Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 70: Chị nói không được, quá buồn nôn



Edit: Serena | Beta: Blue Baby

Du Khuynh hoàn toàn không biết gì về tình cảm của Du Cảnh Trạch, không phải là không hỏi qua anh ta, mỗi lần như vậy, Du Cảnh Trạch đều lấy cớ “em vẫn còn nhỏ” để cho qua.

Kết quả là anh ta lại đi trêu chọc một cô gái còn nhỏ hơn cả cô.

Cô hỏi thăm từ Trâu Nhạc Tiêu, nhìn dáng vẻ, Trâu Nhạc Tiêu tạm thời không có địa vị gì trong lòng Du Cảnh Trạch, nếu không Trâu Nhạc Tiêu cũng không cần phải vòng vo cứu chính mình.

Phó Ký Trầm không xem trọng Trâu Nhạc Tiêu, bởi vì nhìn ra được chính mình không có cách nào lấp đầy lỗ hổng, Trâu Nhạc Tiêu còn đáng thương hơn cả anh và Quý Thanh Viễn.

Quý Thanh Viễn tốt xấu gì cũng là một người được công nhận, anh và Du Khuynh có quan hệ tình cảm, chẳng qua Du Khuynh không muốn kết hôn, không muốn bị mắc kẹt trong hôn nhân. Còn Trâu Nhạc Tiêu cái gì cũng không hề có.

Sau khi ăn tối xong, Diệp Cẩn Hoa cùng Du Khuynh đi dạo ở phía trước, cả hai nói về phản ứng của thai phụ trong thời gian mang thai.

Trâu Nhạc Tiêu kéo lấy Phó Ký Trầm đi ở phía sau.

“Anh hai, có phải anh sợ sau khi em lựa chọn ở bên cạnh Du Cảnh Trạch, theo lý mà nói, em là chị dâu của anh, trong lòng anh mâu thuẫn, mới không muốn giúp em khi có xung đột, đúng không?”

Phó Ký Trầm liếc cô: “Em nghĩ anh là một người có lòng dạ hẹp hòi như vậy?”

“Ồ, khó nói nha. Nếu trở thành chị dâu của anh và Quý Thanh Viễn, cũng không tồi.” Trâu Nhạc Tiêu ảo tưởng, rất hài lòng.

Phó Ký Trầm nghiêm túc: “Du Khuynh không phải nhàn rỗi cả ngày không có chuyện gì làm, không rảnh làm cố vấn cho em. Hiện tại bản thân cố ấy cũng rất mệt, việc ở công ty cũng rất nhiều.”

Cô ấy lại còn nhọc lòng lo lắng cho cả Quý Thanh Viên và Du Cảnh Hâm. Thời gian cho anh ngày càng ít đi. Nếu thêm một Trâu Nhạc Tiêu nữa, một chút thời gian riêng tư của Du Khuynh cũng không có, thân thể sẽ không chịu nổi.

“Ai, anh hai, anh chậm một chút.”

Trâu Nhạc Tiêu chạy nhanh kéo lấy cánh tay của anh: “Em biết Du Khuynh bận, em tìm chị ấy không phải chỉ là tìm hiểu về Du Cảnh Trạch. Em thật sự muốn học tập cùng chị ấy. Em còn có thể bảo vệ chị ấy, chị ấy chỉ đâu em đánh đó, em so ra còn hữu dụng hơn anh.”

“……” Phó Ký Trầm rút tay ra: “Em đừng nghĩ anh như Du Cảnh Trạch.”

Trân Nhạc Tiêu hừ một tiếng.

Cô ảo tưởng giăng một tấm lưới rộng để bắt Du Cảnh Trạch, cuối cùng phát hiện, Du Cảnh Trạch không ở trong vùng biển của cô.

Tới cửa nhà hàng, xe của các gia đình đã chờ ở đó. Trò chuyện vài câu, rồi từ biệt.

Trâu Nhạc Tiêu ôm Diệp Cẩn Hoa một cách lịch sự: “Diệp mỹ nữ của tôi, ngủ ngon.”

Mục tiêu của cô là Du Khuynh, ngay sau đó, cô buông Diệp Cẩn Hoa, ôm Du Khuynh ở bên cạnh: “Chờ tốt nghiệp xong em sẽ tìm chị chơi, chúng ta ăn cơm cùng nhau.”

