Tình Mơ Ơ Ơ

Chương 1: Tương phùng giá trăm bạc



Vào lúc bảy giờ tối thứ tư, Tô Hi vừa đến cửa khách sạn Thiên Duyệt Phủ.

Điện thoại vang lên, Tô Hi mở WeChat, là Tô Chính Vinh:

"Hi Hi con, cảm ơn con đã giúp ba, ba ở đây hơi bị tắc đường, con vào trước đi "

Tô Hi đi chậm lại, nghĩ lát nữa nên chào hỏi Lăng Cửu Trạch ra sao.

Kết hôn đã ba năm, họ cũng chưa từng gặp mặt, không cần nghĩ nhiều cũng biết Lăng Cửu Trạch không nguyện ý, thậm chí phản đối cuộc hôn nhân này.

Cũng không trách được Lăng Cửu Trạch, khi đó công ty nhà họ Tô lâm vào khủng hoảng, họ dầy mặt tìm đến Lăng gia nhắc nhở thực hiện hôn ước từ xưa, con trai cả của họ nhà Lăng đã kết hôn, hôn sự rơi vào tay con trai thứ hai -Lăng Cửu Trạch, anh ấy không sẵn lòng cũng hợp lý.

Đương nhiên, Lăng gia cũng không dễ để mình bị chèn ép bởi lời hứa gán gả thế hệ phong kiến xưa, họ nhún nhường tặng món quà trị giá 300 triệu nhân dân tệ để giúp Tô gia vượt qua khó khăn, nhưng họ cũng có đưa ra điều kiện hợp đồng hôn nhân, sau 3 năm hôn ước hết hạn.

Ba năm trước, khi cô chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật nước C sở tại, cần phải đến Vegas để đăng ký xin giấy chứng nhận, nói chính xác là cả hai đều không đến đó, hai bên đều chỉ ủy quyền người thay thế làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Hai người vừa kết hôn, Lăng Cửu Trạch một mình di dời qua A, cho đến bây giờ, 3 tháng trước khi hôn nhân đến hạn mới trở về, thái độ phản kháng của anh ta không thể nào rõ ràng hơn.

Nhưng hôm nay, vì chuyện làm ăn kinh doanh của mình, cha cô lại hẹn đưa cô đến gặp nhờ anh ta giúp đỡ.

Tô Hi nhếch môi giễu cợt, lát nữa gặp mặt cô sẽ giới thiệu bản thân như thế nào?

"Xin chào, anh Lăng, tôi là vợ của anh!"?

Anh ta sẽ nhìn thẳng vào mắt cô chứ?

Nghe đâu trước khi Lăng Cửu Trạch đến Washington,D.C., tại Giang Thành anh ta là một kẻ có tiếng ác bá, thống lĩnh cả hai thế lực hắc bạch, ra tay tàn nhẫn quyết liệt trong giới thương gia.

Nhưng vài ngày trước trên kênh tài chính truyền hình Quốc gia, cô đã nhìn thấy Lăng Cửu Trạch, không giống như những gì nghe đồn, anh ta mặc một bộ vest công sở sang trọng, mặc dù tư thế thần thái kiêu ngạo nhưng cử chỉ của anh rất tao nhã và điềm tĩnh.

Cô mong mỏi rằng hôm nay anh ta có thể từ tốn và có tố chất khí độ như trên TV, và đừng làm cô quá khó xử.

Toàn bộ Thiên Duyệt Phủ được thiết kế trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, với bầu không khí cổ điển, giống như một trang viên phân thành nhiều tòa lầu, Tô Hi đi lên lầu 3 của khu Hạ Phong Quán theo số phòng mà Tô Chính Vinh đã bảo cô.

Lầu 3 là khu hạng sang phòng SUT, hành lang sàn gỗ trải thảm, ánh đèn vàng mờ ảo, vô cùng yên tĩnh.

Đi đến cửa phòng, Tô Hi hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa.

Cánh cửa khép hờ, khi cô chạm vào, cánh cửa gỗ gụ đỏ kim diệp tự mở ra một khe nhỏ, Tô Hi có chút kinh ngạc.

