Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 72: Phó tổng, Du Cảnh Trạch chưa chịu về nhà với em





Edit: Blue Baby


Về việc Quý Thanh Viễn lãng phí nước, Du Thiệu Hồng tiến hành phê bình giáo dục bắt anh ta viết bản kiểm điểm ba trăm chữ, đọc trong buổi tụ họp gia đình lần sau để mọi người lấy đó làm gương.

Du Thiệu Hồng phạt xong còn hỏi Quý Thanh Viễn: “Con chẳng đến mức không chịu viết bản kiểm điểm đúng không?”

Quý Thanh Viễn nói dối không chớp mắt: “…… Đâu có ạ. Nếu không phải cấm bắn pháo hoa, con còn muốn bắn một ống pháo chúc mừng nữa kìa.”

Mọi người cùng cười vang.

Du Thiệu Hồng tuy say váng vất nhưng lý trí vẫn còn. Ông phạt Quý Thanh Viễn viết kiểm điểm chẳng qua là nói đùa với họ thôi, để tạo bầu không khí vui vẻ cho gia đình.

Cho dù sống chung cùng một mái nhà nhưng cơ hội buổi tối họ có thể tụ tập ăn một bữa cơm đã ít nay càng ít hơn, nếu không tăng ca thì cũng là đi công tác.

Hơn một tháng qua, giờ mới có buổi tụ họp hiếm hoi này. Có sự kiểm điểm này, dường như lại có thêm phần mong đợi vào buổi tụ họp bên hồ của lần tới.

Thời gian không còn sớm nữa, bữa khuya kết thúc, mọi người ai về phòng người nấy.

“Anh tố cáo anh rể thật à?” Du Khuynh ngồi trên sô pha trong phòng quần áo, nhìn Phó Ký Trầm xếp hành lý.

Phó Ký Trầm: “Chứ không cuộc sống vô vị thế nào. Nếu không phải anh tố cáo, mọi người có thể có cơ hội nhìn anh ấy viết bản kiểm điểm sao? Ba trăm chữ đấy.”

Du Khuynh ôm đầu gối, cười nói: “Lần sau em cũng tố cáo anh.”

“Hửm, tố cáo anh điều gì?” Anh cầm mấy chiếc áo sơ mi bỏ vào vali.

“Tố cáo em mấy ngày tới không được nhìn thấy anh.”

“Tới lúc đó ngày nào cũng gọi video với em.” Phó Ký Trầm đi qua đưa một chiếc cà vạt vào tay cô: “Bỏ vào vali giúp anh, thế này coi như em sắp xếp hành lý cho anh.”

Du Khuynh ngắm nhìn chiếc cà vạt trong tay, chiếc này cô có ấn tượng.

Lúc ông chủ Tiền bán nhà, con trai ông chủ Tiền đón cô tới nhà trọ, cô với Tiền Trình đeo chung kiểu túi, trên đường gặp Phó Ký Trầm, khi ấy anh thắt chiếc cà vạt này.

Khi đó là mùa thu vừa xuống một trận mưa lớn, cô bị giọt nước mưa trên cây nhỏ ướt mình, anh còn cởi áo vest của anh cho cô. Ngày ấy, bọn họ chẳng quan tâm lẫn nhau, bất kể đi đâu, về nhà muộn mấy chưa từng báo cho nhau hay. Trong lòng bọn họ luôn có sự chuẩn bị, có lẽ hôm nay còn ở bên nhau, ngày mai biết đâu chừng mỗi người một hướng.

Ai có thể ngờ tới được, mấy tháng sau bọn họ cùng mang một sinh mệnh nhỏ.



Trưa ngày hôm sau, Du Khuynh nhận được điện thoại nói tập đoàn Gia Thời đã trả lời Lãnh Văn Ngưng, bởi vì quan hệ giữa cô ta với ông chủ khá đặc thù, tồn tại sự chuyển vận lợi nhuận nên tập đoàn Gia Thời quyết định không đầu tư.

“Cảm ơn. Làm phiền anh rồi.” Du Khuynh cúp máy.

Lời trả lời này của tập đoàn Gia Thời khá là kỳ lạ nhưng lại khiến người ta chẳng có lời để phản bác.

Lãnh Văn Ngưng nhận được lời hồi đáp của bộ phận đầu tư thuộc tập đoàn Gia Thời vào nửa tiếng trước, tới lúc này vẫn chưa hết bất ngờ. Cô ta không dám tin, Quý Thanh Viễn sẽ từ chối sự cầu giúp của cô ta như vậy.