Không ôm được anh trai, thì ôm em gái của anh ấy, chắp vá một chút.

Phó Ký Trầm kéo cô ra: “Được rồi, sắp trễ rồi đó.”

Trâu Nhạc Tiêu liếc xéo Phó Ký Trầm, đồ đàn ông chướng mắt, chướng ngại vật trên con đường hạnh phúc của cô.

Vào giữa tháng ba, kế hoạch hợp tác của Lạc Mông và Văn Ngưng hết hạn, nên đổi sang một công ty kế hoạch khác.

Sản phẩm đồ uống couple của Lạc Mông, một lần nữa được sản xuất và tung ra, phản ứng của thị trường không tồi.

Những ân oán với Lãnh Văn Ngưng dường như cũng đã lắng xuống. Hiếm khi có được mấy ngày yên bình.

Du Khuynh dành thời gian buổi chiều đến bệnh viện để kiểm tra, khi kết quả kiểm tra của các báo cáo cho thấy thai nhi phát triển ổn định, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Phó Ký Trầm cô đang ở bệnh viện.

Phó Ký Trầm: [Sao em lại không để anh đi cùng? Em chờ ở bệnh viện, anh lập tức tới đón em.]

Ngồi ở ghế dài trên hành lang bệnh viện, âm thanh ồn ào xung quanh như bị ngăn cách ở bên ngoài, Du Khuynh đắm chìm vào thế giới của mình, nhìn chằm chằm vào tờ kết quả siêu âm một lần nữa, tiện tay chụp ảnh.

Du Khuynh đột nhiên nghĩ tới mẹ, không biết 25 năm trước, mẹ cô cầm kết quả siêu âm của cô là loại tâm tình vui vẻ như thế nào. Nhưng tâm tình vui vẻ này, vào mấy tháng sau hoàn toàn biết mất. Cô do dự, có nên hay không nói cho mẹ biết.

Lần tiếp xúc gián tiếp cuối cùng với mẹ cô là cô làm mì tương trộn, đăng trên vòng bạn bè, mẹ rất thích.

Du Khuynh đem ảnh chụp kết quả siêu âm trên điện thoại gửi cho mẹ cô: [Mẹ ơi, con muốn chia sẻ với mẹ một chút hạnh phúc khi được làm mẹ, nhưng cũng có chút lo lắng.]

Hơn mười phút trôi qua, mẹ cô vẫn không trả lời lại.

Du Khuynh kiểm tra giấy tờ ở trong túi, đi tới cửa bệnh viện chờ Phó Ký Trầm.

Điện thoại rung, là tin nhắn của mẹ gửi tới, chỉ đơn giản hai chữ: [Chúc mừng].

Không có gì để trò chuyện, Du Khuynh rời khỏi khung chat.

Nhưng mẹ cô lại gửi tới một bức ảnh, nói: [Mẹ cũng có].

Du Khuynh không rõ “Mẹ cũng có” là có ý gì, cô nhanh chóng click mở ra, thế mà lại là ảnh tờ kết quả siêu âm của 25 năm trước. Các góc của tờ giấy đều bị rách, còn có nếp gấp.

Mẹ cô lại tiếp tục gửi đến một bức ảnh, là một cái vòng tay màu vàng, chữ trên vòng đã mờ. Đây chắc là vòng tay bà đã đeo lúc mới sinh ở bệnh viện. Không nghĩ tới mẹ cô vẫn còn giữ nó.

Mẹ cô: [Không nói chuyện nữa, mẹ phải đi chạy bộ buổi sáng với Bàng soái ca đây.]

Du Khuynh vừa rồi quá hưng phấn, quên mất chênh lệch múi giờ, bên mẹ cô hiện tại là 5 giờ rưỡi sáng.

Trên đường về nhà, Phó Ký Trầm đem tất cả các giấy tờ khám thai của cô cẩn thận gấp lại từng cái một.

Du Khuynh trong khoảng thời gian này càng lúc càng buồn ngủ, cô ngáp một cái, dựa vào vai Phó Ký Trầm.

Phó Ký Trầm rũ mắt, hôn trán cô: “Khó chịu không?”

Du Khuynh lắc đầu: “Em không có phản ứng nào trừ buồn ngủ.”

