Tình Yêu Không Báo Trước

Chương 7: Những Lần Gặp Gỡ Bất Ngờ



Reng reng reng tiếng chuông báo thức, đánh thức cô nàng nào đó đang còn ngon giấc trên giường. Đã hơn 6 giờ sáng cô vừa ngáp vừa nhìn đồng hồ đeo tay, thế mà đã hơn 6 giờ rồi sao. Lúc này cô mới lò mò ngồi dậy và vệ sinh buổi sáng.

Khi tới công ty thì đã là 7 giờ 30 sáng, cũng là thời gian bắt đầu công việc. Cô cùng mọi người bắt tay vào làm việc, công việc cũng như mọi ngày, trôi chảy và hiệu quả.

Đến gần trưa thì có điện thoại của bạn thời đại học gọi, nói đang ở quán cà phê gần công ty muốn gặp cô xíu. Thế là cô đã xin phép trưởng phòng và đi xuống quán cà phê gần công ty để gặp bạn.

Vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp hai ba người trong đó có vị lãnh đạo tầng cao nhất với trợ lý thân cận và chị thư ký trưởng của Chủ tịch.

Vì trông họ có vẻ đang chuẩn bị đi đâu công việc quan trọng, nên khi lướt qua tôi, tôi chỉ cảm thấy thoáng một xíu thôi thì họ đã ra tới đại sảnh.

Tôi cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng ra cửa rồi đi qua quán cà phê bên cạnh để gặp bạn, vừa bước vào quán cô đã thấy cô bạn của mình ngồi đó bên cạnh còn có một anh chàng khá được trai.

Cô đi tới và bạn cô cũng đứng lên chào đón cô, hai người nắm tay vui vẻ, sau đó ngồi xuống và cô bạn cũng giới thiệu người bên cạnh mình, không ai khác chính là người mà cô ấy sẽ lấy làm chồng trong thời gian tới và đây cũng chính là lý do cô bạn tới đây để gặp cô.

Cô không nghĩ việc đột ngột như vậy, cho đến khi cô cầm tấm thiếp đỏ chót trên tay và mở ra xem thì lúc này cô mới xác định chính xác rằng bạn mình sắp lên xe hoa từ bỏ cuộc sống độc thân.

Cô và bạn là hai người đã từng nói sẽ ở vậy chứ không lấy chồng thế nhưng không ngờ bạn mình đã đi trước một bước, nhưng cô rất vui cho bạn mình vì đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời mình.

Người đàn ông bên cạnh trông cũng rất chững chạc và rất vui vẻ thế nên cô cũng rất an tâm và tin tưởng bạn mình sẽ được hạnh phúc. Cô chúc mừng bạn và chắc chắn sẽ đến tham dự hôn lễ của bạn, khi bạn cô nói sẽ mời cô làm phụ dâu cô đã từ chối vì mình không xinh, nhưng bạn một mực đề nghị nên cô cũng không thể từ chối mãi, đành vui vẻ chấp nhận cho bạn vui.

Hai người nói với nhau thật vui vẻ một lúc thì cô cũng tạm biệt bạn để đi vào công ty tiếp tục công việc, tiễn vợ chồng bạn đi thì cô cũng bước vào công ty, lúc này lại thật chẳng may lại phải gặp ba người lúc nãy nữa, sao mà khéo tình cờ vậy chứ.

Cô bước nhanh vào thang máy để không phải đụng mặt với lãnh đạo, vì dù gì là nhân viên vẫn luôn rất sợ lãnh đạo mà.

Cô vào phòng làm việc của mình và ngồi xuống thì cũng đúng lúc có lãnh đạo cấp cao đi vào và không ai khác chính là vị chủ tịch tầng cao nhất và trợ lý cùng thứ ký trưởng. Không hiểu sao hôm nay họ lại vào phòng làm việc của chúng tôi, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây sao.

Thế nhưng trưởng phòng của tôi vừa thấy sếp thì đã lập tức đi tới chào đón nồng nhiệt như sợ sẽ đắt tội với vị tổng tài này vậy.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi được trực tiếp diện kiến dung nhan của vị tổng tài nghìn tỷ này đấy, thật phải nói rằng vì sao ông trời lại ưu ái lớn như vậy cho anh ta chứ, trông anh ta không lớn tuổi lắm chắc khoảng hơn 30 tuổi, cao ráo, đẹp trai hết phần của thiên hạ, và phong thái thì khỏi phải nói, từng động tác, từng cử chỉ từng lời nói như khiến người ta mê muội, ôi thôi tôi phải tỉnh ra khỏi mê cung của vị tổng tài này nếu không chết không toàn thân.

Vị tổng tài ấy vừa nói chuyện với trưởng phòng chúng tôi vừa nhìn một vòng xung quanh, anh nói tiếp: "Các bạn làm việc ở đây thấy thế nào, công việc ổn cả chứ, nếu có vấn đề gì khó khăn trong công việc hay trong cuộc sống thì đều có thể đưa ra ý kiến, công ty sẽ cố gắng hết mình để tạo điều kiện cho các bạn thoải mái mà hoàn thành công việc."

