Tỉnh Mộng Gặp Được Chàng

Chương 21: Bất ngờ của riêng cô (2)



Nhận được biểu cảm cùng những lời khen ấy của cô, càng khiến anh có thêm niềm vui và dành nhiều tình cảm hơn cho cô.

Đang mải mê chiêm ngưỡng khung cảnh của buổi dã ngoại, bỗng anh cầm tay cô và kéo đi. Đến ngay chỗ chiếc lò than nóng hổi cùng những xiên que thơm phức mùi gia vị hòa quyện. Anh cầm một xiên nướng đưa cô, cùng ánh cười nhẹ nhàng. Trông anh lúc này như một đứa trẻ.

Không thể kìm lòng trước đồ ăn thơm ngon, cô nhận lấy xiên thịt từ tay anh, không quên kèm theo một lời cảm ơn. Hài người trao nhau những nụ cười tươi nhất. Có lẽ, ngay lúc này trái tim cô đã chìm đắm vào tình yêu của anh lúc nào không hay.

Ở phía xa, hai con người cũng không hề rảnh rỗi mà thảo luận.

“ Cậu nghĩ anh ta tỏ tình thì An Lạc có đồng ý không”

“ Haizz, chết tiệt. Nhìn tình hình này mà không đồng ý thì có mà điên mất thôi”

Phải, không ai khác chính là Maxliu và Maria, hai người họ đang bận rộn cho đoạn tình cảm của bạn mình.

“ Nhưng An Lạc đang là trong tâm thế trả thù anh ta, liệu có khi nào cậu ấy sẽ cho anh ta quằn quại với tình yêu không??” – Vừa thắc mắc vừa kèm theo bộ mặt nghi ngờ, Maria hỏi Maxliu

Nghe vậy, Maxliu đánh tay Maria một cái “ nói gở cái gì đấy, làm sao mà không đồng ý cho được. Với lại lúc đầu là kế hoạch, nhưng giờ là yêu thật rồi. Nên là hãy cầu nguyện cho cậu ta đồng ý anh ta đi”

Nghe vậy Maria cũng chỉ biết nhăn mặt mà im lặng trước câu trả lời của thằng bạn. Khôgn để hai người chờ đợi lâu. Anh, Mộ Dung Viêm cũng bắt đầu triển khai kế hoạch của mình.

“ Em thấy món ăn này ngon không”

Cô nghe vậy, thì vừa ăn vừa đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía anh, tay không quên thả cho anh ngàn like. “” Phải công nhận, món này ngon tuyệt. Chắc phải gọi là ngon nhất trong các món em đã từng ăn”

Anh nghe vậy thì trong lòng vui lắm, không nhịn được đưa tay ra búng mũi cô một cái, với vẻ mặt cưng chiều cô.

“ Anh không nghĩ là em lại có một chiếc miệng dẻo ngọt vậy luôn ý. Vậy mà lâu nay tưởng em không biết nịnh cơ”

“ Em không hề nịnh nhá, ngon thì em bảo ngon thôi” Cô không ngần ngại đáp trả anh, vẻ mặt có hơi chút tức giận vì anh bảo cô là người giỏi nịnh

Thế mà không hiểu sao anh nhìn thấy lại càng chọc cô hơn, chắc đối với anh thì cô tức giận trông rất dễ thương. ( Chỗ này tác giả phải cảm thán một chút, đúng la mấy người yêu nhau mà, nhìn đâu cũng thấy đẹp😊)

“ Mà món này là ai chuẩn bị thế anh?”

“ Em nghĩ xem, ai lại có tay nghề cao như thế, ai mà có thể khiến cái bụng em thỏa mãn như thế chứ” – Pha một chút bông đùa, anh đáp lại cô

Anh mắt nghi ngờ nhìn anh, cô mang theo hoài nghi không chút tin tưởng mà hỏi anh “ Không lẽ, anh là người nấu món này, thật hả”

Anh nghe vậy lại càng khoái chí “ sao lại “ Không lẽ” Em không tin tưởng anh đến vậy cơ à”. Giọng điệu lúc này lại có chút nhõng nhẽo với cô. Cô thấy vậy cười tít mắt

Bất ngờ anh đổi tông giọng. “ Tí nữa anh có bất ngờ cho em”

Cô nghe vậy có chút hững người lại. Cũng đoán được phần nào món quà bất ngờ mà anh dành cho cô. Bỏ qua một bên cô cũng vẫn thưởng thức món ăn ngon lành ngày hôm nay, còn mọi chuyện. Cứ để nó tự nhiên thôi.