Cơm ăn được một nửa, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.

Bạn thân đã nhìn Lãnh Văn Ngưng không dưới một trăm lần, lần nào cũng muốn nói lại thôi.

Cô biết Lãnh Văn Ngưng nhận được điện thoại của tập đoàn Gia Thời, nhìn vẻ mặt Lãnh Văn Ngưng là biết kế hoạch vay vốn toang rồi.

Lãnh Văn Ngưng tìm số điện thoại của Quý Thanh Viễn, lúc ngón tay sắp nhấn vào gọi đi lại run rẩy rụt trở về. Thái độ của anh đã rõ ràng như vậy, bản thân hà tất không biết điều nữa.

“Văn Ngưng.” Bạn thân nín thở, đưa một ly nước ấm cho cô ta.

Lãnh Văn Ngưng chẳng đoái hoài, tâm tình u ám hệt như lúc biết anh công khai thời gian kết hôn, thậm chí là tuyệt vọng.

Cô ta biết, anh giận cô ta đi xem mắt với người đàn ông khác, chẳng quan tâm đến mặt mũi và lòng tự trọng đàn ông của anh. Bốn năm qua, cô ta cho rằng anh không trách cô ta nữa. Cô ta cũng cho là, có lẽ lần này cô ta chủ động tìm anh giúp đỡ, anh có thể nhượng bộ. Nhưng không có.

Ngoài miệng anh nói muốn đầu tư cho cô ta, kết quả vừa xoay đi lập tức trở mặt ngay. Cô ta thật muốn hỏi anh xem, là vẫn còn oán giận cô ta ư.

‘Rè rè rè’, điện thoại rung lên.

Lãnh Văn Ngưng tỉnh táo lại vội vàng nhìn số điện thoại, tưởng là Quý Thanh Viễn nhưng không ngờ là bạn cô ta.

Có lẽ là biết cô ta bị tập đoàn Gia Thời từ chối nên gọi điện tới an ủi cô ta.

Cô ta thở hắt ra, bắt máy.

“Mình nói ngắn gọn thôi, Quý Thanh Viễn gọi điện cho mình nói anh ấy dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư vào truyền thông Văn Ngưng, còn tiền đầu tư sẽ chuyển từ tài khoản bên mình qua. Tới lúc đó ký thỏa thuận đầu tư ẩn danh với cậu, và thỏa thuận bảo mật nữa.”

Lãnh Văn Ngưng đột nhiên cảm thấy tủi thân, theo đó tự dưng rất nhớ Quý Thanh Viễn, tâm tình mâu thuẫn phức tạp này khó nói thành lời.

Anh vì lo mặt mũi Du Cảnh Hâm trực tiếp để tập đoàn Gia Thời ‘vả mặt’ cô ta, giờ lấy phương thức đầu tư không cho người ta biết này, còn phải ký thỏa thuận giữ bí mật nữa. Ký thỏa thuận bảo mật còn chưa biết hà khắc tới cỡ nào.

Cô ta vốn còn định khiến Du Cảnh Hâm bị người khác cười nhạo, kết quả giờ lưỡi dao đâm ngược lên mình cô ta.

Người bạn đó thở dài: “Được rồi, đừng buồn nữa, chí ít anh ấy còn chịu đầu tư vào công ty giúp cậu. Anh ấy có chỗ khó của cậu ấy, cậu hiểu cho.”

“Thế khó khăn của mình không phải do anh ấy tạo ra sao? Du Khuynh đối xử với mình như vậy, anh ấy còn coi như không thấy!”

Kết thúc cuộc điện thoại, cảm xúc của Lãnh Văn Ngưng vẫn chưa bình ổn lại.

Ký thỏa thuận cổ đông ẩn danh cũng thôi đi, còn phải ký thỏa thuận bảo mật. Cô ta xoa lồng ngực, cảm thấy hơi nhói đau. Tảng đá trong lòng bạn thân rơi xuống, chỉ cần có đầu tư là được.

Cô ta khuyên Lãnh Văn Ngưng: “Đừng buồn nữa, không phải lỗi của Quý Thanh Viễn mà là Du Khuynh quá mạnh, anh ta chẳng cách nào đầu tư một cách công khai. Giờ Du Khuynh có Phó Ký Trầm chống lưng, chúng ta chẳng làm được gì cô ta. Tính cách đó của cô ta chẳng ở bên Phó Ký Trầm được bao lâu, chúng ta cứ nhịn một chút thôi.”