Lăng Cửu Trạch đang đợi nàng sao?

Vì lễ phép, Tô Hi còn gõ thêm vài cái.

Không có ai trả lời.

Tô Hi khẽ nhướng mày, đẩy cửa đi vào hai bước, phát hiện trong cửa chỉ có ánh điện vàng mờ sáng, bên trong không gian mờ nhạt.

không có người trong phòng?

Ánh sáng đủ để nhận biết căn phòng rất rộng, phía trước là phòng khách, khu giải trí và phòng ngủ ở hai bên.

Cô bước vào phòng khách, nhưng trực giác thấy không ổn, cô đang định quay người ra thì chợt nghe thấy tiếng nước xả từ hướng phòng ngủ, cùng lúc một giọng nói trầm trầm kèm âm hít hơi như nín nhịn đau phát ra:

"Mời vào!"

Sự cảnh giác của Tô Hi nói với cô rằng cô nên quay người và rời đi vào lúc này, nhưng sau khi đứng yên trong bóng sáng vàng yếu khoảng ba giây, cô vẫn bước về phía phòng ngủ.

"Là anh Lăng phải không? Anh sao vậy?"

Tô Hi ghé áp tai giơ tay thử đẩy, cửa phòng ngủ mở ra, cô thấp giọng hỏi.

Đột nhiên một cánh tay duỗi ra, kéo thẳng cô vào trong phòng tắm, người đàn ông một tay dựa vào tường, một tay chèn cổ cô, giọng nói cố nén đau đớn, lạnh lùng tức giận:

"Dám đánh thuốc mê, cô muốn chết?"

Trong phòng khách, vẫn có ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, nhưng trong phòng tắm tối om cô không thể nhìn thấy gì.

Tô Hi cố nín nhịn không chống cự, cổ họng bị kẹp chặt, thanh âm khàn khàn bình tĩnh,

" Không phải tôi! "

" Vậy cô là ai? "

Người đàn ông tựa hồ dùng nước lạnh xối người, toàn thân lạnh như băng đá, nhưng hơi thở lại nóng như lửa đốt, hơi nóng lạnh luân phiên phả ra, Tô Hi có chút ngây người.

Trong bóng tối, hai người yên lặng nhìn nhau, hơi thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề, giống như đã chịu đựng đến cực hạn, bàn tay đang bóp cổ cô đột nhiên đẩy cằm cô, cúi đầu dùng sức đè môi hôn xuống.

Bờ môi đông lạnh, độc đoán!

Đôi mắt của Tô Hi ngay lập tức mở to, cô nhấc gối dùng sức đẩy mạnh lên hạ bộ của người đàn ông.

Sức lực và tốc độ của người đàn ông không thua gì cô, đôi chân dài đè chèn lên đầu gối cô, khàn khàn nói:

" Giúp tôi đi, cô muốn thế nào cũng được, sau này tôi sẽ đền bù cho cô! "

Tô Hi âm thầm hít vào một hơi dài, nàng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này, có lẽ nào Lăng Cửu Trạch bị đánh thuốc mê?

Trong bóng tối, hơi thở của người đàn ông bao trùm mọi giác quan của cô, cô còn đang cân nhắc xem nên giúp anh ta hay để anh ta đi tìm người phụ nữ khác, nụ hôn áp đảo của người đàn ông đã rơi xuống.

......

Tô Hi đã không còn nhớ nổi hai người họ từ phòng tắm lên đến giường trong phòng ngủ bằng cách nào, khi cô còn đang lơ lửng loay hoay quẩn quanh giữa phản kháng và khuất phục, người đàn ông đã không thể cưỡng lại được mà thô bạo lôi kéo cô xuống vực sâu.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới sau khi kết hôn hai người sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy, nhưng không phải với tình huống như này.

Trong vực thẳm ấy giữa hai tầng lửa nước, cô chới với như trải qua thời gian đằng đẵng dằng dặc mơ hồ gần 3 năm qua.

......