Di động Phó Ký Trầm rung lên, là Trâu Nhạc Tiêu, cũng không có việc gì, chỉ gửi cho anh ấy một số bài viết về cách chăm sóc cảm xúc của phụ nữ mang thai.

Mỗi ngày cô đều đúng giờ gửi tới, so với đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn.

“Du Cảnh Trạch đi công tác cũng sắp về rồi phải không?”

Du Khuynh cũng không rõ lắm: “Không thì anh có thể đi hỏi anh ấy.”

“Anh không tìm anh ấy.” Phó Ký Trầm cất di động: “Anh ấy cùng Trâu Nhạc Tiêu rốt cuộc là sao vậy?”

“Ai biết được. Tám phần là gập ghềnh nhấp nhô.”

Phó Ký Trầm điều chỉnh vị trí ngồi, ôm cô vào trong lòng, anh tiếp tục nói về Trâu Nhạc Tiêu: “Con bé cả ngày nằm mơ anh và Quý Thanh Viễn kêu con bé là chị dâu.”

Du Khuynh an ủi anh: “Yên tâm, tính toán của cô ta sẽ thất bại đối với anh, vì em không kết hôn với anh đâu. Hiện tại có phải hay không có một chút hâm mộ Quý Thanh Viễn có cơ hội được gọi một tiếng chị dâu?”

Phó Ký Trầm: “……”

Anh nửa ngày không nói tiếp, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Du Khuynh bảo anh: “Phó Ký Trầm, quay mặt lại nhìn em.”

“Không có mặt mũi, làm sao quay mặt lại?”

Du Khuynh phì cười: “Lòng dạ hẹp hòi, em hôn anh đấy.”

Phó Ký Trầm chống cằm, mặt vẫn hướng về phía cửa sổ: “Muốn hôn thì chính em tự nghĩ cách. Hôm nay trở đi, anh sẽ cứng rắn hơn.”

Du Khuynh nhịn không được cười, cô đã lâu không gây sự ầm ầm ĩ ĩ với anh như vậy, khoảng thời gian trước bị Lãnh Văn Ngưng làm cho kiệt sức, còn phải giúp chị cô bày mưu tính kế, bỏ bê anh.

Cô khó khăn xoay người anh lại, hai người đối mắt nhìn nhau.

Du Khuynh kéo cổ anh xuống, trằn trọc cọ xát môi của anh. Cô gần sát trong lồng ngực anh, ngửi được hơi thở mát lạnh trên người anh, tâm hồn bình yên.

Phó Ký Trầm một tay ôm lấy eo cô, một tay khác nhéo má cô, chủ động hôn sâu hơn.

Đang giờ tan tầm nên trên đường lâu lâu mới nhích được một chút, tốc độ xe như vậy, càng thích hợp để hôn môi.

Nụ hôn của Phó Ký Trầm rơi vào phía sau tai cô: “Chờ Quý Thanh Viễn cùng chị em hoà hợp lại, anh ấy lại có bằng chứng, hoàn toàn thắng anh, Du luật sư, đến lúc đó em có thể giúp anh đánh hoà lại một ván không.

Du Khuynh: “Phó tổng, cho anh một cơ hội, anh mau chóng sắp xếp lại ngôn ngữ của anh đi.”

Phó Ký Trầm nhìn vào mắt cô, nghĩ: “Có em, anh có thể thắng cả thế giới. Một ván tính là gì chứ?”

Du Khuynh gật đầu: “Vậy mới đúng chứ.”

Phó Ký Trầm: “Đúng hay không, trong lòng em hiểu rõ, câu nói vừa nay là em ép anh nói.”

Du Khuynh bật cười, ôm chặt anh.

Phó Ký Trầm xoa má cô: “Anh không vội vã lãnh chứng, còn phải đi Cục Dân Chính xếp hàng, anh tạm thời cũng không có thời gian đó.”

Du Khuynh chặn môi anh, bật khóc.

Vui vẻ qua đi, Phó Ký Trầm kêu cô ở phía bên kia: “Đặt chân lên đùi anh, anh thả lỏng cho em.”

Du Khuynh nằm xuống, kê một cái gối dựa đầu, nhìn anh: “Vừa rồi chọc em vui vẻ, là bồi thường việc không đi cùng em tới khám thai sao?”

