Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 43: Đi làm lành



Đã ba ngày trôi qua Âu Lãnh Thiên không về biệt thự, cũng không gọi về hay nhắn tin cho cô.

Lần này chắc anh đã giận cô thật rồi!

Từ trước đến giờ hai người hầu như đều không có cãi vã, đây là lần đầu tiên cô chọc Âu Lãnh Thiên tức giận đến mức không muốn về nhà như vậy.

Chuyện tình cảm đã như thế thì đường sự nghiệp của cô cũng chẳng khá hơn là bao.

Ba ngày nay anti fan liên tục tấn công cô trên mọi mặt trận từ trên mạng đến phim trường. Đến nỗi đạo diễn Trần phải cho cô và Hà Quốc Anh tạm nghỉ để chừng nào vụ này lắng xuống mới có thể tiếp tục quay phim được.

* * *

Giai Tuệ nằm dài trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, đôi mắt xinh đẹp chăm chú ngước lên nhìn chiếc đèn chùm pha lê, đây là đồ mà Âu Lãnh Thiên rất thích, được anh cất công đặt từ bên Ý mang về.

Cái này là đang mượn vật nhớ người chăng?

"Cô Giai Tuệ, sao mấy ngày hôm nay tôi không thấy ông chủ về nhà vậy?" Dì Dung mấy hôm nay không thấy Âu Lãnh Thiên về nhà nên thắc mắc hỏi.

"Anh ta giận con rồi, chắc không về đây nữa đâu." Giai Tuệ ngồi dậy, trong giọng nói đầy phần buồn bã, nhìn dì Dung.

"Sao lại giận?"

"Con chỉ nói không cần anh ta giúp đỡ thôi, vậy mà anh ta lại giận con." Giai Tuệ giận dỗi trách móc Âu Lãnh Thiên trước mặt dì Dung.

"Ông chủ là người rất ít khi nổi giận. Có phải lần này cô đã làm gì quá đáng nên ông chủ mới giận lâu như vậy không?" Dì Dung nghi ngờ hỏi

"..."

Giai Tuệ không biết nên nói như thế nào, bởi lần này đúng thật là cô đã chọc cho anh giận: "Nhưng.. dù là con lỡ lời chọc giận anh ta đi chăng nữa thì anh ta có cần giận con lâu đến như vậy không? Còn không thèm về nhà nữa chứ. Đúng là đồ xấu tính mà!"

"Nhưng mà.. tại sao cô không cho ông chủ giúp đỡ cô? Tôi có đọc tin tức trên mạng thấy mấy người đó chửi cô quá trời, tôi đọc mà còn tức thay cho cô luôn đó."

"Vì.. con sợ cảm giác mắc nợ một ai đó mà đã mắc nợ thì phải trả, nhưng, con đâu có cái gì để trả cho anh ta.. ngoài" trái tim ", nhưng, con lại không xứng với anh ấy thì lấy gì mà ở bên cạnh anh ấy được chứ?"

"Không đâu! Tôi tin ông chủ sẽ đón nhận" trái tim "của cô mà."

"Nhưng, đó chỉ là đón nhận trong một thời gian nhất định thôi.. khi chán rồi, anh ta sẽ vứt bỏ nó một cách không thương tiếc." Giai Tuệ buồn bã nói.

"Tại sao cô lại nghĩ như vậy?"

"Trước khi con đến, anh ta đã có vô vàn tình nhân ở bên cạnh, rồi họ cũng bị anh ta bỏ rơi một cách không thương tiếc.. con không biết liệu con có giống như họ hay không? Mà có lẽ, ngày đó cũng sắp sửa đến rồi.."

"Không! Ngày đó sẽ không đến với cô đâu."

"Sao dì có thể chắc chắn như vậy chứ? Dì có khả năng đoán trước tương lai à?"

Dì Dung nhìn Giai Tuệ cười.

"Cần gì phải có năng lực đó, tôi nhìn cái là ra à." Dì Dung nắm lấy tay của Giai Tuệ rồi nói tiếp: "Bấy lâu nay, tôi cũng nghe được người ta bàn tán rất nhiều về việc ông chủ bao nuôi rất nhiều tình nhân ở bên ngoài, nhưng, mười năm qua, tôi làm quản gia cho ông chủ từ lúc ở bên nước ngoài đến khi về nước, tôi chưa hề thấy ông chủ dẫn một cô gái nào khác ngoài cô về nhà cả. Cô là người đầu tiên được ông chủ dẫn về sống cùng, là người đầu tiên khiến ông chủ cười, làm cho ông chủ phải lo lắng.. vậy nên, xin cô đừng tin vào những lời đồn đó."

"Thật vậy sao?" Giai Tuệ hỏi.

"Tôi nói thật đấy.." Dì Dung nhìn Giai Tuệ rồi nói tiếp: "Ừ thì.. cho là cô không tin tôi đi.. vậy thì việc gì mà cô phải tránh né sự giúp đỡ của ông chủ, ông chủ lo lắng cho cô, bảo vệ cô thì cô phải vui mừng chứ?"

"Nhưng con sợ.. lỡ như sau này con và anh ấy chia tay.. đến lúc đó, con đâu còn nhận được sự lo lắng, bảo vệ của anh ấy nữa, rồi con biết sống tiếp làm sao khi con đã quen có anh ấy bên cạnh đây.. nếu đã biết sẽ không thể lâu dài, vậy thì thà rằng đừng trông ngóng sẽ hay hơn."

"Nhưng đó là việc của tương lai, còn bây giờ là hiện tại, cô phải sống cho hiện tại. Tại sao phải nghĩ đến tương lai khi cô không biết nó sẽ diễn ra như thế nào? Bây giờ, cô đang gặp khó khăn, nếu cô không nhờ ông chủ giúp có phải là uổng phí một cơ hội không? Trong khi, không biết sau này cô còn có ai để cô nhờ vả nữa hay không?"

Giai Tuệ trầm ngâm suy nghĩ một hồi.

"Dì nói cũng đúng, tại sao con lại ngốc đến như vậy chứ? Bây giờ, còn có thể nhờ Âu Lãnh Thiên giúp đỡ, lỡ như sau này đường ai nấy đi thì sao con còn có thể nhờ vả anh ta được nữa.. không được rồi, con phải đi tìm anh ta làm lành mới được."

Giai Tuệ tức tốc chạy lên phòng thay đồ, để đi gặp Âu Lãnh Thiên.

"Cô Giai Tuệ cố lên, tôi ủng hộ cô." Dì Dung đứng dưới lầu hét lớn, ủng hộ tinh thần cho Giai Tuệ.