Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 65: Tôi muốn để Du Khuynh gả cho tôi



Edit: Blue Baby

Trong lòng Du Khuynh đã lâu rồi không bị dao động như vậy, lần trước trong lòng bị dao động là khi anh ở cửa nhà ăn công ty công khai thân phận của cô.

Sức hấp dẫn của anh hẳn chính là, khi không đứng đắn sẽ còn lộ ra vài phần lý tính, khi lý trí thì lại mang một chút điểm cảm tính đến cho cô. Khi anh gửi tin nhắn qua điện thoại trước, cô không có thời gian nhớ đến anh. Dư luận ngày hôm nay, cô đánh đòn phủ đầu, nhưng cũng tương đương với đòn nguy cấp. Anh sẽ không mặc người xâu xé, càng sẽ không ngồi chờ chết. Cô phải nghĩ đến đối sách trước.

Chính bởi vì anh hỏi cô có nhớ anh không. Nỗi nhớ như thủy triều ào ạt tới. Một đợt lại một đợt nữa cao hơn.

Du Khuynh ổn định lại tinh thần, bình tĩnh trở lại.

“Phó Ký Trầm.”

“Anh nói.” Cũng không có gì muốn nói: “Buổi tối về nhà sớm một chút.”

“Được.”

Ngắt điện thoại.

Phó Ký Trầm hai tay chống ở cửa sổ, đoán xem kế tiếp Du Khuynh sẽ đối phó như thế nào với Đóa Tân. Bên này bọn họ vội vã PR, mà Du Khuynh lại nghĩ phá đám như thế nào. Phía sau dồn dập tiếng bước chân truyền đến.

Lục Sâm cùng Phan Chính tới tìm anh, hai người vừa đi vừa thương lượng. Lục Sâm trong tay cầm một sấp giấy, chỗ trống chỗ viết đến dày đặc, khi cùng Phan Chính thảo luận giấy ở trên tay lại tăng thêm.

Ngòi bút chọc thủng giấy, chọc tới giữa tay, anh cũng không rảnh lo đến. Phó Ký Trầm xoay người, lưng dựa cửa sổ, anh bên này cũng đã suy xét không khác biệt lắm.

Phan Chính báo cáo: “Công ty phát thanh minh đi.”

Phó Ký Trầm gật gật đầu, nhìn về phía Lục Sâm: “24 giờ qua đi lại PR. Trước tiên cứ để Lãnh Văn Ngưng đập tiền vào trước, loạn càng nhiều càng tốt.”

Anh cùng Lục Sâm nói một chút về mong muốn dư luận sẽ đạt hiệu quả: “Mượn việc này nhân tiện chỉnh đốn nội bộ công ty một chút.” Có vài người ở tập đoàn do chủ tịch khác sắp xếp vào, bao gồm cả Châu Doãn Lỵ.

Trước kia họ phạm lỗi thì không đủ để khai trừ, lần này xuất binh thì có danh nghĩa rồi.

Điểm quan trọng nhất: “Tôi muốn để Du Khuynh gả cho tôi.”

Hai người bọn họ: “……”

Không hẹn mà cùng liếc nhau. Cái này có thể nói chỉ là mộng tưởng. Nào dễ dàng thực hiện chứ.

Lục Sâm nhìn tờ giấy “chi chít lỗ thủng” kia trong tay Phó Ký Trầm, đem kế hoạch xã giao nhìn một lần rồi lại một lần, đầu váng óc hoa cả lên, vẫn không biết Phó Ký Trầm muốn tìm cách thứ hai như thế nào để thực hiện mà có thể vẹn cả đôi đường.

Anh trực tiếp hỏi: “Cậu định tính toán đem việc này làm nó loạn đến cùng, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Phó thị, làm cho Du Khuynh áy náy, sau đó cậu đến cầu hôn?”

Phó Ký Trầm hỏi lại một câu: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ áy náy?”

Hình như cũng đúng.

Nếu không phải cầu hôn, không phải buộc Du Khuynh đồng ý, Lục Sâm phát ngốc: “Vậy cậu cho ý kiến một chút, tôi ở bên này phối hợp như thế nào?”