Buổi chiều lúc sắp tan tầm, Vu Phi tới tòa lầu Lạc Mông tìm Du Khuynh.

Liên quan tới ‘đêm nhạc hội tụ họp ngôi sao của Lạc Mông’, Du Khuynh nhờ chị đưa ra một phần thư ý kiến pháp luật.

Chị với đoàn đội Tần Dữ bận rộn cả tháng trời, sau khi thẩm định xong thức khuya mấy đêm liền, vào trưa nay thư ý kiến cuối cùng cũng ra lò.

Du Khuynh ngáp một cái, cất thư ý kiến vào tủ bảo hiểm, để sáng mai nghiên cứu tiếp.

Vu Phi trêu chọc cô, “Giờ một ngày hai mươi bốn tiếng, em có lúc nào không buồn ngủ không?”

Du Khuynh đáp tỉnh mơ: “Có chứ, lúc ngủ á.”

Vu Phi: “……”

Sau khi bị nghẹn, chị phì cười ra tiếng. Trò chuyện thêm mấy câu lại quay trở về đề tài đêm nhạc hội.

Vu Phi lo lắng, “Giờ em với Lãnh Văn Ngưng căng thẳng như vậy, công ty truyền thông dưới trướng của cô ta nắm được khá nhiều tài nguyên truyền thông, tới lúc đó còn không biết sẽ bắt đầu bôi đen minh tinh Lạc Mông mời tới mức nào. Một khi tin xấu của người nào đó bị tung ra, cho dù em có kế hoạch dự phòng cũng bị tổn thất không nhỏ.”

Du Khuynh trấn an cô: “Không sao, truyền thông Văn Ngưng của cô ta, sau ngày một tháng sáu không phải chỉ mình cô ta có tiếng nói.”

Sau tháng sáu, Du Cảnh Hâm sẽ trở thành cổ đông lớn thứ hai của truyền thông Văn Ngưng, cổ phiếu thu được có quyền biểu quyết tương ứng. Tới lúc đó Lãnh Văn Ngưng chẳng còn cớ khăng khăng làm theo ý mình nữa.

Vu Phi tỉnh ngộ, tại sao Du Khuynh cắt đứt con đường tìm vốn đầu tư của truyền thông Văn Ngưng, ép Lãnh Văn Ngưng đi tìm Quý Thanh Viễn đầu tư. Thì ra mục đích cuối cùng của Du Khuynh chính là gia nhập truyền thông Văn Ngưng.

Như thế bất kể Lãnh Văn Ngưng muốn gây sóng gió thế nào e cũng không được bao nhiêu. Chặt từ gốc ngọn, tuyệt mọi hậu hoạn về sau.

Vu Phi nói: “Trước đó chị còn chưa hiểu lắm, em vì trút giận giùm chị em mà bằng mọi cách nhờ vả quan hệ bao vây chặt đứt con đường tìm vốn đầu tư của Lãnh Văn Ngưng.”

Bởi vì theo chị biết, Du Khuynh không nên mất lý trí như vậy.

“Hóa ra em có dự tính từ sớm rồi.”

Chị cảm khái: “Chị em cũng khá lý trí khi lựa chọn cách này đả kích Lãnh Văn Ngưng.”

“Bởi vì em với chị em đều hiểu, sự nghiệp nhà họ Du là hậu đài chân chính của bọn em, chỉ cần nó không ngừng lớn mạnh bọn em mới có thể muốn làm gì thì làm được. Mấy năm qua Lãnh Văn Ngưng kiếm tiền của nhà tụi em, còn muốn dùng tiền kiếm được để phá vỡ đêm nhạc hội của Lạc Mông nữa, nào có chuyện tốt như vậy.”

Gia nhập vào truyền thông Văn Ngưng, vừa có thể kiếm tiền cho Lạc Mông vừa có thể đả kích được Lãnh Văn Ngưng, tội gì không làm.

Tới giờ tan tầm, Du Khuynh tắt máy tính.

Vu Phi cũng đứng dậy: “Lãnh Văn Ngưng không ngờ tới sẽ gặp được đối thủ mạnh như em đây.” Cô tò mò, “Em từng gặp đối thủ nào chưa?”

Du Khuynh: “Trước giờ em chưa từng thất bại bao giờ.”

“Lợi hại.” Vu Phi dựng ngón cái cho cô.

Du Khuynh bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Tàm tạm thôi. Em chưa từng thua lần nào là bởi vì lúc em gặp phải kẻ mạnh sẽ xìu ngay. Không PK thì không có thất bại đúng không?”