Khi anh ta dừng lại, hơi thở nóng gấp phả bên tai cô, một người nào đó vừa lúc vào phòng và bước đến gần phòng ngủ,

" Lăng tổng? "

"Cấm vào!"

Giọng nói của nam nhân trầm thấp như gầm gừ, như thêm phần thỏa mãn có chút uể oải.

Bên ngoài tiếng bước chân chững ngừng hẳn.

Một lúc sau, Lăng Cửu Trạch đứng dậy, khoác lên áo choàng tắm buộc hờ dây đai, bước ra ngoài, không một ánh nhìn dành cho người phụ nữ trên giường.

Tô Hi kéo chăn lên đến cổ, thấy bên ngoài đã bật đèn, chút tia sáng xuyên qua khe cửa lọt vào.

Lăng Cửu Trạch bước đến phòng khách, lưng dựa vào sô pha, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh lạnh lùng không chút biểu cảm hỉ nộ, đáy mắt như chỉ hàm nén một tia phiền mỏi.

Trợ lý tiến lên nói:

"Lăng tổng, không sao chứ? "

Trong bữa tiệc, Lăng Cửu Trạch đột nhiên rời đi, không để cho bất cứ ai đi theo cùng, hơn hai tiếng đồng hồ cũng không thấy trở lại, nên lo lắng về phòng xem một chút, có vẻ vừa rồi nghe được cái gì đó, hình như tiếng thở của hai người?

Lăng Cửu Trạch nhíu mày,

"Không việc gì!"

Trợ lý hoàn hồn từ tâm tưởng:

"Hôm qua đã báo sếp lịch trình,Tô Chính Vinh có đặt trước một gian phòng khu Thính Tuyết Các số 1009, hẹn 9 giờ tối nay gặp mặt, thời gian cũng sắp đến rồi.''

Lăng Cửu Trạch lơ đãng hỏi:

" Tô Chính Vinh nào?? "

Giọng nói vừa dứt, và dường như chợt nhớ ra, anh ta thờ ơ đáp:

"Hạn 3 năm chưa tới? "

Trợ lý trả lời: "Vẫn còn vài tháng nữa."

Lăng Cửu Trạch cười lạnh một tiếng,

"Có gì khác nhau?"

Trợ lý nói: "Tô Chính Vinh đã mấy lần gọi điện thoại muốn gặp mặt, chắc có chuyện muốn nhờ vả Lăng tổng."

Nghĩ đến người phụ nữ trong phòng, Lăng Cửu Trạch cảm thấy có chút bực bội như không muốn nói nên lời:

"Đã gả bán con gái một lần rồi, bây giờ còn muốn bán lần nữa? Ông ta thật vô liêm sỉ, ông ấy chắc rằng tôi sẽ luôn thuận ý ông ta? Hay là nghĩ rằng con gái của ông ấy đáng giá, sẽ được trả một cái giá tốt? Không gặp!!!!"

Hai từ cuối anh ta nghiến răng tàn nhẫn và lạnh lùng!

Trong phòng ngủ, Tô Hi nghe rõ cuộc trò chuyện bên ngoài, cảm giác khuôn mặt từ nóng bừng sang tái nhợt, nếu Lăng Cửu Trạch phát hiện ra con gái của Tô Chính Vinh đang nằm trên giường vào lúc này, anh ta có thể sẽ nói từ "bán" càng mỉa mai hơn!

Cố nín nhịn toàn thân khó chịu bức bối, cô xuống giường, tìm quần áo của mình mặc vào, sau đó lấy một tờ bạc trong túi ra, đập xuống bàn đặt bình hoa lên.

Không ngoảnh lại, cô đi thẳng ra ban công, mở cửa sổ và nhảy xuống.

Thiếu nữ vài lần nhún xoay người, trong phút chốc đã ở cách đó mấy mét băng qua khuôn viên bước xuống con đường đá xanh, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng biến mất trong ánh đèn đường vàng sáng lờ mờ.

Lăng Cửu Trạch và trợ lý của anh ta nói về những chuyện khác bên ngoài, cuối cùng ra lệnh:

"Đi điều tra xem, bàn tay ai không sạch hạ thuốc mê trong bữa tiệc rượu hôm nay!!!"