Phó Ký Trầm: “Lần sau đi bệnh viện thì gọi điện cho anh trước, chỉ cần anh không đi công tác, dù bận đến đâu vẫn có thời gian đi khám thai cùng em.”

Còn không đợi Du Khuynh nói chuyện, di động cô rung lên, một cái tên đặc biệt hiển thị “Thiên Nhãn”.

Cô nhận điện thoại, bên kia nói đơn giản một câu: “Lãnh Văn Ngưng hẹn Quý tổng.”

“Được, cảm ơn.”

Phó Ký Trầm ngước mắt: “Em lại làm gì?”

Du Khuynh nhắn tin cho Du Cảnh Hâm: [Tối nay đừng tăng ca, về nhà sớm một chút.] lúc này cô mới nhìn Phó Ký Trầm: “Lãnh Văn Ngưng góp vốn với Quý Thanh Viễn, em mượn cơ hội này để đả kích cô ta.”



Lãnh Văn Ngưng đã không tới tập đoàn Gia Thời được 4 năm, trước kia cô ta thường đến đây tự do, không cần đăng ký, cũng không cần hẹn trước, cô ta còn có mật mã thang máy chuyên dụng của Quý Viễn Thanh.

Hiện tại, cô đã hẹn trước với anh. Buổi chiều anh ấy có cuộc họp với cao tầng, vừa mới kết thúc. Cô ta cũng không dùng thang máy chuyên dụng, không biết anh ấy có đổi lại mật mã khác không.

Đến tầng văn phòng của anh ấy, thư ký đã sớm chờ ở đó. Thư ký sinh hoạt này là sau khi cô ta và Quý Thanh Viễn chia tay mới được tuyển dụng vào, quen biết với bạn thân của cô ta.

Ở công ty, thư ký vẫn không đến nỗi biểu hiện thân thiện quá mức, mỉm cười chuyên nghiệp: “Quý tổng ở trong văn phòng, ngài cứ trực tiếp đi vào là được.”

Mở cửa cho cô.

Lãnh Văn Ngưng gật đầu, nói cảm ơn. Xem như là trở về chốn cũ đi, nhưng mà cảnh còn, người thì đã mất.

Cửa văn phòng của Quý Thanh Viễn mở ra, Lãnh Văn Ngưng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gõ cửa: “Quý tổng.”

“Mời vào.” Sau đó, Quý Thanh Viễn lại nói thêm một câu: “Không cần đóng cửa.”

Tay Lãnh Văn Ngưng đã dừng ở tay nắm cửa, ngượng ngừng cười, rút tay lại. Cô hiểu rõ ý của anh, tránh hiềm nghi. Bên ngoài là văn phòng của thư ký.

Rốt cuộc anh ấy đã kết hôn, cô ta lại là bạn gái cũ, cô ta hiểu được. Anh ấy bằng lòng gặp mình, đối với cô ta mà nói thì đã đủ rồi.

Lãnh Văn Ngưng ngồi đối diện với bàn làm việc của anh, đem bản kế hoạch góp vốn đưa cho anh ấy: “Anh xem đi.”

Quý Thanh Viễn nhận lấy, không nói nhiều, nghiêm túc lật xem bản kế hoạch.

Lãnh Văn Ngưng bưng cà phê lên, thỉnh thoảng sẽ nhìn anh ấy một cái. Tầm mắt không tự chủ được mà dừng trên ngón tay thon dài của anh, chiếc nhẫn trên ngón áp út kia quá chói mắt.

Nếu lúc trước bọn họ không chia tay, nếu lúc trước cô ta nguyện ý quay lại với anh, hiện tại, người đeo nhẫn cưới với anh ấy phải là cô. Mà bọn họ cũng sớm có con.

Sau đó khi bọn họ từng người kết hôn, cô gặp được anh ấy, rất muốn hỏi một câu: Quý Thanh Viễn, anh có từng hối hận không?

Quý Thanh Viễn không có xem từng trang một, sau một bản, anh chỉ chọn vài điều khoản về hoàn trả lãi suất mà anh ấy quan tâm: “Điều kiện đầu tư của tập đoàn Gia Thời là phải ký thêm một thoả thuận.”

Lãnh Văn Ngưng gật đầu “Ừm, em biết.” Lúc trước anh có nói qua điện thoại, cô ta đồng ý, anh ấy mới hẹn gặp mặt chiều nay.

