Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 66: Phó Ký Trầm hóa giải nguy cơ dư luận bằng cách phát cẩu lương



Edit: Blue Baby

“Lộc cộc lộc cộc!”

Du Khuynh nhìn chằm chằm Phó Ký Trầm nhưng trong tay vẫn còn băm hành.

“Sao lại không đói bụng rồi?”

“Sợ em mệt.”

Cuối cùng, Phó Ký Trầm cũng không dám nói thật.

Nước sôi ùng ục.

Du Khuynh quay người tiếp tục bận rộn, cô không để ý quan sát biểu cảm của Phó Ký Trầm, cô mệt mỏi cả một ngày nên cũng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng anh đau lòng cho cô.

Cô thả không ít mì sợi vào nồi: “Em làm cho hai bát, bảo đảm anh ăn no.”

Phó Ký Trầm: “……”

Sợ là nửa bát cũng nuốt không trôi.

Anh nhanh chóng ngăn cô lại: “Không cần làm nhiều như vậy, ăn nhiều sợ không tiêu.”

Đã quá muộn. Mì đã ở trong nồi rồi.

Du Khuynh rất hào hứng nấu nướng, tuy là lần đầu tiên xuống bếp.

Cô nghiêm túc tưởng tượng việc điều chỉnh nêm gia vị một chút: “Anh yên tâm, hai bát mì em nấu có thể anh ăn không đủ đâu.”

Phó Ký Trầm vừa nghiêng đầu thì bắt gặp cô đang suy nghĩ, hương vị mà cô nghĩ ra có liên quan gì đến hương vị mà cô làm ra không? Đây không phải là một hạng mục hay một trường hợp mà chỉ cần suy nghĩ là có thể giải quyết được.

Cô hào hứng như vậy nên không thể làm cô mất hứng được.

Phó Ký Trầm bước đến ở giữa bàn dài, gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ ba người: [Xuống lầu ăn khuya nè.]

Du Cảnh Trạch: [Cậu làm]

Phó Ký Trầm: [Không phải.] Nhưng cũng không nói ai làm.

Du Cảnh Trạch: [Xuống ngay.]

Quý Thanh Viễn cảm thấy không phải Phó Ký Trầm làm có thể là đầu bếp hoặc dì giúp việc làm, ba vợ không có khả năng xuống bếp, Du Cảnh Hâm thì còn đang tăng ca.

Đi ngang qua cửa phòng làm việc, anh dừng bước.

Du Cảnh Hâm vùi đầu xem phương án đầu tư mạo hiểm, không chú ý ở cửa có người.

“Tong tong”. Anh chậm rãi dùng 2 ngón tay gõ cửa hai lần.

Kể từ tin trạng thái Weibo đó, thái độ Du Cảnh Hâm đối Quý Thanh Viễn rõ ràng cải thiện không ít: “Có việc gì sao?”

Quý Thanh Viễn: “Đợi chút lại bận tiếp, đi ăn khuya thôi.”

Du Cảnh Hâm lắc đầu: “Muộn quá rồi, ăn sẽ béo lên.”

“Em quá gầy, nên ăn nhiều một chút.” Anh nhớ rõ trong giấy báo khám thai của cô, lúc sinh cục cưng có 109 cân*, hiện tại cũng nhiều hơn 90 cân thôi.

109 cân* đơn vị tính cân nặng của Trung Quốc. Cách tính là 109 cân chia 2 = 54,5kg

Du Cảnh Hâm vẫn từ chối, nói đến việc giữ gìn vóc dáng, cô ấy luôn tàn nhẫn với bản thân, trước nay luôn không ăn no quá.

Quý Thanh Viễn muốn tìm cách ở cùng cô thêm một lát: “Vậy em cùng anh xuống lầu đi, anh muốn ăn một chút.”

Du Cảnh Hâm không lên tiếng, tiếp tục lật thêm một tờ báo cáo nữa.

Quý Thanh Viễn hiểu rõ, cô vẫn còn không muốn tha thứ cho anh. Anh không quay lưng bỏ đi như trước đây khi cô làm lơ, anh hôn cô một chút.

Anh vẫn chưa rời đi.

Anh âm thầm lấy tay trái nhéo bắp đùi mình, căng da đầu nói: “Vậy bảo bối của gia đình chúng ta tiếp tục nghiêm túc tăng ca, anh xuống lầu ăn khuya đây, lát nữa ở cùng em.”