Phó Ký Trầm: “Tôi sẽ xem lại kế hoạch một chút.”

Trước mắt việc quan trọng nhất là làm cho Lãnh Văn Ngưng nhớ thật lâu, anh sắp xếp thư ký Phan: “Đem tất cả số điện thoại khách hàng lớn lâu năm của công ty Lãnh Văn Ngưng sắp xếp lại cho tôi.”

Dư luận sau giờ chiều hoàn toàn loạn lên, tập đoàn Phó thị chỉ phát một phần thanh minh, sau đó lại không có động tác gì. Bởi vì không áp được dư luận, hiện tại hot search đã leo lên bảng top mười, có đến năm cái đều liên quan đến tập đoàn Phó thị.

Hôm nay bạn thân vừa lúc nghỉ ngơi, nằm ở trên sô pha lướt hot search, bình luận giữa trưa cũng xem qua từng cái. Xem đến chóng mặt hoa mắt, rời khỏi rồi tải lại một lần nữa.

# Phó Ký Trầm # Cái đề tài này, không biết từ khi nào cũng chen lên bảng hot search.

Bạn thân ngồi dậy, không biết cư dân mạng chửi rủa Phó Ký Trầm như thế nào, đề tài này thế mà bị leo lên top. Theo hiểu biết của cô đối với Lãnh Văn Ngưng, Lãnh Văn Ngưng không có khả năng đem Phó Ký Trầm lên hot search chói lọi, làm cho mẫu thuẫn trở nên gay gắt rồi cả hai bên cùng thiệt hại.

Cô nhanh tay click mở bình luận, phong cách hot search của những cái bên dưới hoàn toàn không giống nhau.

Cư dân mạng đối với giá trị nhan sắc cùng dáng người luôn gần như luôn không có điểm bao dung mấu chốt, thậm chí có người thay Phó Ký Trầm bênh vực kẻ yếu:

[Vừa nhìn thì thấy chính là cấp cao Đóa Tân lòng dạ hiểm độc, liên luỵ Phó Kí Trầm. ]

[Thời buổi này, làm ông chủ không dễ, không biết khi nào đã bị người phía dưới hãm hại đến táng gia bại sản.]

[Lòng người hiểm ác, ôm một cái, chúng ta không ước hẹn.]

[Nếu không thì anh rời nhà xuất đạo đi *mắt lấp lánh*]

[Nếu anh diễn vai phản diện, về sau nếu em xem phim, cũng chỉ có người tốt thôi.]

Bạn thân sau khi xem xong. Chớp chớp mắt?

Cô không biết cư dân mạng từ nơi nào mà có ảnh chụp này, cô click vào xem.

Có một số ảnh được chụp trong các hội nghị trong ngành, có một số ảnh được phóng viên chụp khi tham dự các sự kiện kinh doanh. Còn có một số là khi anh và bạn bè ở cùng nhau. Cô chỉ từng thấy qua dáng vẻ trưởng thành và điềm tĩnh của anh, nhưng không biết rằng ở những nơi riêng tư, nụ cười của anh cũng sẽ bộc lộ vài phần không nghiêm túc và phóng đãng.

Bạn thân thoát khỏi chủ đề thảo luận, gọi điện thoại cho Lãnh Văn Ngưng. Cho đến khi tiếng chuông kết thúc, cũng không ai nhận.

Bạn thân thay quần áo, ở trong điện thoại nói chuyện phiếm không thoải mái, không bằng gặp mặt nói chuyện.

Lãnh Văn Ngưng nhắm mắt dưỡng thần, để điện thoại ở chế độ êm lặng.

Công ty tổng cộng có chín khách hàng lớn, chỉ nửa giờ trước tất cả đều đề nghị hủy hợp đồng, trái lại còn muốn Lãnh Văn Ngưng tìm cách bồi thường cho họ.

Thời gian nhanh như vậy không cần nghĩ cũng biết, có thể làm mấy ông chủ đồng thời hấp tấp quyết định làm ra như vậy, chỉ có Phó Ký Trầm.