Cô ta tìm anh góp vốn, không đánh bài tình cảm, hơn nữa cũng hạ điều kiện góp vốn xuống rất thấp. Điều kiện đầu tư của anh cũng rất hà khắc. Anh làm như vậy, cô ta cũng hiểu được.

Nếu chuyển quyền lợi cho cô ta, nổi lên đồn đãi vớ vẩn, anh ấy không có cách nào ăn nói với Du gia, mà việc đầu tư của cô ta, nói không chừng cũng ngâm nước nóng.

Quý Thanh Viễn nói ra yêu cầu của thoả thuận: “Đối với thỏa thuận ba năm, tốc độ tăng trưởng kép hàng năm của Truyền thông Văn Ngưng sẽ không dưới 40%. Trong thời gian này, không được phép chuyển nhượng vốn cổ phần nếu không đạt được 40%, sau ba năm, công ty của cô sẽ mua lại số cổ phần do Tập đoàn Gia Thời của chúng tôi nắm giữ bằng tiền mặt và các điều kiện mua lại cụ thể sẽ được người từ bộ phận đầu tư liên hệ vào thời điểm đó.

Lãnh Văn Ngưng sửng sốt một hồi, tốc độ tăng trưởng kép hàng năm không dưới 40%?

Điều kiện đầu tư, so với tưởng tượng của cô ta còn hà khắc hơn.

Cô ta nói ngắn gọn với anh về tình hình hiện tại của công ty, triển vọng của ngành và những điểm khó khăn mà công ty có thể gặp phải. Cô ta hy vọng Quý Viễn Thanh có thể nới lỏng điều kiện ra một chút.

Quý Thanh Viễn: “Tôi không thương lượng giá cả ở đây.”

Lãnh Văn Ngưng: “…” Anh đã từng như vậy, khi nói về đầu tư, anh chỉ nói về lợi ích, không nói nhân tình. Khi chuyện xảy ra đối với bản thân, vẫn có một chút tàn khốc. Cô ta lại một lần nữa bày tỏ sự hiểu được về hoàn cảnh của anh.

Cô là bạn gái cũ của anh, nên không có chuyện lấy được quyền lợi. Chỉ cần đầu tư cho cô, mục tiêu của cô sẽ đạt được.

Quý Thanh Viễn chốt lại kế hoạch đầu tư: “Cụ thể là có nên đầu tư hay không, và đầu tư bao nhiêu, chúng tôi sẽ cho em câu trả lời sau khi bộ phận rủi ro đánh giá. Nếu em làm thì đó là điều kiện mà tôi vừa đề cập.”

Lãnh Văn Ngưng nhấp một ngụm cà phê, “Được rồi.” Giọng điệu có vẻ oán trách “Hiện tại em đã cùng đường, còn không phải mặc người xâu xé.” Đến thời điểm này, vấn đề gần như đã xong, cô ta mới nói vài chuyện ngoài lề.

“Lúc trước ở hội sở, em nói mâu thuẫn giữa tôi và Du Khuynh hoàn toàn là vì quyền lợi, để chặn miệng đám người đó, không muốn gây phiền phức cho anh. Kỳ thực, em biết trong lòng anh cho rằng Du Khuynh đối với em tàn nhẫn như vậy, một chút đường lui cũng không giữ lại, nguyên nhân cũng là có một phần liên quan đến anh.”

Cô lợi dụng đề tài: “Em cái gì cũng chưa làm thì đã bị cô ấy hiểu lầm, còn bị chèn ép như vậy, em có oan ức không chứ?”

“ Nếu em phá hư quan hệ giữa anh và Du Cảnh Hâm, em sẽ nhận.”

Cô ta nhìn anh: “Nhưng em không làm. Sau khi anh kết hôn, em có tìm anh sao? Em có gọi điện cho anh sao? Em đã làm phiền anh sao? Em có muốn sống hay chết hay sao? “

“Quý Thanh Viễn, anh sờ lương tâm của mình đi, có sao?”

Cô ta tức giận.

“Chỉ vì em là người yêu cũ của anh, nên em đáng đời bị như vậy đúng không?”