Du Cảnh Hâm: “……”

Quý Thanh Viễn nói xong, bước nhanh đi ra khỏi phòng làm việc.

Đi đến cửa cầu thang, anh chống nạnh hai tay, hít một hơi thật sâu.

Lần đầu tiên nói lời buồn nôn như vậy, thật tổn thương nguyên khí.

Di động lại rung, là Phó Ký Trầm thúc giục.

Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch xuống lầu thời gian không chênh nhau lắm, nhìn thấy trong phòng bếp dáng vẻ vội vội vàng vàng kia, bọn họ đột nhiên lùi bước, nói Phó Ký Trầm lấy đâu ra lòng tốt như vậy.

Còn không đợi bọn họ xoay người trên lầu, Du Khuynh quay qua thấy: “Anh, anh rể, bữa khuya xong rồi đây, tới ngồi đi.”

Tới đâu hay tới đó.

Trước bàn ăn, Phó Ký Trầm rót 3 ly rượu vang đỏ.

Bọn họ ngồi qua, liếc anh.

Phó Ký Trầm cho bọn họ mỗi người một ly: “Uống đến say chuếnh choáng, nếm sẽ không ra hương vị mì đâu.”

“……”

Quý Thanh Viễn không biết Du Khuynh kỹ năng nấu nướng gì, anh hỏi Phó Ký Trầm: “Có thể khó nuốt như vậy sao?”

Phó Ký Trầm: “Không biết nữa. Tôi cũng chưa ăn qua.”

Anh giải thích lý do tại sao khi ăn mì nên uống rượu: “Cô ấy đã rửa lại mì trong bát hai lần với nước nóng. Lần thứ nhất bởi vì cho nhiều muối và lần thứ hai là do cho nhiều nước tương.”

Quý Thanh Viễn đột nhiên không nói gì, yên lặng uống nửa ly rượu.

Tới thì cũng đã tới rồi, nếu không ăn, Du Khuynh sẽ không vui.

Ở trong cái nhà này, đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội Du Khuynh, bằng không mỗi ngày trôi qua sẽ rất khổ sở.

Chỉ có Du Cảnh Trạch, chậm rì rì thưởng thức rượu vang đỏ.

Quý Thanh Viễn nhìn anh: “Anh thật có tấm lòng rộng lượng.”

Du Cảnh Trạch: “”Sống chung dưới một mái nhà với em ấy và ba tôi, đừng hy vọng nhiều quá, còn tồn tại là được.”

Quý Thanh Viễn thiếu chút nữa bị rượu làm sặc, nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, ở nhà họ Du mới hai ngày, anh cảm nhận được sâu sắc mọi chuyện thật không dễ dàng.

“Phó Ký Trầm, giúp em với. Mì xong rồi đây.” Du Khuynh rắc một nắm hành lá thái nhỏ vào mỗi bát, một màu xanh đậm đà, nhìn có vẻ không tệ nha.

Phó Kí Trầm buông ly rượu, bước nhanh qua.

Mặc kệ hương vị như thế nào, cô bận rộn lâu như vậy, anh cho cô một cái ôm.

Du Khuynh làm nũng: “Ăn không ngon, anh cũng phải nói ngon.”

Phó Ký Trầm gật đầu, “Ừm. Anh đã tìm cổ động tới cho em rồi đây.”

Du Khuynh cười ra tiếng, cô biết bữa ăn khuya hắc ám của cô sẽ làm người ta tuyệt vọng lắm.

Bên kia phòng ăn, Quý Thanh Viễn đợi hai phút vẫn không thấy người đi qua, anh quay đầu nhìn qua nói: “Bưng đồ ăn qua đây mà hai người cũng có thể nói chuyện cả buổi luôn.”

Du Cảnh Trạch cũng quay đầu lại nhìn một cái: “Cho nên cậu với Cảnh Hâm mới đến mức nửa chết nửa sống. Đêm nay nếu là đổi thành Cảnh Hâm nấu đồ ăn khuya cho cậu, em ấy sẽ nấu trong im lặng nhưng có thể rất khó ăn, cậu cũng “nhéo đùi” ăn cho xong, sau đó nói, ừm, cũng không tệ. Rửa bát, rồi lên lầu.”