Bạn thân tới rồi Lãnh Văn Ngưng sẽ tìm cách sau, cô vẫn còn dựa vào lưng ghế, híp mắt.

“Có phải tối hôm qua ngủ không ngon?” Bạn thân đến phòng nghỉ lấy chăn lông đắp lên cho cô: “Đừng để cảm lạnh.”

Lãnh Văn Ngưng: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt, kế tiếp trong khoảng thời gian này, khả năng một cái đơn hàng cũng không có, dựa vào tiền tiết kiệm ngân hàng sống qua ngày thôi.”

Bạn thân hơi giật mình: “Làm sao vậy?”

Lãnh Văn Ngưng đem sự việc đơn giản nói qua, cô đoán được Phó Kí Trầm sẽ chặn đơn hàng của cô, không nghĩ tới anh làm tiêu tốn hết vốn sở hữu ban đầu của cô lại còn chặn đơn hàng của cô. Điều này không phù hợp với bản tính thương nhân của anh. Tìm một lúc chín người hỗ trợ, nợ họ một món nợ ân tình lớn.

Không chỉ là món nợ ân tình, cô sẽ làm đối phương bồi phó tiền vi phạm hợp đồng, chừng đó tiền, Phó Kí Trầm hẳn là cũng là tự xuất tiền túi ra.

Ân tình, tiền, đều dùng hết. Anh chỉ vì xả giận? Không nên.

Suy nghĩ đến đau đầu, vẫn không đoán được vì sao anh ta làm như vậy.

Bạn thân ngồi trên sô pha, đột nhiên không kịp phòng ngừa tin tức xấu, cô tiêu hóa thông tin một lúc lâu. “Phó Ký Trầm lên hot search, có phải hay không bởi vì cái này, anh ta đột nhiên nổi giận?”

Người khi đang nổi giận, rất dễ dàng trở nên xúc động.

Lãnh Văn Ngưng nhíu mày: “Anh ta lên hot search?”

Trong kế hoạch của cô, không có anh ta.

Bạn thân hỏi cô: “Vậy cậu có cách gì để đối phó không?” Kỳ thật cô muốn hỏi là, cô ấy không tìm trong nhà hỗ trợ sao?

Lãnh Văn Ngưng: “Không muốn tìm cách đối phó, vừa lúc chỉ có hai bàn tay trắng.” Dù sao cô cũng không thiếu chút tiền lợi nhuận ấy.

Chờ công ty không thể trụ nổi, cô đi tìm Quý Thanh Viễn, cho anh ta nhìn xem, cô toàn tâm toàn ý giúp gia đình bên vợ của anh ta là Lạc Mông, kết quả lại rơi vào kết cục thế này.

Cô mất hết mọi thứ, hỏi anh ta nên làm sao bây giờ.

Tần Mặc Lãnh cũng biết đơn hàng của Lãnh Văn Ngưng đều bị chặn hết, anh đi tìm Du Khuynh.

Trên bàn Du Khuynh bày mấy sấp giấy trắng, cô chui đầu vào vẽ, bên cạnh tràn đầy những sấp giấy đã vẽ. Trong tay cô còn cầm sandwich, nhớ tới liền ăn một miếng.

“Em ở đây đang bận cái gì vậy?” Tần Mặc Lĩnh đi qua tới.

Du Khuynh thất thần nói: “Sơ đồ. Phân tích Phó Kí Trầm kế tiếp sẽ ra chiêu như thế nào, còn có Lãnh Văn Ngưng, không cho cô ta thất bại thảm hại, hai bàn tay trắng, tôi thực phải xin lỗi chính mình.”

Tần Mặc Lãnh nhìn sandwich trong tay cô, “Buổi trưa em không ăn no à?”

“Tôi chính là đã quên ăn, ăn không no mới ăn tiếp, thà ăn nhiều chứ không thể ăn ít.”

“……”

Vì để xé toạc Lãnh Văn Ngưng ra, cô thật sự mất ăn mất ngủ.

Tần Mặc Lãnh đem sự việc Lãnh Văn Ngưng bên kia nói cho cô: “Em có thể dự đoán kế tiếp Lãnh Văn Ngưng sẽ làm gì sao?”

