Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 50: Ngao ngao ngao!!!



"Em sợ không?"

Hắn nâng mặt cậu lên, nhìn vào đôi mắt to tròn giống như lúc nào cũng mang theo hơi nước của cậu nhẹ giọng hỏi.

Sau đó hắn thấy con thỏ nhỏ lắc đầu, biểu tình không chút sợ hãi lại tín nhiệm mười phần ôm cổ hắn nói: "Em không sợ."

"Anh sẽ bảo vệ em mà."

Một câu thôi, lòng hắn mềm nhũn luôn.

Hoắc Mạt nhịn không được ngậm cái môi nhỏ chọc người trước mặt một cái, như vậy mới ổn định được nội tâm đang cuộn trào của hắn.

Con thỏ bị hắn hôn đến đỏ bừng mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn mềm mại nhìn hắn.

"Như vậy xem ra việc kết hôn không thể trì hoãn được rồi."

Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ em chu toàn. Có Hoắc gia ở sau, tôi xem ai dám động đến em.

"Ừm..."

Bạch Kỷ xấu hổ nhẹ đáp một tiếng. Mặc kệ là lý do gì, từ lúc hai người phát sinh quan hệ cậu đã định sẽ gả cho người này rồi. Sớm hay muộn thì có ý nghĩa gì đâu. Lắm lúc ý nghĩa của cậu còn trùng hợp giống mẹ Hoắc nữa. Con thỏ cũng có tâm chiếm hữu mà.

Nhưng người ta chỉ thấy cậu ngoan ngoãn không chịu được.

Hoắc Mạt bị cậu lấy lòng đến rối tinh rối mù. Sao mà đáng yêu đến như vậy cơ chứ.

"Vậy theo tôi về nhà nhé."

Lại "ừm" một tiếng.

Ngao ngao ngao!!

Tiếng lòng đầy hưng phấn của con sói bự nào đó cao vút tận mây xanh.

...

Mặc dù nói thì nói vậy nhưng Hoắc Mạt cũng không có đưa Bạch Kỷ về nhà liền mà tiếp tục ý định hắn muốn làm, đó là đưa con thỏ đi hẹn hò.

Địa điểm đầu tiên mà Hoắc Mạt đưa cậu đi vậy mà lại là vườn bách thú.

Nói cũng lạ, kêu đi vườn bách thú nhưng cái nơi trọng điểm mà người đàn ông kia nhắm tới không phải là cả ba chữ đó.

"..."

Giống như Bạch Kỷ hiện đang ngồi giữa một đống thỏ chạy lúc nhúc bày tỏ bản thân thật sự cạn lời. Cậu nhìn người đàn ông ở phía xa, bởi vì mỗi lần hắn tới gần là đám thỏ sẽ bỏ chạy hết đôi mắt tròn xoe như muốn hỏi em phải ngồi ở đây bao lâu nữa nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó. Biểu tình kia thật sự khiến con sói tâm hoa nộ phóng.

Nhưng cuối cùng con thỏ nhỏ vẫn là không nhịn được mà chơi đùa cùng đám thỏ xung quanh.

Thời điểm cậu ôm những chú thỏ, cái tai trên đầu cũng khẽ phẩy như đang trò chuyện với chúng. Đối mắt thì sáng rực lên, lóe lóe, khỏi nói có bao nhiêu thích.

Một mình cậu chơi, con sói to lại ngồi cách đó không xa nhìn cậu nhìn đến thỏa mãn.

Ở trong mắt người ngoài lại chẳng khác nào một con dã thú đang rình mò một đám cừu, rất là rợn người. Thế mà hắn còn không tự biết.

Ở thời điểm con thỏ chơi quá vui hắn sẽ bật thiết bị tinh tế lên chụp vài tấm, thả lên trang tinh tế nghèo nàn của mình.

Ai biết rõ ràng là hắn có ý định khoe khoang, người ta lại cho rằng hắn có ý đồ làm thịt cả đám đó mà hết hồn. Nhưng đương nhiên việc hắn đăng hình trên trang cá nhân đã phủ bụi ngàn năm của mình mới đáng làm người ta giật mình nhất rồi. Cả đế đô người theo dõi hắn đều sôi nổi để lại bình luận bên dưới tấm hình. Có tăng bốc, có trá hình mồi chài muốn nhét người vào, tóm lại là đủ cả.

Nhưng chủ nhà sau khi quăng vài tấm hình lên thì chẳng thèm quan tâm, tiếp tục dẫn con thỏ nhà mình đi chơi.

Hoắc gia đại trạch.

Mẹ Hoắc đương nhiên nhìn thấy trạng thái của con trai mình. Mặc dù họ đều đã xem qua tư liệu của Bạch Kỷ nhưng bà vẫn phóng lớn tấm hình ở giữa phòng khách cho ông nội Hoắc và chồng bà xem. Vừa hay hôm nay cũng có dì nhỏ của Hoắc Mạt, đám người không nhịn được nói vài lời về đứa con dâu bất đắc dĩ ngóng hai mươi mấy năm không thấy, đùng một cái xuất hiện lại thành phải chạy cưới này.