Du Cảnh Trạch nói nhiều như vậy, Quý Thanh Viễn chỉ bắt được một câu trọng điểm, “nhéo đùi”, động tác này, anh vừa mới làm ở trên lầu.

Mì đến rồi, chỉ nhìn dáng vẻ thôi cũng biết nó khó ăn cỡ nào.

Du Cảnh Trạch ăn một ngụm mì, cô đem mì trộn mỡ hành đúng nghĩa đen, hành lá vẫn là hành lá, mỡ là xì dầu, sau đó đem mì đã nấu chín rồi trộn với hành lá và xì dầu lại với nhau.

Du Khuynh đem thành quả chăm chỉ cả buổi của mình chụp hình lại sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Phó Kí Trầm vừa rồi mở chai rượu vang đỏ, trong lúc đợi mì đến anh tranh thủ tháo nhãn trên chai ra và làm thành một cái vương miện nhỏ cho Du Khuynh.

“Du đầu bếp, lại đây.”

Du Khuynh chạy chậm qua, ghé vào trên lưng anh: “Làm gì?”

Phó Kí Trầm đem cái vương miện nhỏ đội lên đầu cô: “Chúc mừng em đã trở thành đầu bếp Michelin ba sao.”

Du Khuynh đè lại vương miện nhỏ phòng ngừa nó bị rơi xuống: “Cảm ơn ta Phó tổng.” Thuận thế, cô ở sườn mặt anh hôn một cái.

Quý Thanh Viễn cùng Du Cảnh Trạch sợ Du Khuynh sẽ yêu cầu họ đánh giá tài nghệ nấu nướng của cô nên hai người vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nếu vẫn chưa tìm được chuyện gì để nói thì cũng không để cho Du Khuynh chen vào được.

Du Khuynh dán sau lưng Phó Kí Trầm, gác cằm ở đầu vai anh, cô không lo lắng về hai người bọn họ, chỉ lo lướt di động, xem thử có ai bình luận gì không.

Mẹ cô khen ngon một chút.

Bàng Lâm Bân không chỉ khen, còn nhắn tin lại: [Trưởng thành rồi.]

Còn có một cái nickname là “Tuyên cổ bất biến*” nhắn thêm: [Có cơ hội thưởng thức một chút.]

Tuyên cổ bất biến* là một câu thành ngữ, nghĩa thuần việt có thể hiểu nôm na là mãi mãi không thay đổi; từ xưa đến nay vẫn thế, vẫn không thay đổi; đã từ thời xưa không thay đổi gì … vì là nickname của nhân vật nên mình để Hán Việt luôn không ghi thuần Việt ra nha

Du Khuynh nhíu mày, sao lại xuất hiện một người không có ghi chú nữa.

Lần trước Phùng Mạch cũng là nick không có tên ghi chú.

Người này lại là ai?

Cô lướt xem “Tuyên cổ bất biến” trong vòng bạn bè, chỉ có thể xem thông tin trong vòng 3 ngày, còn lại không có gì cả.

Du Khuynh trả lời: [Hiện giờ tôi đang ở Bắc Kinh ạ.]

Chắc là biết nhau khi ở nước ngoài, người còn nghĩ rằng cô vẫn còn đang ở nước ngoài.

Tuyên cổ bất biến: [Qua mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ liên lạc với bạn. Tôi bận đây.]

Du Khuynh: “?”

Hôm nay dùng não quá độ, ngày mai còn muốn tiếp tục dùng, cô liếc nhìn Phó Ký Trầm, người đàn ông này đang chờ để xử lý cô, cô không thể thua.

Hiện tại cô cũng không có tinh lực đi chú ý “ Tuyên cổ bất biến” này là ai. Vậy thì chờ đối phương liên lạc đi.

Lại có một người khen mới, là anh họ Lệ Viêm Trác, lần trước người mà cô mà được làm là anh ấy. Đã rất lâu rồi chưa liên lạc.

Đã lâu như vậy rồi mà tổn thương do ngôi nhà tan nát ấy gây nên vẫn chưa lành lại được.

Nếu cậu cả và cậu hai nghĩ đến tình anh em mà chừa lại một chút ranh giới cuối cùng thì ông ngoại có lẽ sẽ không bị tức giận mà sớm rời đi, bà ngoại cũng có thể sống lâu thêm mấy năm.

Dù sao thì mọi thứ đều không thể trở về được nữa.