Du Khuynh không tiếp lời, thay đổi một cây viết đỏ, đưa ra kết luận cuối cùng.

Cô thổi vụn tẩy trên giấy đi, đưa sơ đồ đã hoàn thành cho Tần Mặc Lĩnh xem: “Điều anh nghi ngờ có thể tìm được đáp án ở đây.”

Tần Mặc Lĩnh thoạt nhìn từ đầu, nhìn đến cuối cùng, nổi da gà cả lên.

Anh không khỏi liếc nhìn Du Khuynh một cái, cô ăn sandwich một cách ngon lành, một dáng vẻ dù trời có sập xuống, cô cũng sẽ trốn dưới gầm bàn, điệu bộ thong dong nhàn nhã.

Cô thế nhưng lại phỏng đoán ra, Phó Ký Trầm sẽ đem khách hàng lớn của Lãnh Văn Ngưng cắt đứt hết. Cô còn phân tích rằng, Lãnh Văn Ngưng kế tiếp sẽ không phản kích, mượn tay Phó Kí Trầm lần này để cho Quý Thanh Viễn thương cảm.

Một nhánh khác, cô phân tích cách Lục Sâm quan hệ công chúng.

Lục Sâm sẽ đem sóng dư luận nguy cơ trực tiếp này chuyển dời đến mối quan hệ không hôn nhân của Triệu Thụ Quần và Tiêu Dĩ Lâm, là do Triệu Thụ Quần dung túng cô ta nên mới dẫn đến hợp đồng này bị lừa gạt.

Sau khi tránh nặng tìm nhẹ, để các quản lý cấp cao của tập đoàn Phó thị cùng Đóa Tân đứng ngoài cuộc.

Vẻ ngoài của Triệu Thụ Quần cùng với chức vị hiện tại của anh ta bấy nhiêu cũng đủ để thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Cư dân mạng đối Triệu Thụ Quần và Tiêu Dĩ Lâm nhất định sẽ dùng ngôn từ để tàn sát, lực chú ý tự nhiên liền không ở hợp đồng bản thân Đóa Tân.

Đến lúc đó tập đoàn Phó thị lại công bố kết quả điều tra, đưa ra hình phạt với những người phạm lỗi, cho ông chủ Tiền một câu trả lời, hợp đồng với Trác Hoa vi phạm thuần phong mỹ tục nên có thể bị hủy bỏ.

Như vậy một loạt các quan hệ công chúng, lại được làm quảng cáo miễn phí cho Đóa Tân, còn tăng thêm một tầng thiện cảm đối với công chúng.

Tiếng đập cửa vang lên, Vu Phi cùng Tần Dữ đến.

Giữa trưa bọn họ có một cuộc họp với bên môi giới, sau khi kết thúc liền vội vàng chạy tới, cơm cũng chưa kịp ăn, trên đường mua bánh mì ăn đỡ đói.

Vu Phi nhìn Du Khuynh: “Cô như thế nào cũng ăn bánh mì rồi?”

Tần Mặc Lãnh tiếp nhận lời, nói: “Em ấy đã quên chính mình ăn không ăn no, không thể bạc đãi dạ dày.”

Du Khuynh là sợ bạc đãi Tiểu Ngư Mầm, cô đem hai miếng cuối cùng ăn xuống, bắt đầu bàn phương án đánh trả kế tiếp như thế nào.

“Mọi người không nghĩ tới Lục Sâm có kế hoạch PR sao?”

Tần Dữ gật đầu, tới trên đường anh cùng Vu Phi phân tích qua, mấy cái dự đoán đều đã nghĩ đến, nhưng khẳng định Lục Sâm sẽ lựa chọn biện pháp ít tiêu tiền nhất, hiệu quả tốt nhất, còn về biện pháp mang đến ít thương tổn nhất đối với người có liên quan và người nhà hẳn đều không nằm trong phạm vi suy xét của anh ta.

Vu Phi hỏi Du Khuynh: “Cô cũng nghĩ đến có phải không?”