Trợ lý sửng sốt một chút, nhớ tới thanh âm vừa rồi nghe được, rất nhanh hiểu ý, nghiêm mặt trả lời:

"Vâng!"

Lăng Cửu Trạch đứng dậy trở lại phòng ngủ, liếc nhìn thoáng qua chiếc giường lớn trong bóng tối, nhẹ nhạt giọng: "Đứng dậy, cần gì bao nhiêu tiền nói rõ và dời khỏi, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ta!"

Không có ai trả lời, Lăng Cửu Trạch cau mày, bật đèn lên, dưới ánh đèn phòng ngủ vàng mờ dịu, trên ga nệm giường bừa bộn, nhưng cô gái vừa rồi đã biến mất!

Anh quay lại và đi vào phòng tắm, cũng trống không.

Đôi mắt hẹp dài của anh ta ánh lên một tia kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rồi cùng hắn lăn lộn trên giường là một bóng ma sao?

Tuy nhiên, anh ta nhìn rõ vết máu đỏ trên giường.

Lăng Cửu Trạch nhíu mày, quay đầu nhìn bàn tủ cạnh giường, chậm rãi tới gần, nhặt tờ bạc chèn dưới bình hoa, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại.

Trong tay anh ta là tờ bạc mệnh giá một trăm nhân dân tệ.

Ăn bánh trả tiền, cô ta biến anh là gì?

Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, sải bước đi về phía ban công, quả nhiên cửa sổ mở rộng.

Tầng lầu ở đây cao, tầng ba khu phòng hạng sang SUT tương đương với tầng bốn chung cư thông thường, cô ta làm sao nhảy xuống?

Anh ta đáng ghê sợ đến mức nào? Để cho cô liều mạng chạy trốn?

Gió từ cửa sổ thổi vào, thanh lạnh, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa bực bội trong lòng người đàn ông, người phụ nữ này không chỉ dùng một trăm đồng sỉ nhục chế diễu anh ta, còn nhảy ra khỏi cửa sổ...

Hừ!!!...Đừng để hắn bắt được!

Tô Hi trong xe taxi cô hắt hơi một tiếng,

Bác tài xế già nhìn vào kính chiếu hậu:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

"Cô gái, cô không sao chứ?"

Cô gái trông thật ưa nhìn, nhưng khắp người cô ấy quần áo ướt sũng, trông có vẻ đang gặp rắc rối.

Tô Hi cười ấm áp:

"Cháu không sao đâu."

Bác tài xế cười nói: " Trông cô như còn là học sinh, buổi tối một mình ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận hơn "

"Ừm, cám ơn bác tài."

Tô Hi đáp lời, lấy điện thoại di động ra và nhanh chóng gõ: "Cho xóa hủy ngay dữ liệu giám sát của máy camera tại Thiên Duyệt tòa Hạ Phong nơi tôi xuất hiện vào khoảng bảy giờ đến chín giờ, tiêu hủy tận gốc! "

"OK!"

Người nhận tin không đặt bất cứ thắc mắc gì, chỉ tuân theo mệnh lệnh.

Những lời cay nghiệt của người đàn ông như vang bên tai, và lúc này, Tô Hi không còn nghĩ đến câu hỏi vô ích là hôm nay có nên gặp Lăng Cửu Trạch hay không, mà chỉ mong Lăng Cửu Trạch không biết rằng cô đã từng đến.

Đến đoạn đường Vân Hải, Tô Hi đã chủ động trả gấp đôi tiền xe vì đã làm ướt ghế sau của xe taxi.

Về đến biệt thự, má Ngô giúp việc nhìn thấy Tô Hi trên người quần áo ướt sũng, giật mình hỏi:

" Thiếu phu nhân, mợ chủ làm sao vậy? "

Tô Hi đi thẳng lên lầu, không ngoái lại:

"Gặp chút tình huống không may, cháu lên lầu tắm cái đã "

"Để tôi chuẩn bị nước tắm cho mợ chủ."