“Du Khuynh quá nhẫn tâm. Suốt một tháng này, công ty của em đã xảy ra chuyện gì, anh cứ tuỳ tiện hỏi đi sẽ biết, nếu anh không muốn hỏi những người khác, anh có thể trực tiếp hỏi Phó Ký Trầm, anh ta căn bản không cho em đường sống, nếu không…”

Cô ta bình tĩnh lại: “Nếu không thì em sẽ không mặt dày đến tìm anh. Lúc chia tay em cũng chưa bao giờ cầu xin anh… Cô ta đối xử với em như vậy, anh hoàn toàn không nhìn thấy. Em không yêu cầu anh đối tốt với em như thế nào, nhưng ít ra anh phù hợp để ngăn cản hành vi đó, đúng không?”

Quý Thanh Viễn tiếp lời: “Ân oán của em và Du Khuynh, là việc của các em, tôi không có tư cách gì. Tôi không đưa công ty của em vào danh sách đen đầu tư của tập đoàn Gia Thời, cũng có phần nào suy xét. Có thể bởi vì tôi, Du Khuynh mới đả kích công ty của em từ tám lên chín phần lực đạo, và việc tổn thất một phần lực đạo là cơ hội để tôi đầu tư vào công ty của em. Tiền đề của đầu tư là kiếm tiền. Chỉ vậy thôi.”

Lãnh Văn Ngưng thấy chuyển biến tốt liền thu: “Em biết anh ngại, em chỉ trút bực tức thôi. Không làm phiền nữa, anh bận đi.” Cô ta đặt tách cà phê xuống, thu dọn túi rồi rời đi.

Khi cô ta xuống cầu thang, bạn thân cô ta đang đợi trên xe.

Cô ta vặn nước và đưa cho Lãnh Văn Ngưng. Cô ta cũng đang mong nghe được tin tốt, nếu công ty của Lãnh Văn Ngưng hoàn toàn sụp đổ, cô ta không thể tiếp tục dựa vào Lãnh Văn Ngưng để kiếm tiền.

“Thương lượng xong chưa?”

Lãnh Văn Ngưng một lúc lâu sau mới nói: “Tớ không biết là tớ thay đổi hay anh ấy đã thay đổi.”

Bạn thân: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều. Bây giờ anh ấy đã có vợ con rồi, anh ấy còn có thể đối xử với cậu như thế nào? Trừ khi ly hôn, anh ấy khi nói chuyện sẽ không có cố kỵ.”

Lãnh Văn Ngưng không nói lời nào, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

  

Khi trời tối, Du Khuynh đã viết được hai trang, đánh dấu giọng điệu của từng câu.

Sau khi đọc xong mẩu giấy đầu tiên, Du Cảnh Hâm vuốt trán: “Chị nói không được. Quá buồn nôn.”

“Cấp bậc của Lãnh Văn Ngưng cao như vậy, em chỉ có thể dùng phương pháp làm nũng này.” Du Khuynh lại viết xong một câu, rồi vẽ thêm một biểu tượng cảm xúc.

“Trong bốn năm qua, cô ta không liên lạc riêng với Quý Thanh Viễn. Tất cả những việc cô ta làm với em đều là kim giấu trong bọc. Trước đây em chưa từng nói với Quý Thanh Viễn, Quý Thanh Viễn không có lý do gì để tìm cô ta tính sổ. Tình huống công ty của cô ta trong một tháng này, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ, đúng là chị chèn ép cô ta.”

Du Khuynh đưa tờ giấy đã viết xong cho Du Cảnh Hâm: “Mau đọc lại. Em thật vất vả viết ra bức thư này để trút giận cho chị, phá vỡ hoàn toàn kế ly gián của Lãnh Văn Ngưng, xoa dịu mối quan hệ giữa vợ chồng chị. Đừng lãng phí cơ hội em tạo ra.”

“Được rồi, cứ tập trung ghi nhớ đi nha, em xuống nhà tìm Phó Ký Trầm đây.”

Tám giờ, một chiếc ô tô từ trong sân đi vào, Quý Thanh Viễn đã trở về.

Du Cảnh Hâm cho hai mảnh giấy vào máy cắt giấy, sau vài giây, chúng trở thành một đống mảnh vụn.

Bước chân của Quý Thanh Viễn đến gần, và cô bối rối phát hiện mình đã quên mất thứ mình vừa học. Chỉ có thể tự mình phát huy tại chỗ.