Một lúc trôi qua, không thấy anh ở đâu cô liền thắc mắc mà đi tìm. Hỏi xung quanh mọi người đều nói là không thấy anh. Đang mải mê đi kiếm tìm anh. Nhưng cô không hề hay biết, từ lúc nào anh đã đứng sau lưng cô, trên tay là một bó hướng dương vàng óng ánh.

“ An Lạc” – Một tiếng kêu ấm áp vang lên, cô nghe vậy thì quay đầu lại. Khuôn mặt không khỏi có chút xúc động, tuy đã đoán ra trước đó, nhưng cô phải công nhận, anh chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Xung quanh là dây đèn với ánh vàng ấm áp, một vòng trái tim được xếp ngay ngắn bằng những cánh hồng đã từ lúc nào được anh tỉ mỉ trang trí. Trông khung cảnh rất lãng mạn, tràn đầy mùi hương tình yêu. Một chút bất ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô, nhưng sau đó rất nhanh, cô đã lấy lại được dáng vẻ bình tĩnh vốn có. Cô im lặng chờ đợi xem anh sẽ nói gì. Bỗng anh quỳ xuống trước mặt cô, tay dâng lên bó hoa. Không khí xung quanh lúc này yên lặng đến tĩnh lặng, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim anh đập không ngừng.

Im lặng chờ đợi xem anh sẽ nói gì. Không phụ sự mong đợi ấy. Anh cất lời

" An lạc à, thật ra ngay từ lần đầu gặp gỡ và nói chuyện với em anh đã biết bản thân có cảm tình rất nhiều với em, và đến sau này, ngày ngày, anh dần nhận ra. Bản thân đã yêu em từ lúc nào không hay. Mỗi lần gặp em anh đều sẽ cảm thấy hồi hộp, có chút nhớ em. Anh luôn để ý từng cử chỉ và cả hành động của em, mọi thứ đều khiến anh như mê đắm. Vậy nên, An Lạc à, liệu em có thể cho anh một cơ hội được hẹn hò cùng em không"

Nghe xong lời tỏ tình ấy, mọi người xung quanh đều cảm thấy có chút không tin, họ không tin là vì Mộ Dung Viêm mà họ quen biết sẽ không thể nào quỳ gối trước một nữ nhân như vậy, anh ta bình thường cao lãnh lắm mà. Nghe đến đây Maria không nhịn được mà hỏi Maxliu " Tỏ tình thôi mà, có cần sến xẩm thế không nhỉ"

Nghe câu này Maxliu chỉ biết lắc đầu với đứa bạn, không hiểu là do bạn mình ngốc, hay yêu nhiều anh rồi mà quên mất đi tình yêu đích thực nữa.

" Haizzz, Maria à cậu có bị làm sao không, người ta là tình cảm chôn giấu lâu rồi, chứ có phải ngày một ngày hai như chúng ta đâu, với lại đây dù gì cũng là lần đầu tiên anh ta tỏ tình người con gái khác mà. nên có chút xến xẩm là chuyện bình thường thôi. Đừng nên ngạc nhên quá"

Ngay lúc này trong túi, điện thoại của Maxliu rung lên, là Olivia goi, biết hôm nay Mộ Dung Viêm sẽ tỏ tình An Lạc nên cô cũng gọi để hóng biến.

" Sao rồi, màn tỏ tình đến đâu rồi" - Olivia nôn nóng gặng hỏi

" Đây đây, để tụi mình quay cho xem"

Hiện lên là hình ảnh anh đang quỳ xuống, tay đưa bó hoa hướng về chỗ An Lạc, như đang thầm đợi câu trả lời của cô

An Lạc nãy giờ vẫn đang đứng hình tại đấy, mặc dù biết anh sẽ tỏ tình, và đã chuẩn bị tâm lí, nhưng cô cũng không khỏi có chút ngượng ngùng.