Du Khuynh thất thần, có giọng nói vang ra từ điện thoại, là Lệ Viêm Trác.

“Trong nhà không đầu bếp à?” Đây là câu đầu tiên Lệ Viêm Trác nói.

“Có ạ, đầu bếp Michelin ba sao, vừa mới được xếp hạng, họ Du, tên Khuynh.”

Lệ Viêm Trác cười cười. Trong điện thoại có vài giây im lặng.

Lệ Viêm Trác nói: “Anh ở Bắc Kinh.”

“Em biết.”

“Chờ khi em không tức giận nữa thì đến tìm anh. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Du Khuynh cắt đứt cuộc trò chuyện, phảng phất như một giấc mơ.

“Ai vậy?” Du Cảnh Trạch hỏi, anh cũng mơ hồ đoán được.

“Lệ Viêm Trác.” Du Khuynh đem điện thoại để trên bàn, hai tay cô ôm cổ Phó Kí Trầm, cả người đều dựa gần anh.

Du Cảnh Trạch chậm rãi gật gật đầu, biết ngay là anh ta. “Em ít liên lạc với anh ta đi.”

Du Khuynh: “……”

Du Cảnh Trạch đối Lệ Viêm Trác nhất định là không có gì ấn tượng tốt, hồi mới ra nước ngoài du học cô thường xuyên sẽ gọi điện thoại cho Lệ Viêm Trác, Du Cảnh Trạch không vui cho lắm, muốn cô tiết kiệm tiền điện thoại một chút.

Có khi cô ở trong điện thoại nói đến Du Cảnh Trạch, Lệ Viêm Trác nói, có thể chuyện gì khác thú vị hơn không. Đại khái đây có lẽ là thái độ thù địch giữa các anh trai nên ghen tỵ lẫn nhau.

Phó Kí Trầm buồn bã nói: “Tôi còn không có để ghen tỵ, anh thái độ gì chứ?”

Chỉ có Quý Thanh Viễn không chen vào nói, anh đang xem điện thoại.

Trong một nhóm nhỏ có 10 người vẫn luôn spam, còn có người @ anh.

Đây là nhóm bạn có Lãnh Văn Ngưng, sau khi chia tay, Lãnh Văn Ngưng thoát nhóm. Nhóm bạn bè này, một số là bạn của Lãnh Văn Ngưng, một số là bạn bè của anh, chơi cùng nhau nhiều sau đó lại cùng nhau đầu tư nhiều hạng mục, cả nhóm cùng lúc ngoi lên.

[Cậu có nghe chuyện của Văn Ngưng chưa? Phó Ký Trầm cũng thật tàn nhẫn, đem khách hàng của công ty cô ấy chặn hết, cô ấy cũng là vì giúp ba vợ của cậu.]

[Cô ấy cùng chúng tôi uống rượu cả một đêm mà không hề nói gì.]

[Sau khi uống quá chén thì bạn thân cô ấy đã đến đón, rồi bạn thân cô ấy mới nói với chúng tôi.]

[Vừa rồi bạn thân cô ấy gọi điện thoại báo bình an rồi, nói đến nhà Văn Ngưng mượn cớ đi toilet rồi khóc trộm. Cậu thấy cô ấy khóc bao giờ chưa?]

[Không phải là có ý trách cậu.]

[Cậu kết hôn rồi chúng tôi cũng không nên nói với cậu chuyện này, cậu xem bốn năm nay chúng tôi chưa bao giờ đề cập đến cô ấy trước mặt cậu, mà cũng không hề nhắc đến cậu với cô ấy.]

[Chúng ta tụ họp, rủ cậu thì sẽ không không rủ cô ấy.]

[Đương nhiên là có đôi khi trùng hợp là hai người đều đến nhưng chúng tôi chưa bao giờ trêu cậu, cô ấy cũng chủ động lảng tránh, không đến gần cậu, tránh xa được thì tránh.]

[Rốt cuộc cậu cũng có vợ có con, tránh hiềm nghi được thì tránh. Nhưng chuyện hôm nay không phải có chút bất công với cô ấy sao?]

Quý Thanh Viễn tiếp tục lướt xuống xem.

[Bốn năm nay cô ấy cùng Lạc Mông đã hợp tác rất tốt, kết quả Du Khuynh vừa mới nhậm chức lại đổi kế hoạch của Văn Ngưng đi, có ý gì chẳng lẽ cậu không nhìn ra?]