Du Khuynh gật đầu: “Tiêu Dĩ Lâm khẳng định là bị sa thải, nhưng Đóa Tân sẽ không sa thải Triệu Thụ Quần, anh ta là phụ tá đắc lực của Đóa Tân, không ai sẽ tự chém chính mình.”

Kế hoạch PR này, người vô tội nhất, lại bị thương tích đầy mình chính là Trần Ngôn, còn có cha mẹ Trần Ngôn và hai đứa con nhỏ.

Tần Dữ: “Vậy hiện tại cô định như thế nào?”

Du Khuynh trầm mặc vài giây: “Quấy rầy kế hoạch PR của Lục Sâm.” Vì cô đã từng làm ở Đóa Tân rồi nên không thể để phương án của Lục Sâm tiến hành được.

Bằng không cô bên này tiền mất trắng, thị trường khu vực Bắc Kinh bị Đóa Tân cướp đi, cũng tạm thời không thể lấy lại. Cô làm ăn thua lỗ, tự nhiên phải ngáng chân Lục Sâm.

Còn có một điểm nữa là Trần Ngôn khó được dịp chậm rãi bước ra ngoài, anh ta không thể lại đem cô ấy quay trở lại địa ngục được nữa.

“Chị Vu Phi, hiện tại chị gọi điện thoại Lục Sâm.” Ý tưởng của Du Khuynh là: “Trước tiên nếu thuyết phục được Lục Sâm, anh ta kịp thời đổi ý, chúng ta sẽ bớt đối đầu cùng anh ta. Cuộc chiến dư luận đều là bỏ vào vàng thật bạc trắng, em muốn thay anh ta tiết kiệm chút tiền.”

Như vậy thì cô cũng có thể tiết kiệm tiền.

Vu Phi suy nghĩ một lát, sau khi suy nghĩ kỹ lời muốn nói, trực tiếp gọi điện thoại. Vừa lúc mượn cơ hội này, chị chỉnh anh ta một phen.

Điện thoại nối được, chị đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đang ở cao ốc Lạc Mông.”

Lục Sâm còn không kịp vui mừng vì cô có thể chủ động gọi điện thoại cho anh, đã bị dội một chậu nước lạnh. Hóa ra bọn họ đứng ở phía đối lập.

Cô nhẫn tâm đến mức không thể không khiến anh ta chết?

“Luật sư Vu, có gì chỉ bảo?

Vu Phỉ, “Dạy anh cách làm người.”

Lục Sâm: “……”

Anh đang ở mở họp, đứng dậy đi ra bên ngoài phòng họp.

Vu Phi muốn mau chóng kết thúc trò chuyện, không muốn cùng anh ta nói lời vô nghĩa, nói thẳng đến chủ đề, “Anh lợi dụng mối quan hệ không hôn nhân của Triệu Thụ Quần cùng Tiêu Dĩ Lâm làm phương án quan hệ công chúng, có nghĩ đến vợ của Triệu Thụ Quần cùng con nhỏ không?”

Lục Sâm không lên tiếng, chờ cô nói cho hết lời.

Vu Phi không kìm lòng được: “Những kẻ đê tiện và lừa dối trong hôn nhân bị vạch trần, họ đáng bị như vậy! Nhưng tại sao Trần Ngôn lại phải chịu tội ác như vậy? Tại sao cô ấy không sai chút nào, cô ấy đã đau khổ tột cùng rồi lại còn muốn rút gân lột cốt cô ấy một lần nữa?”

“Cùm cụp” một tiếng, Lục Sâm đánh lửa, đốt điếu thuốc.

“Trần Ngôn vì hai đứa nhỏ, đem sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời phụ nữ nuốt xuống, kết quả các người phải làm đao phủ, ở miệng vết thương cô ấy lại rải muối rắc rượu, như vậy chưa đủ, còn muốn thêm một đao lên cô ấy ở trước mặt mọi người. Lục Sâm, anh còn là người sao?”

Lục Sâm chậm rãi nhả ra một làn khói, anh còn là người sao, câu này đơn giản là cô đơn thuần muốn mắng anh ta.

Anh ta biết. Cũng biết, cô hận anh. Đến nay nỗi uất hận vẫn chưa tan.

