Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 51: Bà chủ tương lai



Thế là hắn hưng phấn đến mức nghĩ ra một chủ ý mà hai mươi tám năm cuộc đời nó chưa từng hiện ra trong đầu hắn.

"Lên đi, anh cõng em ra ngoài."

Hắn vừa nói vừa ngồi chòm hõm trước mặt cậu. Hành động tự nhiên như đã làm trăm ngàn lần.

Tấm lưng dày rộng kia lập tức mê hoặc tâm trí con thỏ.

Bạch Kỷ nhìn nó ba giây, trước khi người đàn ông có lời nào nghi vấn cậu đã vươn mình nằm chồng lên đó. Cảm nhận được sự vững trải giống như mình đã nghĩ, trái tim cậu đập thình thịch. Hai tay cậu ôm cổ hắn, ở nơi người đàn ông không thấy khuôn mặt nhỏ nóng lên, đôi tai lại mềm mại rũ xuống nhu thuận mười phần.

Hoắc Mạt được đến thân thể mềm mại thì không nói gì nữa, thỏa mãn bợ mông con thỏ đứng dậy. Cái đuôi to lắc lư một cách kích động, lâu lâu lại quẹt qua cái đuôi nhỏ của con thỏ. Tình nùng mật ý lan tràn.

Người trong vườn bách thú bị họ làm cho gato quá trời. Còn có người đem tấm lưng của họ chụp lại, dán lên trang cá nhân của mình cùng một câu: Tôi cũng muốn!!!

Bạch Kỷ không biết chuyện này. Cậu mềm rụp nằm trên lưng người đàn ông. Hai tay ôm chặt lấy cổ hắn như đang ôm trái tim mình, không dám buông chút nào. Đầu cậu gác ở bên má của hắn, không đến mức đụng vào nhau nhưng đôi tai lâu lâu lại vô ý, còn có thân thiết cọ cọ vào tai đối phương. Lúc đó cái tai của người đàn ông sẽ run run lên theo, ma sát lại của cậu. Giống như trêu ghẹo, lại như thân mật.

Thời điểm tài xế nhìn thấy cảnh này anh ta mém thì mù mắt. Nhưng tố chất tâm lý quá tốt khiến anh ta đem tất cả tâm tình giấu ở dưới đáy lòng, làm đúng chức đúng trách đưa người đến công ty.

"Em đến đó không sao chứ?"

Lúc hỏi thì cậu không có nhớ đến chuyện khác, chỉ là nghĩ muốn dính bên người hắn. Hiện tại mới cảm thấy hoang mang, sợ hành vi của mình làm ảnh hưởng đến hắn. Mặc dù cậu không rõ là ảnh hưởng cái gì.

"Sau này em là Hoắc phu nhân rồi. Hoắc thị chỗ nào em cũng có thể đến."

Hoắc Mạt lại rất tự nhiên ôm con thỏ của hắn vào lòng tùy hứng nói.

Lắm lúc hắn còn nghĩ có lẽ bản thân đã nghiện ôm con thỏ rồi. Bây giờ mà không có ôm thì hắn sẽ ngứa ngấy khó nhịn. Ngẫm đến bản thân làm việc cũng có thể ôm con thỏ, nhìn con thỏ, cho hắn một núi công việc hắn cũng tình nguyện mà làm.

Bạch Kỷ lại không biết ý nghĩa trong lòng hắn. Cậu còn đang bị lời bày tỏ của người đàn ông làm cho choáng váng. Nhưng là thỏa mãn không chịu được.

Chẳng có gì bằng được người mình thích khẳng định một cách công khai. Cậu cũng là con người, sao không có sở cầu cho được. Cậu cũng có ích kỷ, lại chưa chắc không bằng người ta.

Xe đến trước trụ sở Hoắc thị thì ngừng.

Bảo vệ trước cổng vừa thấy xe của xếp tổng đã vội vàng chạy đến chủ động mở cửa cho họ. Ai biết người bước ra đầu tiên lại không phải ông chủ mình mà là một thiếu niên trắng trắng mềm mềm như cái tai trên đầu của cậu.

Nhưng hắn chỉ sững sốt hai giây rồi nhanh chóng thẳng lưng chào hỏi cái người vừa bước ra sau đó: "Sếp!"

Đích sát là sếp của hắn không sai được. Là ông chủ sau màn gián tiếp trả lương cho hắn.