[Du Khuynh còn tàn nhẫn hơn khi mà coi cô ấy như như một tay súng. Trước khi hết hạn hợp đồng, để cô ấy gây ra dư luận ở công ty của Phó Ký Trầm, rồi mượn tay Phó Ký Trầm trả thù cô ấy.]

[Cậu đừng nói đây không phải là ý của Du Cảnh Hâm.]

[Chúng tôi cũng hiểu cho Du Cảnh Hâm, nhưng cũng không thể vì Văn Ngưng là người đến trước nên bị chỉnh đến chết được.]

[Có một người đến trước không phải là điều rất bình thường sao? Thêm nữa, Văn Ngưng bốn năm nay cũng không tìm đến cậu, có phá gì đến hôn nhân của của các cậu hay không, không phải cậu rõ nhất hay sao, cô ấy đã tránh hiềm nghi như vậy, cậu vẫn để mặc cô ấy như vậy sao?]

[Nói một câu không thích hợp thì cậu có vợ có con, cô ấy vẫn một mình, cô ấy đối với cậu có tình cảm gì, trong lòng cậu không rõ hay sao?]

[Du Cảnh Hâm đối với Văn Ngưng như vậy, có hơi quá đáng rồi! ]

[Cậu nói một câu xem chuyện này rốt cuộc giải quyết như thế nào, chứ không thể để công ty cô ấy phá sản được? @Quý Thanh Viễn]

Quý Thanh Viễn: [Đây không phải là chuyện chỉ một câu là có thể giải quyết. Ngày mai các cậu nói Lãnh Văn Ngưng và bạn thân cô ấy đến hội sở gặp mặt giải quyết. Các cậu cũng đến luôn đi.]

Buông điện thoại xuống, khi Quý Thanh Viễn ngẩng đầu, phòng ăn chỉ còn một mình anh.

Bên cạnh còn có tờ giấy: [Ăn xong nhớ rửa chén, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ. ]

Du Cảnh Trạch và Phó Ký Trầm cũng để bát ở đó, chờ anh rửa.

Phó Ký Trầm cùng Du Khuynh trở lại phòng ngủ, ai bận việc nấy, Trước đó Du Khuynh đã đánh một giấc cho nên lúc này không hề thấy buồn ngủ, cô đem laptop lên trên giường.

“Phó tổng, em cùng anh tăng ca.”

Phó Ký Trầm thấy nàng ngồi trên giường, đem bìa cứng kế hoạch khép lại. Anh đang lên kế hoạch PR cho ngày mai nên không thể để cô nhìn thấy được.

Du Khuynh hừ một tiếng: “Lòng dạ hẹp hòi.”

Phó Ký Trầm nhìn cô: “Em thì không lòng dạ hẹp hòi, vậy em đem phương án chuẩn bị của Lạc Mông các em cho anh xem đi.”

Du Khuynh xoay người, đưa lưng về phía anh.

Phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gõ bàn phím của hai người.

Phó Ký Trầm vừa viết kế hoạch, vừa ở trong nhóm phân công nhiệm vụ cho thư ký Phan và Kiều Dương.

Anh cắm tai nghe lên, xem video của bọn họ gửi. Xem xong, anh nói với Lục Sâm, muốn lấy từ giây nào đến giây nào giữa các phần.

Truyện được đăng trên taovichuoi.wordpress, những nơi khác đều là sao chép ăn cắp, xin hãy ghé nhà chính chủ của chúng mình đọc để ủng hộ công sức của bọn mình nhé. Cảm ơn mọi người!

Lục Sâm: [Nhìn có vẻ chúng ta có thể đánh được một cú trở mình tuyệt đẹp. Tôi vừa lúc có thể ở trước mặt Vu Phi ngẩng đầu hãnh diện, hôm nay khi cô ấy gọi điện cho tôi hận không thể xé xác tôi ra.]

[Nhìn tôi tự mình làm phần này đến vậy cậu có thể hỏi Du Khuynh giúp tôi xem thử Vu Phi có khả năng có thể tha thứ cho tôi không?]

Phó Ký Trầm: [Có thể tha thứ hay không, trong lòng anh không rõ hay sao?]

Anh không chút lưu tình mà nhắc nhở Lục Sâm: [Về sau anh nhắn tin cho tôi ít thôi, cũng đừng thể hiện rằng anh với tôi rất thân thiết, Du Khuynh sẽ cho rằng tôi với anh là cá mè một lứa.]