Má Ngô không dám hỏi thêm, vội vàng đi lên lầu chuẩn bị.

Mấy phút sau, Tô Hi ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, thân thể dần dần thả lỏng.

Đầu óc cô có chút rối bời, cô buộc mình không được nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, cô lắc đầu cố hạ thấp người dìm ngâm đầu mình vào trong nước.

Sau khi tắm xong, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, má Ngô giúp cô sấy tóc, Tô Chính Vinh cũng vừa gọi tới.

Ánh mắt Tô Hi trở nên lạnh lẽo, cô để má Ngô đi nghỉ trước, bước ra ban công nghe điện thoại.

Cô vuốt nhẹ kết nối điện thoại nghe máy, âm giọng Tô Chính Vinh vội vàng:

"Hi Hi con, con đang ở đâu, con có gặp Lăng tổng chưa?"

Tô Hi trả lời ngữ khí không hề tỏ lộ ra bất kỳ cảm xúc nào:

"Ba lo lắng con và Lăng tiên sinh không hợp nhau? cho nên mới cho anh ta chút thuốc mê tạo không khí vui vẻ chăng?"

Tô Chính Vinh sửng sốt:

"Ý con nói là gì? Ai bị chuốc thuốc mê? Không phải ba!"

"Không phải??"

Tô Hi nhếch môi:

"Vậy ba rõ ràng đã hẹn với trợ lý của Lăng Cửu Trạch vào lúc chín giờ, tại sao lại nói với con bảy giờ? Giờ khác phòng khác?? "

Đầu dây bên kia im lặng, Tô Hi trong lòng trầm xuống, vừa định cúp máy.

"Hi Hi con!"

Trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Tô Chính Vinh, âm giọng ái ngại:

"Chuyện này là ba có lỗi, ba muốn con sớm gặp Lăng tổng, để hai người có không gian riêng một lúc, thân thuộc hơn, khi nói chuyện nhờ vả giúp đỡ anh ta sẽ không còn né tránh."

Rồi ông quay qua hỏi:

"Phát sinh chuyện gì?, có chuyện gì sao con?"

Tô Hi nghe và cảm thấy sự quan tâm thực sự trong giọng nói của Tô Chính Vinh, cô hỏi:

"Thật sự không phải là ba?"

Tô Chính Vinh lập tức nói:

"Đương nhiên là không phải ba, cho dù có khó khăn đến đâu, ba cũng sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để mưu hại con gái mình!"

Tô Hi không nói gì.

Tô Chính Vinh thận trọng hỏi:

"Hi Hi, con không sao chứ?"

Tô Hi nhạt giọng:

"Không có gì, con không gặp được Lăng Cửu Trạch."

Tô Chính Vinh không dám hỏi chi tiết sự việc, như thở dài một hơi:

"Dù thế nào đi chăng nữa, ba có lỗi với con, ba sẽ không bao giờ để con đi gặp anh ta nữa. Nếu con không muốn sống ở biệt thự trên núi đó, bây giờ ba qua ngay đón con về."

Tô Hi thanh âm có chút nhu hòa hơn:

"Con sống ở đây hơn hai năm rồi, ở thêm vài tháng cũng không sao, ba yên tâm, con vẫn thích nơi này."

Tòa biệt thự này là tài sản riêng của Lăng Cửu Trạch, Tô Hi đã chuyển đến ở ngay sau khi kết hôn và sống ở đó gần ba năm.

Tô Chính Vinh như nhẹ nhõm phần nào, cười nói:

"Được, con ở lại thêm vài tháng, đúng hạn ba năm, ba sẽ đích thân đón con gái về nhà... À mà..."

Ông dừng một chút, nói:

"Thứ bảy này là sinh nhật má con, con về nhé, lần trước con về má có nói vài lời không phải cố ý, con đừng để trong lòng, má đã hối hận rồi, nhưng bà ấy ngượng không xuống nước trước xin lỗi con "

Tô Hi trả lời:

"Sáng thứ bảy này có buổi học, tan học con sẽ tự về."