Âm thanh của hắn quá vang dội làm Bạch Kỷ đang tò mò nhìn khắp nơi giật mình, theo bản năng nép vào bên cạnh người đàn ông. Mặc dù sau đó đôi mắt vẫn sẽ không nhịn được thò ra tiếp tục láo liêng nhìn xung quanh.

Vốn định trách phạt bảo vệ nói quá lớn tiếng nhìn thấy cảnh này Hoắc Mạt lại im lặng, sau đó gật đầu. Rồi ở trong sự chấn kinh của hắn ôm eo con thỏ đi vào trong. Bảo vệ vì chuyện này đã rất giật mình cho nên không chú ý hôm nay ông chủ còn đáp lại mình nữa.

"Đại ca, đó là..."

Nhìn người đi khuất rồi, sẽ không nghe được họ nói gì bảo vệ liền không chờ được nữa sáp lại bà tám với tài xế, ý đồ có được tin tức cơ mật sớm nhất. Người làm đầy tớ cho tư bản muốn sống lâu phất nhanh thì phải biết nhìn trước ngó sau, tránh đắc tội với người mà còn phải biết lấy lòng nữa.

Tài xế cũng giống hắn nên không có giấu giếm, dù sao trước sau gì người ta cũng biết thôi: "Phu nhân tương lai, bà chủ của anh đó. Sau này biết điều mà cư xử. Lỡ có nhìn thấy bà chủ thì cung cung kính kính, đảm bảo không sai."

Đã từng so với ai hết chứng kiến sự dính người cùng sủng ái của ông chủ đối với bà chủ tương lai, tài xế rất dày dặn kinh nghiệm nói.

Bảo vệ quả nhiên bày tỏ vẻ mặt khiếp sợ vô cùng, sau đó thì trịnh trọng cảm ơn tài xế đã chia sẻ cho hắn biết tin tức này.

Đồng thời điểm đó, cả Hoắc thị đã nổ tung rồi.

Nguyên nhân là bởi vì ông chủ hôm nay không những đi làm trễ không nói, còn dẫn theo người...

Mé!! Đó là ai!!?

Bạch Kỷ vốn đang nhìn ngó khắp nơi bị một đám người chú mục khiến toàn thân bất giác căng thẳng lên.

Bộp.

Bỗng nhiên đỉnh đầu phát ra tiếng vang, rồi bóng tối lập tức bao trùm theo một cái áo mang đậm hương vị của người đàn ông phủ lên đầu cậu. Bạch Kỷ trong lúc nhất thời cảm giác như xung quanh chẳng còn gì nữa ngoài khí tức của người đàn ông, mang đến cho cậu cảm giác đặc biệt an toàn, bất kể sóng gió. Cho nên cậu vô thức siết chặt vạt áo, mặc kệ cái tai bị áo đè rũ xuống, khóe miệng lại cong cong, vành mắt cũng loan loan chứng tỏ tâm tình cậu đặc biệt tốt.

"Hừ!"

Trong lúc đó âm thanh trầm thấp này cũng vang lên trên đỉnh đầu cậu. Mạnh mẽ trấn áp toàn trường.

Đám người đang trắng trợn quan sát đồng loạt cúi đầu... Đổi thành lén lút trộm xem.

Quá bá đạo!! Quá chiếm hữu!!

Vậy nên đây là bà chủ của bọn họ?? Nếu không ông chủ như vậy họ chưa bao giờ thấy lại chẳng thể giải thích nổi nguyên nhân nào cho sự thay đổi của hắn nữa.

!!!!

Ấu ấu ấu!!! Tin tức lớn khủng khiếp không chút báo trước đổ bộ Hoắc thị tập đoàn.

Rồi lấy một tốc độ kinh hoàng thổi quét qua toàn bộ tòa nhà.

Trong mạng nội bộ công ty cũng không ngừng được loát lên với tốc độ gió cuốn mây bay.

"Ông chủ mang bà chủ đến! Cấp báo!!"

"Ông chủ mười phần chiếm hữu! Cẩn thận đao kiếm vô tình!!"

"Bà chủ???"

"Đùa hả!??"

"Ai đùa mấy người! Cẩn thận làm ông chủ phật ý thì chuẩn bị cuốn gói!"

Lời này khiến cho bao nhiêu người lập tức lên tinh thần chuẩn bị đón địch. Cho dù họ có tin hay không tin, cam lòng hay không cam lòng thì việc trước tiên họ phải làm là lấy ra đủ thành ý trước mặt ông chủ rồi từ đó cẩn thận thăm dò thực hư. Nếu không đợi họ là lương nghỉ việc.