Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 70: Khưu Lệ An trở về



Một đêm bình yên, những trái tim lỡ nhịp lại vô tình tìm được chân ái. Ánh trăng dịu dàng soi sáng khắp nhân gian, rồi ngày mai đây, liệu bầu trời sẽ hửng nắng hay mây đen bao phủ khắp nơi. Anh ta không biết, cô ấy cũng không biết. Chỉ biết là dù ngày mai bầu trời nắng đẹp hay mây đen u ám thì họ vẫn sẽ bước tiếp cùng nhau.

Buổi sáng tinh sương nắng nhè nhẹ ấm áp, Mộc Uyển nhận được một cuộc gọi từ một dãy số lạ. Cô nhấc máy, đầu dây bên kia vọng lại giọng khàn khàn của một người đàn ông.

"Xin chào! Cho hỏi có phải cô là Tracy?"

"Là tôi! Xin hỏi anh là..."

"À! Tôi là Tần Hạo Minh, ông chủ của công ty giải trí A & K."

"À! Tôi nhớ rồi. Anh... có chuyện gì sao?"

"Thật xin lỗi vì cuộc hẹn lần trước đã không đến. Hôm đó tôi phải từ Sơn Dương lái xe trở về. Trên đường xe gặp chút sự cố nên không tới được."

"Vâng! Tôi hiểu rồi!"

"Không biết chúng ta có thể..."

"Rất hân hạnh! Không biết khi nào thì anh có thời gian?"

"Là tôi trễ hẹn trước nên hôm nay cô cứ tùy ý chọn thời gian và địa điểm."

"Được! Vậy để tôi suy nghĩ xong rồi sẽ gọi lại cho anh."

"Ok! Tạm biệt."

Kết thúc cuộc gọi, cô soạn một tin nhắn gửi cho Will rồi lái xe đến Thiên Âu.

Will đã đợi cô ở đó, chỉ là hôm nay, Mộc Uyển lại không thể nhìn ra bạn của mình nữa rồi.

Will mặc trên người chiếc áo thun trễ vai ôm sát cơ thể, chiếc quần jean lưng cao tôn lên đôi chân dài thon thả. Mái tóc búi cao, hai sợi tóc rối thả xuống hai bên. Nhìn cô ấy vừa trưởng thành lại vừa có nét quyến rũ.

Nhìn thấy Mộc Uyển, Will mỉm cười, đôi chân dài sải bước đi về phía cô.

"Bồ trễ quá đó nha."

Mộc Uyển không có trả lời, chỉ là đôi mắt xinh đẹp ấy cứ nhìn Will không thôi. Cô đã từng thấy Will cực kỳ đẹp trai trong hình hài một cậu thanh niên điển trai phong độ. Cô cũng đã từng thấy cô ấy mặc những bộ đồ ngủ của con gái. Nhưng... đây là lần đầu tiên, Mộc Uyển nhìn thấy Will trong bộ dạng này. Thật quá xinh đẹp.

Thấy cô bạn của mình không phản ứng, Will liền quơ tay trước mặt cô.

"Nè! Bồ sao vậy?"

"Đừng có quơ nữa mình không sao."

"Không sao?"

"Tại bồ đẹp quá nên mình mới nhìn cho kĩ một chút."

"Bồ thật là..."

"Thôi! Đi vào trong đi, giải quyết công việc cho xong, mình còn phải đi gặp Tần Hạo Minh nữa."

"Tần Hạo Minh? Chẳng phải hôm trước..."

"Đi! Mình kể cho bồ nghe."

Hai người cùng nhau đi vào trong. Mộc Uyển đem sự việc hôm đó kể lại cho Will.

____________

Mộ Tử Khanh đang ngồi xử lý mấy bản hợp đồng thì điện thoại của anh reo lên. Nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình, đôi mắt lạnh lùng nheo lại đầy nguy hiểm. Lần này,. lại là kẻ nào đây...

"Alo!"

"Tử Khanh..."

Giọng nói bên kia vang lên khiến anh gần như bất động. Đôi mắt lạnh lẽo giờ lại đang vô cùng hoảng loạn. Hô hấp gần như bị ngưng trệ, cổ họng nghẹn ứ, đôi môi cứ mấp máy nói mãi chẳng nên câu.

Không thấy ai trả lời, người bên kia lại lần nữa lên tiếng:

"Tử Khanh... Có phải Tử Khanh không?"

