của cậu bây giờ làm tròn số bằng... Mười lăm cân."

(*Cân trung = 1/2 kg)

Lúc nói đến 'Mười lăm', Tần Trầm còn cố ý nhấn mạnh cường điệu.

Mỗi lần Tần Trầm nói một chữ, mắt mèo màu xanh lam của Hứa Giản lại trừng lớn hơn một chút, khi nghe đến 'Mười lăm cân', cậu chớp mắt mấy cái, sau đó nhanh chóng nhấc vuốt phải trước để trước đồng hồ đo trên bàn cân, che '7. 31' dưới đệm thịt.

Nhìn Hứa Giản cố gắng 'bịt tai trộm chuông', Tần Trầm bị cậu chọc cười, hoàn toàn không nhịn được, quơ quơ điện thoại di động với cậu:

"Bây giờ cậu mới nhớ phải che thì quá muộn rồi."

Vừa nãy thừa dịp Hứa Giản chưa phản ứng lại, Tần Trầm đã nhanh tay lẹ mắt chụp hình lưu lại bằng chứng.

Bị con số 'mười lăm cân' này đả kích, rốt cuộc Hứa Giản cũng phải thừa nhận ——

Hẳn là mình không phải mập giả, mà là mập thật...

Tin tức này thực sự đáng buồn với mèo.

Còn không đợi Hứa Giản tiêu hóa xong sự thật bản thân thật sự tròn trịa, Tần Trầm khom lưng ôm cậu, tắt ti vi ôm cậu đi đến giá trèo của mèo:

"Vì cơ thể khoẻ mạnh, ngài Hứa chịu khó một chút đi."

Nhìn giá trèo của mèo cao cao, Hứa Giản: "..."

Meo gr gr gr gr.

Trước mười một giờ rưỡi, là một Hứa Giản với chiều cao 181, cân nặng không tới 135 cân (67,5kg) nằm trên ghế sô pha thảnh thơi xem ti vi chơi điện thoại di động, sau mười một giờ rưỡi, là Hứa Sữa Tươi với cân nặng 7.3 kg khổ cực leo giá trèo của mèo.

Bên cạnh còn có Tần Trầm cười trên sự đau khổ của người khác đang chụp trộm:

"Đã nói cậu cùng đi dạo tập thể dục, mà cậu không nghe."

Mặc dù bây giờ đã không còn là một con mèo nhỏ yếu ớt nữa, nhưng Hứa Giản vẫn cảm thấy mình quá khó khăn.

Nhưng mà Hứa Giản bay nhảy chưa được mấy phút, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tần Trầm cất điện thoại di động nhìn về phía cửa lớn: "Ai đã trễ thế này mà còn gõ cửa?"

Hứa Giản mệt mỏi, ngồi phịch trên tấm gỗ của giá trèo, buồn bã ỉu xìu meo một tiếng, ý là: Tôi không biết, đừng hỏi tôi.

Tiện tay ôm con mèo nào đó vào trong lòng, Tần Trầm đi tới trước cửa.

Đầu mèo đặt trên khuỷu tay Tần Trầm, Hứa Giản đã lâu không vận động đã là mèo tàn phế.

Tần Trầm không trực tiếp mở cửa, giơ tay ấn video chuông cửa, ngay sau đó trên màn hình xuất hiện một bóng người phụ nữ.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt cô gái, Tần Trầm nhíu mày lại, nụ cười trên mặt lúc đầu biến mất, tất cả đều là chán ghét buồn bực.

Hứa Giản mắt tinh, nhìn thấy người trên màn hình, sững sờ một chút, nhanh chóng lên tinh thần ngay lập tức:

Lại là cô ta!

Hứa Giản biết cô gái đang đứng ngoài cửa kia, là con gái của Liễu Đằng, một lãnh đạo tại Nhạc Ngu, là người cuồng theo đuổi Tần Trầm —— Liễu Thiên Thiên.

Nhìn thấy Liễu Thiên Thiên, Hứa Giản theo bản năng ngửa đầu nhìn Tần Trầm, nhưng đáng tiếc từ góc độ này của cậu chỉ có thể thấy cằm Tần Trầm.

Vừa thấy Liễu Thiên Thiên, nụ cười của Tần Trầm biến mất, không định mở cửa.

Tần Trầm không để ý tới, Liễu Thiên Thiên vẫn nhấn chuông cửa, hiển nhiên nhận được tin tức biết hắn về nhà:

"A Trầm, em biết anh ở nhà."

Nghe thấy tiếng động Liễu Thiên Thiên tạo ra, Tần Trầm buồn bực thả Hứa Giản xuống, mở cửa.

Thấy Tần Trầm mở cửa, Liễu Thiên Thiên ngoài cửa sắc mặt vui vẻ, giơ tay đẩy cửa lại bị chặn, cụp mắt vừa nhìn, phát hiện vẫn cài chốt.

Liễu Thiên Thiên: "..."

Liễu Thiên Thiên oan ức ngước mắt nhìn Tần Trầm, giọng điệu mềm nhũn:

"A Trầm, anh làm gì thế?"