Lục Sâm: “……” [Đêm nay là cậu chủ động tìm tôi! ]

Phó Kí Trầm: [Trừ lúc tôi tìm anh có việc.]

Lục Sâm tức giận một lúc lâu, tiếp theo nói về Vu Phi: [Cô ấy hôm nay coi tôi như Triệu Thụ Quần, tôi với Triệu Thụ Quần nào giống nhau chớ? Thể xác và tinh thần tôi đều trong sạch!]

Phó Ký Trầm đang bận xem kế hoạch PR, ngẫu nhiên liếc mắt xem điện thoại, trả lời anh ta: [Thân thì trong sạch, còn tâm thì khó nói. ]

Lục Sâm: [Được rồi, không nói nữa.]

Kế hoạch PR được chuẩn bị cho ngày mai cũng tạm ổn rồi, Phó Ký Trầm gửi cho Lục Sâm, dặn đi dặn lại là ngày mai trước 9 giờ, mấy cái cần thiết phải được xuất hiện ở trên bảng hot search.

Lục Sâm: [Cách làm việc của cậu loạn quá, người khác học không nổi.]

Phó Kí Trầm đóng bìa cứng lại, rút bàn phím ra, đặt ở tủ đầu giường. Khi quay đầu lại, Du Khuynh đã ngủ, nằm nghiêng trên giường, đầu gối lên gối đầu của anh.

Vương miện nhỏ mà anh dùng nhãn rượu vang làm cho cô, cô dùng kẹp tóc kẹp nó lại trên tóc.

Phó Ký Trầm vén một sợi tóc dài bên sườn mặt của cô ra, anh tưởng tượng ra dáng vẻ khi cô đội vương miện kim cương, mặc váy cưới, gả cho anh.

Anh cúi đầu, mút lấy môi cô.

Du Khuynh cảm giác bị quấy rầy, quay mặt qua bên.

Phó Ký Trầm không quấy rầy cô ngủ, anh nửa đứng dậy, sửa lại dáng ngủ cho ngủ, tay phải cô theo bản năng trước sau luôn đặt ở trên bụng nhỏ.

Anh xoa xoa mặt cô, lại hôn cô một cái.

Hôm sau.

Bầu trời trong vắt hiếm có, điểm xuyết một vài đám mây.

Ngày ở Bắc Kinh, có đôi khi trong xanh mát mẻ đến tận ruột gan, ngày hôm nay cũng vậy.

Du Khuynh đứng ở bên cửa sổ văn phòng, nhìn về phía xa trung tâm CBD dưới bầu trời xanh.

Dư luận Đóa Tân đã qua 24 giờ, thời gian tốt nhất để ý kiến và thái độ của công chúng nổi lên, bọn họ phảng phất đã bỏ lỡ, một chút động tĩnh cũng không có.

Sáng sớm cô đã suy nghĩ, bọn họ sẽ ra chiêu gì. Nhưng không có kết quả.

Điện thoại trên bàn vang lên. Du Khuynh thu hồi suy nghĩ, bước đi qua.

Là Tần Mặc Lãnh, chỉ đơn giản có một câu: “Xem hot search đi.”

Du Khuynh không hỏi nhiều, cúp điện thoại nhanh chóng click mở mạng.

Kế hoạch PR của Phó Ký Trầm như thế nào cô cũng chưa nghĩ ra, mà một người tự xưng là nhân viên công tác của tập đoàn Phó thị đã đăng 3 đoạn video lên Weibo.

Đoạn thứ nhất, trên video là cô, Phó Ký Trầm còn có Tiêu Dĩ Lâm, chính là ngày ở cửa nhà ăn công ty tranh chấp.

Trong video, Tiêu Dĩ Lâm ở cùng Phó Kí Trầm giải thích lí do vì sao tranh chấp:

“Tôi muốn thay ông chủ Tiền thành Thương mại Trác Hoa có thực lực hơn, nhưng hợp đồng với ông chủ Tiền còn chưa đến thời hạn mà tôi đã muốn ký với Trác Hoa trước, bên phía ông chủ Tiền sẽ từ từ giải quyết, luật sư Du không đồng ý, nói hành vi của tôi vi phạm quy định của công ty, nói phải giải trừ hợp đồng với ông chủ Tiền trước, sau đó chúng tôi liền cãi vả.”