Anh cũng nói thêm: "Phòng chủ tịch luôn mở cửa chào đón các bạn, nên hãy xem tôi như đồng nghiệp bình thường của các bạn mà thôi, không nhất thiết phải thấy tôi thì tránh né hay sợ hãi gì cả, tôi không làm gì các bạn cả, tôi cũng chỉ là người làm việc bình thường như các bạn mà thôi."

Cái gì chứ, chắc không phải đang nói tôi đó chứ, tôi có tránh né hay sợ hãi anh ta sao, à mà hình như là có, đúng là tôi rất không muốn đối mặt với lãnh đạo chút nào. Người ta thường nói làm bạn với vua như chơi với hổ, tôi đâu có điên mà đi tay bắt mặt mừng với anh ta chứ, không bao giờ.

Thế nhưng cô đâu có ngờ những suy nghĩ của mình hôm nay sẽ nhanh chóng lật ngược lại, cô không ngờ ai đó sẽ là người ngày ngày sớm tối bên cạnh mình trong tương lai, thế nên đời không ai biết trước được chữ ngờ.

Sau khi lãnh đạo cao nhất đi thì phòng chúng tôi cũng trở lại bình thường, có lẽ anh ta đã đi sang các phòng khác để giao lưu với nhân viên, còn trưởng phòng của tôi thì mặt như nở hoa và nói chuyện với chúng tôi cũng hào sản hơn rất nhiều.

Thấm thoát thế mà đã đến ngày cưới của bạn tôi rồi, hôm nay tôi đã thức dậy sớm và tới ở của bạn tôi để chuẩn bị mọi thứ mặt đồng phục phù dâu và trang điểm.

Tiệc cưới của bạn tôi được tổ chức ở một khách sạn khá lớn và sang trọng. Khung cảnh trang trí thật sự rất lãng mạn và hoành tráng. Hai bên cha mẹ với chú rể thì đang đứng ở trước cửa sảnh tiệc để chào đón khách khứa, còn cô dâu thì đang ở trong phòng trang điểm, nhìn bạn mình xinh đẹp trong bộ váy cưới tôi thật sự rất vui và cảm động. Tôi thầm chúc phúc cho bạn mình mãi mãi hạnh phúc.

Tôi trong bộ váy phụ dâu màu trắng bên cạnh là chú rể phụ cũng khá điển trai. Chúng tôi đi sau cô dâu và chú rể bước vào lễ đường trang trọng. Người chủ hôn đang nói những lời hay ý đẹp cho đôi tân lang tân nương nhân ngày hạnh phúc.

Buổi hôn lễ diễn ra vô cùng thành công và trang trọng, sau khi bữa tiệc kết thúc thì cô dâu chú rể lên xe đi hưởng tuần trăng mật ở Thái Lan.

Khi tôi vừa ra tới bậc thang thì có điện thoại tôi mở ra thì thấy là điện thoại của ba tôi đang gọi, tôi lấy ra nghe và nói: "Ba hả, ba gọi con có gì không ạ" đó là câu nói đầu tiên mỗi khi tôi nghe điện thoại của người nhà. Tôi và ba nói chuyện một lúc thì tôi nói để về nhà con gọi lại vì giờ con đang ở ngoài.

Thế là tôi tắt máy và vừa chuẩn bị bước xuống cầu thang tới nhà xe thì tình cờ gặp ai đó rất quen. Đúng vậy thật sự không thể quen hơn vì anh ấy chính là vị chủ tịch nghìn tỷ của công ty tôi.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, lúc này tôi nhớ tới lời nhắc nhở của anh ta lần trước nên không còn cách nào khác đành cuối đầu chào anh ta một cái rồi vội vã xuống cầu thang ra nhà xe.

Còn vị chủ tịch kia thì nhìn thấy tôi có vẻ anh ta cũng khá bất ngờ như tôi, nên anh ta cũng chỉ gật đầu một cái khi tôi chào thì anh ta tiếp tục quay qua nói chuyện với một người phụ nữ bên cạnh.

Có vẻ như anh ta và người phụ nữ đó rất thân thiết không lẽ là bạn gái anh ta, nhưng chẳng phải anh ta đã có vị hôn thê rồi sao, nhìn cô gái sang trọng này thì còn đẹp hơn cả cô hôn thê hôm trước của anh ta, ôi chủ tịch của tôi đúng ta đào hoa quá mà. Ai mà lấy trúng anh ta thì thật là không biết phải làm kẻ thù của bao nhiêu cô gái nữa. Ôi nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.

Tôi không nghĩ gì nữa vào lấy xe của mình rồi bắt đầu đi về nhà, dù sao hôm nay tôi cũng mệt rồi, ôi bạn đám cưới mà tôi cũng đuối sức, không biết đến khi mình cưới thật thì sẽ mệt như thế nào.

Thế nhưng cô gái của chúng ta nào ngờ cô vừa đi thì anh chủ tịch nào đó cũng nhanh chóng xuống nhà xe nhưng đang tiếc chỉ còn thấy bóng dáng của cô lướt qua cửa của khách sạn.

(Còn tiếp).