Cắn chặt môi, khép hờ mí mắt. Khó khăn lắm anh mới điều chỉnh được hơi thở và cảm xúc của mình. Giọng nói nghẹn ngào cất lên:

"Mẹ... Là mẹ sao?"

"Phải! Là mẹ... là mẹ đây!"

Mộ Tử Khanh giống như không tin vào những gì mà anh vừa nghe thấy. Anh cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ. Mãi cho đến khi người kia lần nữa lên tiếng thì anh mới như bừng tỉnh:

"Tử Khanh, mẹ... Mẹ đang ở trước cửa công ty của con đây."

Siết chặt điện thoại trong tay, dáng người cao lớn kích động lao ra ngoài. Lăng Vũ đang cắm đầu xử lý tài liệu thì bị doạ cho giật mình. Xảy ra chuyện gì mà lại khiến một người điềm tĩnh như Mộ Tử Khanh kích động đến mức này cơ chứ?

Vội vã chạy theo anh đi xuống dưới tầng, Lăng Vũ như không tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy...

Mộ Tử Khanh đứng đó, cả cơ thể gần như bất động. Trước mặt anh, ngồi trên chiếc xe lăn đó, Khưu Lệ An nước mắt chảy dài đang ngẩn mặt nhìn con trai của mình.

"Tử Khanh... Con trai của mẹ..."

"Mẹ... Là mẹ thật sao?"

"Tử Khanh..."

"Mẹ..."

Người mẹ mà anh cho rằng đã chết cách đây hơn hai mươi năm bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Cảm giác này thật không biết phải nói sao cho đúng.

Hơn hai mươi năm trước, vì quá đau lòng khi bị chồng mình phản bội, bà đã tự gieo mình xuống biển. Đội cứu hộ được gọi đến, tìm kiếm khắp cả một vùng biển nước rộng lớn suốt hơn nửa tháng trời vẫn không tìm được chút tăm hơi nào. Cũng vì thế mà Khưu Lệ An được kết luận là đã chết.

Chỉ là không ai ngờ tới, hơn hai mươi năm sau, bà lại trở về...

Quỳ xuống trước mặt mẹ mình, Mộ Tử Khanh nắm lấy bàn tay bà, gục đầu vào đó mà lặng lẽ rơi nước mắt. Lên năm tuổi đã mất mẹ, anh thèm lắm cái cảm giác được gọi hai tiếng mẹ ơi...

"Mẹ ơi..."

"Ngoan! Con trai của mẹ, lớn rồi, không khóc."

Lăng Vũ từ đằng xa bước tới, kính cẩn cúi đầu:

"Phu nhân!"

"Cậu là..."

"Cậu ấy là trợ lý đắc lực nhất của con."

"À! Chào cậu."

Lăng Vũ mỉm cười, quay sang nói với Mộ Tử Khanh:

"Mộ tổng! Hay anh đưa phu nhân về trước đi, việc ở công ty để tôi xử lý được rồi."

"Ừm! Giao hết cho cậu. Tháng này, thưởng thêm cho cậu một tháng lương."

"Ú oa... Thật á? Mộ tổng anh thật là một ông chủ tuyệt vời."

"Được rồi! Tôi đi đây."

Tiễn ông chủ của mình lên xe, Lăng Vũ cười đến tít mắt. Thưởng luôn một tháng lương, ông chủ của anh đúng là số một mà. Vẫy tay chào tạm biệt, đôi mắt vui vẻ nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt thì biểu cảm trên gương mặt anh lập tức thay đổi.

Đưa tay vào túi lấy ra một chiếc điện thoại khác, anh gõ mật khẩu rồi nhấn vào dãy số bắt đầu gọi.

Đầu dây bên kia nhấc máy, anh lạnh giọng nói với người kia:

"Điều tra người tên Khưu Lệ An!"

"Nhận lệnh!"

Đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, Lăng Vũ lại nhìn về hướng chiếc xe của người phụ nữ trung niên kia. Bây giờ đang là lúc vô cùng nhạy cảm, những kẻ bí ẩn kia chỉ vừa mới bắt đầu lộ diện. Ngay lúc này đây, bất cứ người nào xuất hiện bên cạnh Mộ Tử Khanh thì đều là không thể tin tưởng.

Bên trên tầng cao, Mộ Tử Duy cũng đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Cuộc gọi đang kết nối vừa có người bắt máy, anh vội nói với người kia:

"Ba! Khưu Lệ An... trở về rồi..."