"Chẳng biết mọi người làm sao, tôi càng nhìn càng thích cháu dâu này nha."

Nói xong còn không quên thêm vài chữ: "Rất đáng yêu. Muốn cưng nựng."

Nếu không phải sợ Hoắc Mạt, cô đã trộm đi xem người rồi. Hoắc Tịnh Nhi tiếc nuối bày tỏ.

Mẹ Hoắc cũng gật đầu đồng tình.

Nhà họ bận tâm là thái độ của Hoắc Mạt đối với đứa con dâu này. Hiện tại xem ra nó đã nghiện người ta đến mức này rồi. Đúng là nuôi mười năm nhưng hiểu nhau chỉ trong một khoảng khắc. Nhưng họ cũng không cho rằng Hoắc Mạt là thích thỏ loại.

Chỉ là tránh không khỏi người khác sẽ nghĩ như thế rồi.

"Sợ là mấy nhà kia sẽ rục rịch cho xem."

Bà nói nhưng không ai phản đối.

Vì lợi ích, cái gì mà họ chẳng làm được.

Mẹ Hoắc đúng lúc này cũng nhận được mấy cái tin tức từ họ hàng bên nhà mẹ đẻ. Mục đích không ngoài dò la tình hình thực tế về những tấm ảnh Hoắc Mạt đã đăng. Mẹ Hoắc như đã biết trước, qua loa đối phó cho xong rồi nói: "Sui gia bên kia đang trở về. Họ có vẻ không có ý kiến gì về việc kết hôn của con mình với a Mạt."

Mặc dù thái độ không phải quá nhiệt tình, giống như tình thế ép buộc hơn.

Chuyện này thật ra bà nghĩ không sai. Thật ra mới đầu hai cha của Bạch Kỷ cũng chỉ xem là thuận theo tâm ý của con mình thôi. Nhưng sau khi Hoắc Mạt đưa Bạch Kỷ đến bệnh viện, Mạc Tĩnh Văn lại đem chuyện sau đó nói với Bạch Liêm, cha Bạch mới không do dự thêm mà yêu cầu bàn chuyện cưới hỏi liền. Bởi vì cha Bạch cũng có cùng ý nghĩ với Hoắc Mạt. Vì bảo vệ con trai, họ chỉ có thể nhân nhượng một chút, tránh hang cọp nương nhờ hang sói thôi.

Ít ra trước mắt con sói sẽ đối xử tốt với con họ. còn con cọp thì không chắc.

"Vậy là tốt rồi. Chuẩn bị tiếp đón bọn họ đi."

"Còn bên a Mạt cứ kệ nó. Tự nó có thể xử lý được đáp râu ria kia."

...

Mấy chuyện này Hoắc Mạt đều không biết. Thời điểm hắn đưa con thỏ đi dạo được nửa vòng vườn bách thú thì nhận được điện thoại của Giang Hoài.

Giang Hoài thật tình không muốn làm phiền ông chủ mình đi ôn tồn với bà chủ đâu. Nhưng ông chủ đã bỏ bê công việc quá nhiều, giờ mọi thứ như nước chảy đến chân, sắp ngập cả ống quần, hắn không thể không biết sống chết mà lôi ông chủ từ trong ôn nhu hương ra được.

Haizz... Cái phận làm công ăn lương nó khổ vậy đó.

May sao ông chủ hắn không phải hạng người chỉ biết ăn chơi... Nói đùa! Nếu Hoắc Mạt mà ăn chơi thì gần nửa cái đế đô sẽ không rơi vào tay Hoắc gia.

Hoắc Mạt nói chuyện với Giang Hoài xong thì đi đến bên cạnh con thỏ nhỏ đang cho con nai con ăn cỏ. Đôi tai cậu lâu lâu lại phe phẩy giống như con nai, đáng yêu tợn. Thời điểm khom lưng, cái đuôi tròn tròn sau mông cứ như quyến rũ hắn tội phạm mà theo chủ nhân lắc qua lắc lại.

Tự nhiên ôm cái eo con thỏ, thấy cậu bất giác giật mình thì ý cười trong đáy mắt không những không tán mà còn nhiều hơn, mang theo một chút tiếc nuối nói: "Anh phải đến công ty."

"Bây giờ ạ?"

Bạch Kỷ khẽ nháy mắt. Lông mi như cánh quạt khẽ run, khiến cho đôi mắt càng thêm ngây thơ đơn thuần.

"Ừm."

Giọng nói hắn mang theo bất đắc dĩ không khó nghe ra: "Tôi đưa em về."

"Em có muốn đi đâu không?"

Nửa đường hắn lại hỏi.

Bạch Kỷ cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi ngẩng lên nhìn hắn: "Em đi với anh được không?"

Hôm nay cậu không đi làm. Cậu cũng không biết đi đâu. Lại trở về, một mình ở trong căn nhà lớn đó cậu thấy không quen lắm.

Hoắc Mạt cầu còn không được, sao có thể nói không.