Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 315: Tại sao chúng ta lại trở nên như thế này



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Đồng đứng trước cánh cửa lớn màu trắng, đứng yên một lúc lâu, cuối cùng, giơ tay ra, mở cánh cửa ấy.

“Tôi không ăn.”

Trên giường bệnh trong căn phòng ấy, dáng vẻ Giản Mạch Bạch tiều tụy, những ngày này, anh sống trong lo âu, vì sự ham muốn được tiếp tục sống, nên anh luôn phải đấu tranh với những cơn đau của bệnh tật.

Thế nhưng vì quá đau, cùng với thời gian từng ngày trôi qua, anh càng ngày càng tuyệt vọng.

Vùng vẫy trong bệnh tật và sự tuyệt vọng, anh muốn được tiếp tục sống, muốn được sống để hưởng thụ cuộc sống ăn chơi trác táng, về lại những ngày tháng vô lo vô nghĩ của quá khứ.

Bà chủ Giản suốt ngày nước mắt giàn giụa, Giản Mạch Bạch không muốn có người luôn khóc lóc bên cạnh cả ngày, nên than thở, gân đây bà chủ Giản cũng bị bệnh, Giản Mạch Bạch lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể khiến người cả ngày luôn khóc lóc than thở trước mặt mình rời khỏi đây rồi.

Chỉ còn lại quản gia của gia đình đến đưa đồ ăn, bà chủ Giản thuê y tá tốt nhất cho con trai yêu quý của bà, phục vụ cả ngày, lần lượt thay ca, chăm sóc con trai bà.

Giản Mạch Bạch đã chán ngấy căn phòng chỉ có 4 bức tường trắng này, lúc tỉnh dậy, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn đầy sức sống ngày trước, cũng chỉ còn lại một màu đen u ám.

Cánh cửa âm thầm được mở ra, anh tưởng rằng lại là quản gia của gia đình đến đưa đồ ăn, cơ thể đang phải dùng thuốc, xạ trị trong thời gian dài, đã khiến miệng anh không còn cảm nhận được hương vị từ lâu, ăn gì cũng cảm thấy đắng.

Bây giờ, chỉ cân không đói đến mức khó chịu vì cảm giác trống rỗng trong dạ dày, thì anh không muốn mở miệng để nuốt bất cứ thứ gì.

Vì suy nhược, đến ngay cả nói chuyện cũng không muốn.

Chứ chưa cần nói đến, có người đẩy cửa bước vào, mà anh muốn quay đầu lại nhìn.

Giản Mạch Bạch ngôi dựa vào giường, buôn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến khi trước giường anh, bị che phủ bởi một bóng đen.

Anh rất yếu, không muốn lãng phí chút sức lực còn lại, trên khuôn mặt tiêu tụy, vẫn lộ ra vẻ chán ghét.

Đúng vậy, chán ghét, chán ghét những người khỏe mạnh luôn ra vẻ quan tâm anh......

nếu có thể, anh muốn làm người có cơ thể khỏe mạnh, sau đó ra vẻ thương cảm người khác.

“Ra ngoài.”

Giọng nói của Giản Mạch Bạch yếu ớt, có chút cáu kỉnh: “Đúng vậy tôi đang bị bệnh”

“Có phải cơ thể bị bệnh đã lâu, nên trái tim cũng đã lây bệnh rồi sao?”

Giọng nữ trầm, khẽ vang lên.

Giản Mạch Bạch như thể bị kích động, nửa thân người cứng đờ ra.

Anh châm chậm quay đầu lại, từ chỗ cửa sổ quay sang bên cạnh giường, với kiến thức đã học được từ lúc tiểu học, đó chẳng qua cũng chỉ là một góc 45 độ mà thôi, vẻ mặt của anh, cũng thay

- -----------------