“Nếu muốn đưa Trần Ngôn ra ánh sáng, ngoại trừ nếu đó là điều là cô ấy muốn còn không thì người khác không đủ tư cách!”

Vu Phi cũng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cố gắng không pha nỗi bất mãn của mình vào.

“Anh không cần nói với tôi hợp đồng của thương mại Trác Hoa và ông chủ Tiền là do mối quan hệ không hôn nhân của hai người kia gây nên, cơ bản chính là quản lý nội bộ không tốt, đặc biệt là lòng tham không đủ muốn “rắn nuốt voi” của bộ phận pháp vụ!”

“Hợp đồng này được ký căn bản Triệu Thụ Quần cũng không biết tình hình, đó cũng là sai sót của anh trong việc quản lý cấp dưới sơ sẩy. Mặt khác những quản lý cấp cao của Đóa Tân cũng có trách nhiệm, dựa vào cái gì muốn để mình anh ta gánh chịu?”

Trong lúc gọi điện, Lục Sâm trước sau vẫn im lặng.

Anh gạt nhẹ gạt tàn thuốc: “Nói xong rồi?”

Vu Phi bình tĩnh lại vài giây: “Chưa.”

“Vậy em tiếp tục đi.”

Lục Sâm nhìn điếu thuốc trong tay, mùi vị đã biến mất, đột nhiên không muốn hút nữa.

“Đóa Tân nếu có bản lĩnh thì trực tiếp xử lý Triệu Thụ Quần cùng Tiêu Dĩ Lâm, dựa vào cái gì mà muốn liên lụy đến người trong nhà phía sau chứ?”

“Lục Sâm anh cũng là một người ba đấy.”

Lục Sâm đưa điếu thuốc ra và dụi mạnh xuống.

“Ba mẹ bị cư dân mạng công khai bàn tán, con cái ở trước mặt bạn bè không dám ngẩng đầu, bị người khác chê cười, các anh có nghĩ đến sao?”

“Còn có ba mẹ của Trần Ngôn, bọn họ lớn tuổi như vậy rồi, luôn cho rằng con gái và con rể mình tình cảm vẫn luôn tốt đẹp, nếu bị như vậy họ có thể chịu được đả kích này sao?”

“Lục Sâm, chỉ có chút tiền này, khuyên anh đừng kiếm nữa.”

=

Vu Phi đề nghị anh ta: “Trước khi anh đưa kế hoạch PR của mình lên, tốt nhất nên đi tìm Phó Kí Trầm thương lương một chút, cho anh ta biết phương án của anh như thế nào. Suy cho cùng anh ấy cũng sẽ làm cha.”

Lục Sâm đúng sự thật nói: “Anh chính xác là có quyết định này, nhưng chưa kịp báo cáo với Phó Ký Trầm.”

Những lời Vu Phi vừa nói, anh nghiêm túc suy nghĩ lại. Quả thật anh suy nghĩ sơ sót đến vợ và con của Triệu Thụ Quần.

“”Không phải là không thể từ bỏ kế hoạch PR này.”

Anh đặc biệt nhấn mạnh, “Vu Phi, anh vì em mà từ bỏ.”

Vu Phỉ cười lạnh một tiếng.

Lục Sâm tốt bụng nhắc nhở một câu: “Lãnh Văn Ngưng có thể lợi dụng điểm này phản kích giết hết các em hay không, anh cũng không dám chắc.”

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Vu Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng suy nghĩ nhiều hơn: “Nếu Lãnh Văn Ngưng biết chuyện này cô ta nhất định sẽ không có cố kỵ gì nữa.”

Du Khuynh uống nước ấm, như đang suy tư gì đó.

Tần Mặc Lãnh mở miệng nói: “Lãnh Văn Ngưng tạm thời không tâm tình kia, chuyện của công ty cũng để cô ta sứt đầu mẻ trán. Lại nói, cô ta cũng không biết Trần Ngôn cùng Du Khuynh có mối quan hệ.”

Anh nhìn qua Du Khuynh hỏi cô: “Em đều biết kế tiếp Lãnh Văn Ngưng sẽ đi tìm Quý Thanh Viễn, em muốn đối phó như thế nào?”

