Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 42: Em giỏi lắm! Em chọc giận được tôi rồi đấy!



Giai Tuệ kéo Âu Lãnh Thiên vào một góc ở trong đoàn phim, nơi đây thường rất ít người qua lại, rồi mới dám nói chuyện với anh.

"Sao anh lại đến đây?" Giai Tuệ nhìn Âu Lãnh Thiên rồi hỏi.

"Anh nghe tin đám fan cuồng của Hà Quốc Anh đến gây sự với em nên anh đến đây. Em có bị làm sao không?"

Vẻ mặt Âu Lãnh Thiên hiện lên vẻ lo lắng thấy rõ, bàn tay còn không quên xoay đi xoay lại người cô để kiểm tra, khi đã kiểm tra trên người cô không thấy một vết xước nào anh mới yên tâm, mà thở phào nhẹ nhõm.

"Em không sao đâu! Anh làm như em là con nít không bằng."

Giai Tuệ có chút mắc cười trước hành động của Âu Lãnh Thiên, nên quay qua trêu chọc anh.

"Ông chú già của em ơi! Anh mà lo lắng mãi như vậy sẽ mau già đó." Giai Tuệ lấy tay chỉ vào nếp nhăn trên mặt Âu Lãnh Thiên.

"Anh không có già." Âu Lãnh Thiên bắt lấy tay cô, phản bác lại.

"Ừm.. Được rồi, thì anh không già, mau bỏ tay em ra đi!" Giai Tuệ liền rút tay của cô ra, vì sợ người khác sẽ bắt gặp.

"Chuyện scandal đó anh sẽ cho người tìm cách giải quyết giúp em."

"Không cần đâu!" Giai Tuệ thẳng thừng từ chối.

"Tại sao?"

Âu Lãnh Thiên có chút hụt hẫng khi Giai Tuệ không chịu nhận sự giúp đỡ từ anh, lần nào cũng vậy, khi gặp khó khăn là cô sẽ tự mình giải quyết hoặc nhờ sự giúp đỡ của bất cứ ai, nhưng, người đó không phải là anh.

Giai Tuệ hướng ánh mắt xuống dưới, giờ phút này cô không có can đảm để nhìn anh, vì cô sợ anh mắt dò xét của anh trên người cô.

Anh đã hỏi cô tại sao ư?

Tại vì cô sợ! Cô rất sợ!

Sợ phải dựa dẫm vào anh.

Sợ được anh nuông chiều, được anh bảo bọc vì cô biết tất cả những điều đó chỉ là tạm thời mà thôi.

Cô không muốn phải dựa dẫm vào anh thì mới có thể sống tiếp, cô muốn mình có thể tự trưởng thành, tự đứng dậy bằng đôi chân của mình để ngày chia tay cô sẽ không cần phải đau khổ, hụt hẫng vì mất anh.

Giai Tuệ rất muốn nói hết đều cô nghĩ trong đầu ra cho anh biết những suy nghĩ của cô, nhưng lại thôi.. bởi vì cô không có can đảm như thế, cô sợ phải bắt gặp gương mặt giận dữ của Âu Lãnh Thiên lắm.

"Tại vì.. quy tắc.. anh đã nói là không ai được can thiệp vào cuộc sống của nhau rồi mà.. em chỉ làm theo quy tắc đó thôi." Giai Tuệ không biết phải giải thích thế nào nên chỉ đành chọn đại một lý do để nói.

Nghe Giai Tuệ nói, đôi chân mày của Âu Lãnh Thiên liền cau lại khó chịu.

Khó chịu không phải vì lời nói của cô, mà khó chịu vì anh đã vô tình làm cô bị tổn thương bởi những quy tắc do anh đã đặt ra.

"Giai Tuệ, có phải trước giờ em luôn giận anh vì đã ra quy tắc đó đối với em không?"

Âu Lãnh Thiên nắm chặt lấy tay Giai Tuệ, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ đang có chút rưng rưng trong đôi mắt, nếu bây giờ, cô nói là "có" thì ngay lập tức anh sẽ bỏ những quy tắc đó ngay, vì bây giờ anh chỉ cần cô, cần nụ cười của cô, để cô vui thì bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ làm.

"Không.. làm sao em giận anh được chứ.. hai chúng ta đâu là gì của nhau đâu, tại sao em phải giận anh?" Giai Tuệ gỡ lấy đôi bàn tay đang nắm chặt tay của cô xuống, rồi nói tiếp: "Hai chúng ta chỉ là người dưng thôi, Thiên à!" Giai Tuệ cố nén những giọt nước mắt vào trong mà buông ra những câu nói đầy vô tình.

Đôi mắt Âu Lãnh Thiên nhìn cô một cách vô hồn.

"Thì ra.. từ trước đến giờ em luôn xem anh chỉ người dưng thôi à? Anh chưa bao giờ quan trọng trong trái tim của em có phải không?" Âu Lãnh Thiên vừa nói mà trong lòng vừa dâng lên một cảm xúc đau đớn.

Giai Tuệ: "..."

Sự im lặng như của cô đã nói thay lời đồng ý với những gì anh nói từ nãy đến giờ, khiến cho trái tim của Âu Lãnh Thiên dường như vỡ vụn trước sự vô tình của cô.

"Em giỏi lắm! Em chọc giận được tôi rồi đấy!"

Nói xong, Âu Lãnh Thiên lướt ngang qua Giai Tuệ, lạnh lùng mang theo nỗi tức giận rời đi.

Bỏ lại Giai Tuệ vẫn đứng yên ở nơi đó như chết lặng, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống lăn dài trên đôi gò má phiếm hồng.

Giai Tuệ cười nhạt, một nụ cười đầy trào phúng dành cho bản thân mình.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao cô lại yêu anh chứ?

Tại sao trên đời này có biết bao nhiêu là đàn ông vậy mà cô lại lựa chọn anh?

Người đàn ông luôn ở trên cao, người đàn ông dù cô có với lên cũng chẳng bao giờ có thể chạm đến anh.

Anh là một người đàn ông vô cùng cao quý, quyền lực và giàu có chẳng có gì mà anh không có cả. Còn cô chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì, không có gì trong tay cả.

Bởi vậy, cô có tư cách gì để giữ anh ở bên cạnh đây?

Nói đúng hơn là cô không có can đảm để giữ anh lại, cô thật sự không dám!