Nghe Liễu Thiên Thiên nũng nịu, Tần Trầm không hề bị lay động, mặt lạnh mở miệng:

"Liễu Thiên Thiên, nể mặt ba cô tôi sẽ nói chuyện với cô một lần cuối cùng, mời."

Nói thì nói vậy, giọng điệu Tần Trầm cũng không vui vẻ, biểu cảm trên mặt Liễu Thiên Thiên cứng đờ, lúc ngẩng đầu rưng rưng muốn khóc:

"A Trầm, em... A —— "

Liễu Thiên Thiên còn chưa kịp nói hết câu tiếp theo, Hứa Giản vốn đang nghiêng đầu yên lặng ngồi xổm bên chân Tần Trầm đột nhiên bật dậy, kéo chốt gào một tiếng thật to với Liễu Thiên Thiên: "Meo méo!"

Khác với tiếng kêu bi bô, mềm nhũn trước mặt Tần Trầm, Hứa Giản lần này không phải giả vờ hung ác, lần này cậu thật sự hung ác, tiếng kêu sắc bén cao vút.

Đối mặt với Hứa Giản bỗng dưng làm khó dễ, Liễu Thiên Thiên hét lên một tiếng vội vã lùi về sau vài bước, nhìn Hứa Giản cách khe cửa giương nanh múa vuốt với mình, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Đừng nói Liễu Thiên Thiên, ngay cả Tần Trầm cũng bị tiếng kêu của Hứa Giản làm sợ hết hồn, cúi đầu nhìn cậu đồng thời theo bản năng vươn tay ra, muốn đỡ thân cậu đang treo trên cửa.

Nhưng mà Hứa Giản không cho hắn cơ hội này, động tác nhanh nhẹn nhảy từ trên cửa xuống, sau khi vững vàng tiếp đất, chân sau của cậu giẫm một cái, cửa 'Ầm' một tiếng bị cậu đạp đóng lại.

Doạ Liễu Thiên Thiên, tiếp đất đóng cửa, chuỗi hành động liên hoàn của Hứa Giản rất thẳng thắn dứt khoát, không dây dưa dài dòng tí nào, nhanh gọn đến mức Tần Trầm cũng không kịp phản ứng lại.

Sau khi đạp cửa xong, Hứa Giản cũng không quay đầu lại nhìn, mà là ngẩng đầu nhìn Tần Trầm: "Meo~"

Anh nói nhảm gì với người như thế đó?

Trước đây Hứa Giản không có cảm giác gì với Liễu Thiên Thiên, nghe Tiểu Nam nói mới biết được cô ta điên cuồng theo đuổi Tần Trầm sau đó cũng chỉ là không đồng tình, cảm thấy cô ta mất lý trí, nhưng không đến mức ghét thế này.

Mà hôm nay hơn nửa đêm cô ta đến tìm Tần Trầm, Hứa Giản thấy khó chịu, sau đó nhìn bộ dạng như bông hoa nhỏ yếu ớt cần che chở, Hứa Giản buồn bực:

Tần Trầm đã có thái độ từ chối rõ ràng như vậy, cô lại hết lần này tới lần khác đến quấy rầy người ta đã rất quá đáng, còn mở miệng kêu một tiếng 'A Trầm' thân thiết như vậy, có bị bệnh không?

A Trầm A Trầm, nghe mà bực mình.

Vả lại, đêm hôm khuya khoắt, nếu như bị paparazi chụp được có phụ nữ ra vào nơi ở của Tần Trầm trong đêm khuya, cũng không cần đợi đến sáng sớm ngày mai, chưa đầy một tiếng đồng hồ tin tức 'Tần Trầm - đêm khuya hẹn hò với một cô gái bí ẩn, nghi ngờ bại lộ chuyện tình cảm' có thể chiếm giữ trang nhất mấy báo giải trí.

Hứa Giản cảm thấy Liễu Thiên Thiên chọn thời gian này để đến đây, nghĩ như thế nào đều không phải có ý tốt.

Nghĩ tới những thứ này, Hứa Giản vốn cảm thấy bực mình, hành động nhanh hơn não, trực tiếp nhảy lên, há miệng gào gừ với Liễu Thiên Thiên như đe dọa thị uy.

Nhìn cửa đóng lại, thấy con mèo nào đó liếc mình một cái sau đó lắc lư bỏ đi, để lại một cái mông tròn ủm, Tần Trầm đứng ngẩy ra vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười.

Lần trước thấy Liễu Thiên Thiên, người này không có phản ứng này.

So sánh phản ứng hai lần trước sau của Hứa Giản khi thấy Liễu Thiên Thiên, Tần Trầm khó chịu vì Liễu Thiên Thiên khi nãy cũng từ từ tan thành mây khói:

Hành động khác thường, cho thấy nhóc vô lương tâm bắt đầu quan tâm đến hắn.

Tất nhiên Liễu Thiên Thiên không thể bị Hứa Giản doạ như thế đã từ bỏ, sau khi bình tĩnh lại nhìn cửa lớn đóng chặt, trong lòng mắng một tiếng 'Con mèo chết tiệt', lại một lần nữa nhấn chuông cửa.