“Ha ha.” Vu Phi không nhịn được phì cười ra tiếng.

Du Khuynh cầm túi xách cùng Vu Phi rời khỏi.

Cô hỏi Vu Phi tối có tăng ca không, nếu không bận thì tới nhà hàng chỗ Trần Ngôn ăn một bữa thịnh soạn.

Vu Phi đã lâu không gặp Trần Ngôn, không biết gần đây cô ấy thế nào. “Ăn xong về nhà tăng ca tiếp.”

Trần Ngôn đặt sẵn chỗ cho bọn họ, bọn họ gọi điện tới hơi muộn nên mấy chỗ ngắm cảnh đêm đẹp nhất được đặt hết rồi. Chỗ ngồi bọn cô đặt được cùng với chiếc bàn là quản lý nể mặt chị.

Du Khuynh và Vu Phi tới sớm, lúc này nhà hàng chẳng có bao nhiêu khách.

Trần Ngôn buông công việc trong tay xuống, đích thân bưng trà qua, nhân lúc đó trò chuyện mấy câu.

Vu Phi chống cằm nhìn chằm chằm Trần Ngôn: “Ừm, đẹp hơn rồi.”

Trần Ngôn mỉm cười xấu hổ: “Nào có chứ.”

Cô nói tới tình hình gần đây: “Tôi vượt qua được kỳ thực tập rồi, vừa chuyển thành nhân viên chính thức được một tuần, tiền lương và thành quả gần như tăng gấp bội. Quản lý đối xử với tôi rất tốt, luôn săn sóc tôi.”

Cô vội vàng giải thích: “Quản lý của chúng tôi là nữ, lớn hơn tôi không bao nhiêu.”

Cô và quản lý đều đã kết hôn nhưng hai người đều không đeo nhẫn cưới, trên ngón vô danh còn dấu vết. Cô đoán có thể quản lý gặp phải tình huống giống như cô. Nhưng cô với quản lý đều chưa từng nghe ngóng chuyện riêng tư của đối phương.

Cô cảm thấy bản thân tính ra khá may mắn khi gặp được những người bạn như Vu Phi và Du Khuynh, còn gặp được đồng nghiệp như quản lý.

“Có điều mấy hôm nay chúng tôi đang lo lắng không giữ được công việc, nghe nói tập đoàn của chúng tôi sắp chuyển nhượng công ty ẩm thực ra ngoài, chuỗi nhà hàng SZ cả nước đều bị chuyển nhượng hết.”

Cũng không biết người mua là ai, đổi ông chủ rồi có cắt giảm nhân sự không.

Du Khuynh và Vu Phi đưa mắt nhìn nhau, gần đây chẳng để ý tới ngành ăn uống này, không biết công ty ẩm thực SZ định bán ra.

SZ là tên viết tắt của Sơn Trân, cũng là biển hiệu của nhà hàng. Cả nước có hơn hai trăm chuỗi cửa hàng, trải dài trên các tuyến đường chính.

Du Khuynh an ủi Trần Ngôn, “Bất kể SZ có đổi ông chủ hay không, nhân viên có nghiệp vụ giỏi nhất định sẽ được giữ lại thôi.”

Cô cân nhắc một chút mới nói ra: “Chị nhìn Triệu Thụ Quần xem, cuộc dư luận ở tập đoàn Phó Thị trước đó là do sự quản lý lỏng lẻo của anh ta tạo thành, anh ta bị giáng chức rồi nhưng vẫn quản lý cả bộ phận tiêu thụ. Bởi vì Đóa Tân một khi sa thải anh ta thì anh ta sẽ bị đối thủ cạnh tranh cướp đi. Nơi làm việc tàn khốc nhưng hiện thực, chị có thể sáng tạo giá trị cho xí nghiệp, xí nghiệp đương nhiên sẽ giữ chị.”

Trần Ngôn đưa trà cho hai người: “Tối nay về nhà tôi đọc sách tiếp.”

Chị mặc đồng phục nên không thể cứ đứng đây nói chuyện được, làm dấu tay gọi điện thoại nói: “Đợi hết ca của tôi, khi nghỉ tôi sẽ tìm hai người ăn cơm.”

Trần Ngôn đi làm việc tiếp, Vu Phi và Du Khuynh nói tới công ty ẩm thực SZ, “Theo chị được biết, cơ cấu tài sản của SZ rất phức tạp đồng thời cổ đông thể nhân lại nhiều, muốn đóng gói tài sản bán ra không phải dễ.”

