Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 316: Em không phải đức mẹ, chỉ là tuyệt vọng và mệt mỏi rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Là......

sao vậy”

Giản Mạch Bạch ngây ra, bên giường, Giản Đồng quay người rồi cất bước rời khỏi, anh vội vàng nắm chặt cánh tay cô: “Em......

em thật sự đã tìm thấy người quyên tặng tủy xương phù hợp sao?”

Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ bên giường, khoảnh khắc ấy, tim như sắp rơi khỏi lông ngực, Giản Đồng cúi đầu, ánh mắt nhìn sang vẻ hôi hộp, lo âu, mong đợi, còn cả hy vọng......

của Giản Mạch Bạch.

Hy vọng được sống.

Khóe môi cô bỗng nở nụ cười dịu dàng, tươi tắn: “Đúng, tìm thấy rồi.

Anh, anh sẽ có thể tiếp tục sống”

Rồi châm chậm giơ bàn tay tiêu tụy ra trước mặt Giản Mạch Bạch, để buông tay anh ra, bàn tay đó, gây gò, nhưng như thể đã hạ quyết tâm.

Lúc quay người đi tới cửa......

Trên giường bệnh, Giản Mạch Bạch nhìn ngây ra, ở cửa, em gái anh, quay đầu lại nở nụ cười, trong quãng đời về sau, anh sẽ không thể nào quên được.

“Anh, hãy sống thật tốt”

Dứt lời, cửa, đóng lại.

Giản Mạch Bạch không kịp nói lời “Cảm ơn”

, câu nói này chỉ vang lên trong phòng bệnh.

Anh kích động vội vàng gọi điện cho bà chủ Giản: “Mẹ, con được cứu rôi! Con sẽ không chết đâu!”

Anh kích động, gấp gáp báo tin mừng.

Đâu dây bên kia, bà chủ Giản không dám tin vào những gì mình nghe thấy, ngây ra 3 giây, cuối cùng xác nhận được rằng, mình không hê nghe nhầm, không phải giấc mơ, “Thật sao? Thật sự là như vậy sao? Là ai? Là ai có tấm lòng lương thiện như vậy? Mẹ phải cảm ơn người ta mới được.

Lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho đứa em gái máu lạnh của con, nó là em gái ruột, thấy anh trai chết mà không cứu.

Người ta không có quan hệ gì với con, người lạ còn có lòng thương xót nữa.

Để mẹ xem nó còn có mặt mũi nào không”

Gò má hóp lại của Giản Mạch Bạch, bỗng chốc đỏ ửng lên, lỗ tai như thể sắp rỉ máu ra ngoài, giọng nói trâm xuống, “Mẹ, mẹ đừng như vậy.

Người hiến tặng tủy xương càmho con, là Tiểu Đồng tìm được đấy”

Bà chủ Giản ngây ra, mãi lâu sau, bắt đầu có chút ngang ngược: “Mặc kệ, nó tìm thấy, cũng không phải là nó hiến tặng, nó vẫn không muốn hiến tủy cho con, nên mới chịu bỏ thời gian cho người đi tìm người tình nguyện? Con tưởng rằng nó vì con? Nó chỉ vì bản thân nó mà thôi”

Mặt Giản Mạch Bạch càng đỏ thêm: “Mẹ, con mệt rồi, không muốn nói thêm nữa”

Không lâu sau, bác sĩ chính của anh đến, nói rằng anh đã có thể làm phẫu thuật ghép tủy được rồi.

Giản Mạch Bạch do dự một hồi, từ đầu tới cuối vẫn không nói ra được câu “Là ai”

.



- -----------------