Mà Tần Trầm trong cửa cũng không phí lời với Liễu Thiên Thiên, bấm gọi quản lý toà nhà, nói trước cửa nhà hắn có người phụ nữ đến gây sự, còn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao ai cũng vào được.

Quản lý toà nhà nghe xong vội vàng xin lỗi, nói rằng sẽ lập tức kêu người đến để giải quyết.

Liễu Thiên Thiên ở ngoài cửa giao cho bảo vệ xử lý, Tần Trầm đi tới cửa phòng ngủ phụ, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần:

"Đã ngủ chưa?"

Giờ phút này Hứa Giản đang nằm trên giường với tâm trạng không hề tốt đẹp gì, nghe thấy tiếng gõ cửa lỗ tai liền động đậy, không phát ra tiếng, nghĩ thầm:

Ngủ rồi, không có ở đây, đừng quấy rầy.

Biết chắc chắn cậu chưa ngủ, Tần Trầm nắm chặt tay nắm cửa: "Nếu chưa ngủ tôi vào được chứ?"

Tần Trầm hỏi nhưng không chờ Hứa Giản trả lời, tay hơi dùng sức mở cửa ra.

Vừa vào cửa thì thấy một cái túi nhỏ trên giường, Tần Trầm âm thầm cong khóe môi, nhấc chân tới gần túi nhỏ.

Người Tần Trầm còn chưa kịp đến sát bên mạn giường, Hứa Giản bỗng nhiên thò đầu ra khỏi chăn, trợn mắt nhìn hắn:

"Meo meo!"

Tần Trầm không bị Hứa Giản bỗng dưng ló ra làm sợ, thấy rõ cậu mất hứng, cũng không hỏi cậu tại sao không vui, chỉ nói:

"Hôm nay là lần cuối cùng."

Thực ra nếu không phải hôm nay Liễu Thiên Thiên bỗng nhiên xuất hiện, Tần Trầm cũng quên mất còn có người như cô.

Trước giờ Tần Trầm không tính toán với Liễu Thiên Thiên, một là nể mặt Liễu Đằng là cha của cô, hai là vì lúc đó hắn không có người thích, không thèm để ý.

Nhưng hiện tại thì không được, hắn sợ Hứa Giản hiểu lầm.

Cho nên vừa nãy Tần Trầm nhờ người gửi lời cho Liễu Đằng, thật sự nếu không dạy dỗ con gái của mình cho tốt, sẽ có người dạy dỗ thay ông, tiết lộ lịch trình của hắn, không có lần sau.

Về phần Liễu Đằng xử lý như thế nào, lại không phải chuyện để Tần Trầm bận tâm, sẽ có người đi giải quyết.

Nghe Tần Trầm nói không đầu không đuôi, Hứa Giản không rõ vì sao: "Meo?"

Cái gì mà lần cuối cùng?

Biết Hứa Giản chậm chạp trên phương diện này như mảnh gỗ, ngày hôm nay mình không nói rõ thì chắc hẳn cậu vẫn sẽ hiểu lầm rồi tiếp tục hờn dỗi, vì vậy Tần Trầm xoa nhẹ đầu mèo, dịu dàng nói:

"Chuyện Liễu Thiên Thiên, là lúc trước tôi chưa xử lý tốt, tôi và cô ta không hề có tí quan hệ gì, tôi hứa với cậu, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa."

Nghe Tần Trầm bảo đảm, Hứa Giản sửng sốt chốt lát, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, dời tầm mắt không nhìn hắn, nghĩ thầm:

Chuyện, chuyện này hứa với tôi làm gì, tôi cũng đâu phải là gì của anh...

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, tim Hứa Giản lại nhảy nhót rất vui vẻ, như muốn nhảy ra khỏi cơ thể làm tròn số 'mười lăm cân' của cậu.

Hứa Giản cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình bây giờ đang nghĩ như thế nào.

Nghiêm túc mà nói cho dù Liễu Thiên Thiên với Tần Trầm thật sự có gì, thì cũng đâu liên quan gì đến cậu, vậy vừa rồi cậu khó chịu là vì cái gì?

Thấy Hứa Giản cúi đầu không nhìn mình, Tần Trầm khẽ cười: "Không tức giận?"

Nghe Tần Trầm nhắc nhở như thế, Hứa Giản hoàn hồn, phát hiện mình thật sự không còn tức giận.

Cảm thấy mình cứ như vậy không meo một tiếng cũng hơi kỳ cục, như thể bây giờ mình cố tình gây sự giận dỗi, vì vậy Hứa Giản do dự vài giây, sau đó há mồm nhỏ giọng meo hai tiếng.

Nghe Hứa Giản bi bô kêu, trong mắt Tần Trầm ngập tràn ý cười, ngón tay thon dài gãi gãi cái cằm sắp biến mất của cậu như khen thưởng:

"Thế mới ngoan, sau này bất kể là vui vẻ hay tức giận, đều phải biểu hiện ra, đừng để trong lòng."

Hứa Giản được vuốt lông thoải mái nheo mắt lại, không chịu thừa nhận, ý trong mắt là: Ai nói tôi tức giận?