Cô nói tới một cổ đông cô biết: “Con gái của nhà chủ tịch Trâu chính là đại cổ đông lớn thứ ba, tính cách cô bé ấy khá tùy hứng lại không thiếu tiền, nghe nói ban đầu mua cổ phần chỉ đơn giản là vì muốn ăn cơm không cần xếp hàng hẹn trước. Nếu cô ấy không chịu chuyển cổ phần công ty ra ngoài, có ai làm được gì chứ? Rất khó tiến hành mua bán và sáp nhập.”

Du Khuynh: “……”

Thì ra bản thân Trâu Nhạc Tiêu là một tiểu phú bà.

Nói vụ kiện thu mua SZ, Vu Phi gọi điện thoại hỏi thăm bên môi giới xem thông tin có đáng tin cậy hay không. Nếu là thật, cô có thể thay Thạc Dữ giành cơ hội tham gia vào hạng mục này. Hạng mục càng phức tạp, phí quản lý họ lấy được càng khả quan.

Cúp điện thoại xong, Vu Phi nói với Du Khuynh: “SZ có kế hoạch này, trước mắt bên môi giới đang thành lập tổ hạng mục chuẩn bị gia nhập vào. Trước mắt công ty hứng thú với SZ nhất là công ty cổ phần Tư Nguyên.”

Du Khuynh không biết rõ lắm về công ty cổ phần Tư Nguyên này, bảo Vu Phi nói rõ hơn cho cô biết.

Vu Phi ngạc nhiên: “Em không biết công ty cổ phần Tư Nguyên?”

Du Khuynh chẳng hiểu gì hết, hỏi ngược lại: “Có liên quan gì tới em à?”

Vu Phi nghĩ ngợi, có mà cũng coi như không có.

“Ông chủ của công ty cổ phần Tư Nguyên là Châu Tư Nguyên, một cái tên nam tính nhưng lại là một người phụ nữ xinh đẹp, tính cách thuộc kiểu dịu dàng hiền thục. Là em gái khác cha khác mẹ của Du Cảnh Trạch. Chị tưởng đâu em biết Châu Tư Nguyên ấy chứ.”

Du Khuynh sắp xếp mối quan hệ một phen, khác cha khác mẹ thế thì là không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, nhưng có quan hệ trên pháp luật.

“Là con của chồng hiện tại của mẹ ruột anh trai em với vợ cũ của ông ấy?”

(Editor: Má ơi xoắn hết cả não)

“Ừ.” Vu Phi cười nói, “Ngoằn ngoèo quá phải không. Lúc mẹ của Du Cảnh Trạch tái hôn, Châu Tư Nguyên còn rất nhỏ, có điều quan hệ của cô ta với Du Cảnh Trạch không tệ, với Du Cảnh Hâm thì bình thường, hình như chẳng hay qua lại gì.”

Du Khuynh gật gật đầu như có điều suy nghĩ. Cô với Du Cảnh Trạch ít khi nói những chuyện trong nhà, anh ấy đó giờ cũng không đề cập tới chuyện bên nhà mẹ ruột của mình.

Trước khi cô tới Bắc Kinh còn không thân thiết với Du Cảnh Hâm nữa là, càng đừng nói Châu tư Nguyên chẳng có quan hệ gì với cô. Ăn cơm xong, Du Khuynh với Vu Phi không nán lại lâu thêm, mạnh ai về nhà người nấy tăng ca tiếp.

Du Khuynh về tới nhà không thấy bóng dáng Du Cảnh Trạch đâu, đã nói là về nhà trò chuyện với cô mà, kết quả cho cô leo cây.

[Giai nhân có hẹn rồi à?]

Mấy phút trôi qua, Du Cảnh Trạch vẫn chưa trả lời cô.

Du Khuynh ngồi dưới lầu đợi chốc lát, trông bộ dáng như nếu đợi không được Du Cảnh Trạch thì cô sẽ về phòng mình.

Trước kia vào giờ này, Phó Ký Trầm đã về nhà sớm với cô rồi.

Sau khi anh đi công tác, cô cảm thấy thành phố này như thiếu mất điều gì đó.

Cô nằm trên sô pha, nhẩm tính thời gian, Phó Ký Trầm hãy còn trên máy bay. [Phó tổng, Du Cảnh Trạch chưa chịu về nhà với em, lần sau anh nặc danh tố cáo anh ấy đi, để anh ấy biết sự lợi hại của anh.]