Du Khuynh chỉ chỉ đầu, “Hôm nay quá tải rồi, ngày mai nói tiếp.”

Cô tắt máy tính, về nhà.

Tần Mặc Lãnh nhìn ra cô đã mệt rồi, lời đến bên miệng định nói lại nuốt xuống.

Du Khuynh ở trên đường làm một tấm bảng đơn giản, về đến nhà sau khi xuống xe, một đường luôn giơ tấm bảng lên, viết rằng: [Đang tẩu hỏa nhập ma, xin đừng đến gần.]

Cô mệt đến một chữ cũng không muốn nói.

Du Cảnh Hâm muốn lên lầu đem cho cô ly sữa, bị Du Cảnh Trạch ngăn lại, “Em để cho em ấy ngủ một lát đi, chờ Phó Ký Trầm về, em ấy sẽ khỏi thôi.”

Du Khuynh ngủ từ 6 giờ đến 10 giờ rưỡi, lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ có một ánh đèn tường sáng lên, bên cạnh là Phó Ký Trầm.

Cảm giác khi mở mắt ra nhìn thấy anh, cũng không tệ lắm.

Phó Ký Trầm đã trở về sớm, híp mắt dựa vào đầu giường suy nghĩ vài chuyện, luôn ngủ ở bên cạnh cô.

Anh đặt tay lên vai cô, cô vừa cử động, anh liền mở mắt ra: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.” Du Khuynh giơ tay muốn ôm anh.

Phó Ký Trầm nửa nằm xuống, đem cô ôm ở trong ngực.

Không cần quá nhiều lời, hai người dán vào nhau, dùng môi lưỡi giao lưu.

Phó Ký Trầm sợ đè nặng cô, khuỷu tay chống ở bên cạnh người cô.

Nếu như là trước kia, bọn họ sẽ ở trong thân thể của nhau cảm nhận đối phương.

Hiện tại thì không được, ngay cả hôn môi cũng phải dịu dàng hơn.

Du Khuynh hôn lên cổ anh một cái:

“Mấy tháng này anh sẽ không muốn được. Anh có dự định chuyển sang phòng đối diện không? Cũng là vì tốt cho anh.”

Phó Ký Trầm: “Cảm ơn. Anh không cần em phải ân cần như vậy.” Anh ôm cô thật chặt trong ngực mới cảm thấy chắc chắn.

“Có đói bụng không? Ba nói em trở về liền đi ngủ.”

Du Khuynh lắc đầu, không muốn ăn gì.

Ngủ rồi nên cảm giác thoải mái không ít.

Phó Ký Trầm có chút đói, bữa tối anh vẫn chưa ăn.

Du Khuynh cùng anh ngồi dậy: “Em đồ ăn khuya cho anh.”

Phó Ký Trầm nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô: “Em sẽ nấu ăn?”

Du Khuynh mặc áo khoác vào: “Có cái gì mà có thể làm khó được em? Em lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”

Phó Ký Trầm được yêu mến quá đâm ra lo sợ, đột nhiên cũng rất chờ mong bữa khuya của cô.

Hai người cùng nhau xuống lầu.

Du Khuynh tìm một chiếc tạp dề để đeo vào, nhìn cũng ra dáng lắm.

Cô nhớ về bữa tối mà Du Cảnh Trạch đã làm cho cô hồi trước: “Em sẽ làm cho anh món mì trộn mỡ hành.”

Phó Ký Trầm không có yêu cầu gì, cô làm cái gì cũng đều được cả: “Món này có vẻ phức tạp.” Với kỷ năng nấu nướng thông thường, sợ là không nấu ra được hương vị đó.

Du Khuynh một bên nấu nước nóng, một bên cắt nhỏ hành lá.

Một đoạn hành lá cắt nửa ngày, lại có chút dài nên tiếp tục dùng sức băm thêm mấy dao.

Phó Ký Trầm: “……”

Vừa nhìn trông cũng không giống như dáng vẻ sẽ nấu cơm.

“Du Khuynh, anh đột nhiên lại không đói bụng.”

Du Khuynh quay đầu: “?”