Tình Người Duyên Ma

Chương 12



Sau một lúc Nhất Kiến Thành cũng đã đến được đúng định vị Liên Kim Anh đã gửi, đúng như lời cô nói, nơi đây kì thực rất âm u, âm khí nặng nhẹ hòa trộn. Không biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì, hắn lại cảm nhận được oán khí.

"Kim Anh." - Nhất Kiến Thành chạy nhanh đến chỗ cô.

"Kiến Thành. Tao cảm thấy, nó đang ở đây" - Cô nhìn hắn rồi lại lia mắt mình xung quanh.

"Ừm" - Nhất Kiến Thành gật nhẹ đầu, quay người nhìn về phía âm khí nặng nhất.

Hướng hắn để mắt tới có rất nhiều khí đen tụ lại, tất nhiên là mắt thường không thể thấy. Nhất Kiến Thành lấy một tấm bùa ra, vo viên nó lại và niệm chú.

Sau khi đã niệm xong thì dùng lực ném vào chỗ khí tụ. Điều bất ngờ là lá bùa đó lập tức bị đốt cháy sau khi đã chạm đến luồng khí đen kia.

"Đúng như tao nghĩ" - Nhất Kiến Thành dường như hiểu ra gì đó, kéo cô đang ngồi đứng dậy.

"Chuyện gì?"

"Bây giờ giải quyết không phải cách hay, nếu muốn, phải mất vài ngày, mà ngày mai chúng ta cần lên thành phố, tốt nhất nên rút" - Nhất Kiến Thành trầm giọng. Hắn tuyệt nhiên biết cách diệt đám khí đó, nhưng cần rất nhiều thời gian, nếu ngày mai không có việc còn có thể đi. Giờ hai người cần giải quyết chuyện trên thành phố, lấy đâu ra thời gian diệt cái thứ đó.

"Vậy thứ đằng kia..." - Liên Kim Anh chỉ tay về phía có con mắt đang quan sát hai người.

Nhất Kiến Thành đương nhiên biết, nếu để nó ở nhà dân chắc chắn sẽ nguy hiểm, chi bằng đem nó lên thành phố giải quyết một lượt, cũng là cách không tồi. Vì vậy lúc nãy, hắn đã cố tình nói to, để cho nó biết vị trí thực sự mà ta sẽ đến.

"Mặc kệ nó, muốn diệt cỏ tận gốc, phải đến nơi rộng lớn hơn" - Nhất Kiến Thành nói nhỏ vào tai cô rồi dẫn cô ra khỏi nhà hoang.

Bây giờ cũng đã gần 3 giờ sáng, thời điểm quỷ có âm khí mạnh nhất, thật may là trước đó cả hai đã tìm được một căn trọ nhỏ, tuy ẩm mốc và chỉ có một phòng, nhưng có còn hơn không, dù sao cũng chỉ tạm qua đêm, vậy cũng đủ rồi.

"Kiến Thành, mày nghĩ sao nếu người nhờ mày đến giúp, mà đã hai ngày trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì, chẳng gọi điện hỏi, cũng chẳng gửi mail thúc giục. Họ có phải đang trêu đùa chúng ta không?" - Liên Kim Anh thắc mắc cũng đã lâu, cô cũng chẳng hỏi gì vì nghĩ bên kia sợ nhị trùng thân biết sẽ không tha cho họ.

Điều khó hiểu ở đây, lúc đọc mail của người gửi, hoàn toàn không thấy địa chỉ hay thời gian có mặt, chỉ nói một câu ngắn gọn "Cứu tôi, nhị trùng thân đang ở đây". Tới tận bây giờ, cũng không còn thấy ai gửi mail gì qua đường liên kết này. Có cảm giác như, có sắp đặt.

Nhất Kiến Thành cũng đã thắc mắc điều này, nên cũng không lạ với câu hỏi của Kim Anh, tuy nhiên, hắn kì thực không có câu trả lời sắc đáng cho chuyện này.

"Điều cần làm là phải điều tra nơi ở của người gửi trong này, chúng ta mới có thể biết, họ có đang trêu đùa ta hay không." - Nhất Kiến Thành nói không to cũng chẳng nhỏ, vừa đủ để cảnh giác xung quanh đang rình rập.

Tiêu Tư Văn đang ngấu nghiến đồ ăn do Nhất Kiến Thành làm cũng quay sang nói một câu khá lạ. "Ở tâm của đường tròn có một điểm bất kì cách điểm O trên đường kính gọi là M, cách M một khoảng là điểm I, trên đường tròn có một điểm đặc biệt, gọi là điểm A, hãy nối tất cả sao cho đường nối không đứt đoạn."

Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh ngơ ngác trước câu nói của Tiêu Tư Văn, cũng không hiểu tại sao hắn lại bấy giác lấy một tờ giấy ra, vẽ lại đúng như lời cậu vừa nói. Liên Kim Anh thấy khó hiểu, mới hỏi cậu. "Tiểu Văn, em nghe cái này ở đâu?"

Tiêu Tư Văn nghiêng đầu, chỉ vào vách tường cười tươi rói. "Là cậu ấy nói cho em biết"

Cả hai nghe vậy cũng ngó vào, tất nhiên chẳng còn cái gì ở đó, họ cũng tin, vì tiểu Văn của họ chỉ là một linh hồn ngốc, tất nhiên chẳng hiểu gì, nghe thế nào nói thế đấy, sẽ không bao giờ dám nói dối.

"Trước tiên ta cần giải cái câu hỏi này của tiểu Văn trước." - Nhất Kiến Thành chỉ tay vào hình vẽ. Hắn tất nhiên hiểu, vì hắn từng học rất giỏi môn hình. Chỉ là hắn không hiểu ý nghĩa của tấm hình vẽ này.

_______________

Author: Hic, tôi không giỏi hình đâu, cái đề bài tôi tự nghĩ ra theo ý tưởng của mình đấy.