Đoạn video thứ hai, vẫn là ở cửa nhà ăn. Phó Ký Trầm công khai thân phận của cô.

Đoạn video thứ ba, Phó Ký Trầm phân phó thư ký Phan:

“Buổi chiều 3 để cho giám đốc của Đóa Tân giờ báo cáo công việc với tôi. Để cho anh ta coi trọng báo cáo, anh ta ngày thường quản lý Đóa Tân thế nào, điều lệ chế độ công ty có chắc chắc phù hợp hay không?”

Phó Ký Trầm trong video là thỏa mãn mọi ảo tưởng của phụ nữ đối với đàn ông.

Anh có có sự kiêu ngạo khi bảo vệ cô, thể hiện sức mạnh khi tuyên bố chủ quyền của mình, không vì tức giận mà thể hiện uy quyền nhưng cũng rất nghiêm túc.

Ba đoạn viedo này cũng đủ để chứng minh, cái gọi là hành vi bao che lừa gạt hợp đồng của tập đoàn Phó thị là giả dối không có thật, hoàn toàn là hành vi cá nhân của giám đốc khu vực tại Đóa Tân.

Hơn nữa vào mấy tháng trước, giám đốc tập đoàn cũng đã gõ hồi chuông cảnh báo nhưng Tiêu Dĩ Lâm vẫn luôn ngoảnh làm ngơ như cũ.

Vai chính trong video hôm nay, ngoài trừ cô, Phó Ký Trầm, Tiêu Dĩ Lâm, trong mỗi video đều có bảng hiệu của nhà ăn Phó thị. Đây hẳn là các đóa “hoa si” trong công ty quay lại, không ngờ đến mấy tháng sau lại cứu tập đoàn Phó thị khỏi nguy cơ dư luận.

Các bình luận bùng nổ, người được thảo luận nhiều hơn cả chính là cô.

Ngay mười phút trước, official weibo của tập đoàn Phó thị đã phát bản thanh minh thứ 2:
  1. “Nhất Kiến Khuynh Tâm*” (vừa gặp đã yêu) của Đóa Tân chính là câu chuyện tình yêu của ông chủ cùng vị hôn thê. Đóa Tân chúng tôi chỉ theo đuổi chanh chua chua ngọt ngọt, tuyệt không thể tha thứ cho nỗi khổ trong lòng là “hợp đồng lừa gạt”.
  • Công ty đã chấm dứt hợp đồng với Tiêu Dĩ Lâm, giám đốc đại khu vực Kinh Tân Ký của Đóa Tân, và một số nhân viên trong bộ phận pháp lý tham gia vào vấn đề này.
  • Đóa Tân cùng ông chủ Tiền sẽ tái ký kết hợp đồng phân phối sản phẩm lần nữa.
Tần Mặc Lãnh gõ cửa đi vào: “Phó Ký Trầm sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, quảng cáo “vừa gặp đã yêu” của bọn họ được phát ra lúc anh ta và em còn chưa quen biết, dùng em để làm quảng cáo quay về miễn phí, em xem đem những thứ đó sẽ làm cư dân mạng cảm động cho mà coi.”

Du Khuynh: “Em làm ở công ty anh ấy, anh ấy không lợi dụng em một chút trong lòng anh ấy sẽ khó chịu à nha.”

Nhưng không thể không nói, lần này làn sóng dư luận PR của tập đoàn Phó thị được 101 điểm.

Ở thời khắc nguy cơ, Phó Ký Trầm không chỉ lật ngược tình thế, hóa giải nguy cơ dư luận của công ty, mà còn lợi dụng điều này để làm nên một làn sóng quảng cáo sản phẩm rải đầy cẩu lương. Mà làn sóng quảng cáo này còn hiệu quả hơn so với mấy cái quảng cáo trăm triệu.

Du Khuynh gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Phó tổng, chúc mừng nha, chiêu PR tuyệt đẹp.]

Ngay tiếp đó, cô lại gửi một tin nhắn khác với giọng điệu cá nhân: [Phó cặn bã, anh thế mà lại lợi dụng tôi để tẩy trắng cho tập đoàn Phó thị của mấy người!]

Phó Kí Trầm: [Ừm, lợi dụng em để tẩy trắng, thuận tiện show ân ái. Làm cho tất cả mọi người đều biết, em là của anh.]