"Được rồi, nếu cần gì thì gọi cho ba."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Hi suy nghĩ một lúc, bấm gọi số khác:

"Oanh Oanh, chuẩn bị giúp em một bộ dây chuyền và bông tai kiểu mẫu mùa xuân mới nhất, hai ngày nữa em sẽ đến lấy."

Đầu dây bên kia đáp lời: "Okay!"

Tô Hi đặt điện thoại xuống, nghĩ đến chuyện đã xảy ra buổi tối, lắc đầu muốn xóa bỏ những hình ảnh trong bóng tối như không tự chủ hiện lên trong đầu, như thấy hơi thở nặng nề của người đàn ông lại phả vào tai cô... Cô chống tay lên lan can đá, vùi đầu, trong lòng không phân biệt được là khó chịu hay là ân hận...

Mười một giờ đêm, Lăng Cửu Trạch rời khỏi Thiên Duyệt Phủ, trợ lý của anh ta đi sau, thấp giọng nói:

"Lăng tổng, tôi đã tìm ra thủ phạm., là Lý Hải, phó tổng giám đốc của Thiên Khải, hắn vốn dĩ muốn bỏ thuốc kích dục cho nữ diễn viên đi cùng, không biết tại sao ly rượu lại bị chuyển đến Lăng tổng, Lý Hải quá sợ hãi, từ tối đã bỏ trốn khỏi Giang Thành đặt vé bay đến Hải Thành."

Đôi mắt phượng đen tối của Lăng Cửu Trạch loáng nét tàn nhẫn,

" Bỏ chạy rồi? Cho nó vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại!"

Trợ lý cúi đầu:

"Vâng!"

Rạng sáng Lăng tổng trở về trang viên cổ Lăng gia, vợ chồng con trai lớn của Lăng gia đã đến London để tổ chức một hội thảo kinh tế, ông bà Lăng cũng đi cùng, chỉ còn lại cháu gái và cháu trai của Lăng gia ở nhà, vào lúc này mọi người đã ngủ hết.

Lăng Cửu Trạch đi thẳng lên lầu ba, tắm xong quấn áo choàng tắm ngồi xuống trên chiếc ghế mây ngoài ban công, lấy một điếu thuốc từ hộp trên trà kỉ, châm lửa...

Đầu thuốc lá đốt cháy lập lòe dưới ánh trăng sáng, mái tóc đen ướt của Lăng Cửu Trạch rủ xuống trán, dưới ánh sáng tối mờ, đường nét khuôn mặt tuấn tú trầm sâu, tuấn kiệt tôn quý. Anh nhớ tới cô gái tối nay, lúc ở trong phòng tắm, anh phát hiện cô bất an nhưng không giống sợ hãi, chút lý trí sót lại anh không dám quá gấp lo ngại làm cô bị thương, cho nên hôn cô thật lâu. Mãi cho đến khi cô phản ứng như đáp lời, anh mới tiến tới, cô nắm lấy cánh tay anh, hoảng loạn bất an cô như gọi tên anh. Lúc đó thần kinh của anh như bị đốt cháy hỗn độn...

Giờ nghĩ lại, cô có gọi tên anh hay không anh cũng chỉ nhớ mơ hồ.

Sực nhớ Lăng Cửu Trạch tìm lại tờ một trăm đồng, tờ bạc mới, bị nước thấm ướt. Bây giờ việc thanh toán điện tử đã gần như bao phủ cả nước, ai mang theo tiền mặt trên người khi đến nơi chỉ có giới thượng lưu ghé qua?

Tại sao cô ấy lại xuất hiện trong phòng anh?

Cô ta là ai?

Lăng Cửu Trạch đột nhiên có chút tò mò.

Cầm lấy điện thoại di động, Lăng Cửu Trạch gọi điện:

"Cho điều tra, rà soát toàn bộ camera, tìm ra người phụ nữ tối nay nhảy từ tầng ba xuống là ai, phải tìm được cô ấy!"

" Vâng! Sếp!"

Trợ lý Minh Tả nhận lệnh.