Tình Yêu Không Báo Trước

Chương 8: Nhận Ra Em Giữa Muôn Ngàn Người



Ngày mai là đến cuối tuần rồi, hôm nay mọi người làm với tâm thái hết hôm nay sẽ được nghỉ ngơi 2 ngày thật sự rất tuyệt. Cô cũng vậy rất thích cuối tuần, vì cuối tuần cô được ngủ nướng được làm việc mà mình thích và có thể thực hiện những kế hoạch mà ngày thường vì đi làm nên không thực hiện được.

Cô đã lên kế hoạch sẵn cho cuối tuần này, ngày thức 7 cô sẽ ở nhà ngủ nướng rồi vét tước nhà cửa. Đồng thời cô sẽ nhen bếp lửa bằng than củi để nấu món ăn ngon mà mình thích nếu như trời không mưa.

Đến chủ nhật cô sẽ đi siêu thị để mua một ít đồ dùng cho tuần tới và những đồ dùng cần thiết. Thế nên hôm nay cô không được ngủ nướng nữa mà đã tranh thủ thức dậy, vệ sinh cá nhân xong thì cũng đã hơn 7 giờ sáng. Ôi đã dặn lòng rằng sáng nay sẽ thức dậy sớm mà sao vẫn không thể sớm được thế nhỉ.

Nhưng kế hoạch thì vẫn thực hiện, cô dắt xe ra để đi siêu thị vì hôm nay chủ nhật nên siêu thị đông đúc hơn ngày thường. Hơn nữa đang có dịp giảm giá mùa hè nên số lượng người đi siêu thị càng tăng so với những ngày chủ nhật khác. Vậy nên chen lấn cũng làm cô mệt cả người.

Việc đầu tiên khi cô vào siêu thị là sẽ đi tới nhà sách trước, cô sẽ mua bút, viết, hay một vài đồ dùng gì đó, sau đó cô mới bắt đầu đi dạo siêu thị mua những vật dụng khác.

Đúng là một khi đã vào siêu thị rồi thì thứ gì cũng muốn mua nhưng rất đáng tiếc tiền lại là một vấn đề không hề nhỏ, thế nên cô đành kiềm chế cái tính thích mua đồ của mình, tất cả cũng chỉ vì cái túi tiền chẳng ấm áp gì kia.

Thật không biết vô tình hay cố ý thế nhưng hôm nay vì tổng tài của chúng ta là người chưa bao giờ tới những nơi tấp nập như thế này để mua sắm, vì anh thường sẽ có trợ lý làm tất cả việc này.

Người nhà giàu mà khác với người nghèo lắm. Thế nhưng hôm nay mẹ anh ta tới nhà và muốn nấu ăn cho con trai vì đã lâu rồi ông bà gọi anh về nhà ăn cơm nhưng anh cứ lấy cớ có nhiều việc không về được nên hôm nay bà đành phải đích thân đi chăm sóc con trai.

Không còn cách nào khác mẹ đòi nấu ăn cho anh nhưng trong nhà thì không có đồnên bà đành rủ con trai cưng đi siêu thị mua đồ về nấu một bữa thịnh soạn cho anh.

Anh đã viện cớ có việc nhưng làm sao qua được mắt của mẹ, bà biết anh ngại tới những nơi đông đúc chật chội đó, thế nhưng bà là ai chứ là người sinh ra anh đó nha. Bà đã dùng mọi cách để có thể kéo được con trai đi cùng với mình.

Thế là đôi mẹ con cùng nhau đi tới siêu thị, hai người đi dạo qua nhiều giang hàng, anh là người đẩy chiếc xe mua đồ, mẹ anh hôm nay tâm tình rất vui vì đã bao lâu rồi bà không được đi cùng con trai như thế, có ai hiểu được lòng người mẹ chứ, con cái cho dù lớn như thế nào thì trong mắt họ chúng mãi là những đứa trẻ ngây thơ mà họ muốn được chăm sóc và bảo vệ chúng trong vòng tay mình.

Khi đi tới một gian hàng thực phẩm thì mẹ đang lựa chọn loại rau mà con trai mình thích ăn nhất, còn anh thì đứng nhìn bóng lưng của mẹ.

Tuy ngoài mặt anh luôn không muốn về nhà vì mỗi lần về nhà thì cứ lấy việc này việc kia nói nên anh không thích, thế nhưng anh là người con hiếu thảo, ngoài lạnh trong nóng, anh cũng biết tình yêu của ba mẹ dành cho anh, cũng chính vì thế mà anh mới có thể muốn làm gì thì làm, được ba mẹ chiều và ủng hộ hết mình.

Trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng dưng một bóng dáng quen thuộc lướt qua ở đằng xa, không phải là trùng hợp đến mức như vậy chứ, chẳng lẽ đi siêu thị mà cũng gặp cô sao.

Cô đang trong bộ trang phục bình thường, đẩy một chiếc xe đẩy mua đồ, cô đang chăm chú suy nghĩ để chọn một món đồ nào đó trên kệ, nhìn cái bộ dáng nghiêm túc của cô gái mà anh cảm thấy rất đáng yêu, mua đồ thôi mà cũng phải nghiêm túc suy nghĩ như vậy hay sao chứ, thật tình.

Bỗng dưng anh thấy cô cầm cái này lên nhìn nhìn rồi lại để lệ kệ rồi cầm cái khác nhìn nhìn hình như cô đang so sánh về mức giá và trọng lượng của sản phẩm, chắc là cô đang tính toán xem với mức giá này thì mua loại nhỏ trọng lượng hơn sẽ lợi hơn hay là mua loại lớn hơn thì sẽ có lợi hơn, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy việc đi siêu thị mua đồ cũng là một việc thú vị như thế.

Anh trước giờ chưa từng trải qua việc đó bao giờ, cứ thích cái gì thì sẽ mua cái đó mà không hề phân vân tính toán như cô nàng nào kia, bỗng anh nhìn thấy cô cầm cả hai cái lên so sánh và suy nghĩ anh cảm thấy buồn cười mà cười lên một tiếng, mẹ anh vừa quay qua thì nhìn thấy con trai đang cười vui vẻ bà không biết chuyện gì xảy ra với con trai mình, sao tự dưng cười vui vẻ như thế.

Bà nhìn theo ánh mắt con trai thì thấy ở đằng xa trong đám đông người đang chọn đồcó cô gái đang mua đồnhưng trông rất suy nghĩ đắng đo.

Dù sao cũng là mẹ con nên tâm linh tương thông, bà hiểu ngay con trai mình đang cười cái gì chẳng lẽ con trai mình biết cô gái kia không, không chỉ là biết mà phải nói là, không lẽ con trai mình đã yêu rồi sao, không phải chứ, cây vạn tuế nghìn năm cũng biết nở hoa rồi à, bà cảm thấy hết sức tò mò không biết cô gái như thế nào mà khiến con trai bà phải thay đổi lạ thường như thế.

Mặc dù tò mò nhưng bà biết chỉ cần là người con trai bà thích thì bà cũng sẽ thích, bất luận cô ấy có hoàn cảnh thế nào nhưng bà cũng biết con trai mình rất biết chừng mực, nó luôn tự biết bản thân mình đang làm gì.

Anh cứ mãi dõi theo cô gái phía trước trong đám đông mà không hề biết rằng mẹ đang quan sát mình, mãi đến khi cô gái quyết định chọn sản phẩm có trọng lượng lớn hơn và được khuyến mãi kèm theo thì đã hài lòng đẩy chiếc xe đẩy đi sang gian hàng khác.

Thế nhưng anh vẫn dõi theo bóng dáng của cô cho đến khi cô khuất sau các kệ hàng và đám người đông đúc kia. Lúc này anh mới quay sang xem mẹ đã mua xong chưa, thế nhưng anh vừa quay thì mẹ cũng vừa giả bộ quay lại hỏi con trai: "Con thích ăn món gì, mẹ nấu cho con."

Anh biết tay nghề nấu ăn của mẹ rất ngon nhưng cũng chỉ một vài món sở trường còn phần lớn là ba của anh nấu, ba của anh tuy bận rộn nhưng sẽ luôn nấu những món yêu thích cho mẹ ăn.

Anh từng hỏi ba sao ba thích vào bếp thế và ba anh trả lời rằng: "Vì mẹ con thích những món ăn ba nấu nên nếu ba không nấu thì mẹ con ăn rất ít, với ba mỗi lần thấy mẹ con ăn thật ngon những món ăn do chính tay bà làm thì ba cảm thấy rất hạnh phúc, và đôi khi hạnh phúc cũng chỉ giảng đơn như vậy thôi con trai à, đến một ngày nào đó, khi con gặp được người con gái mà con nguyện cả đời chăm sóc cho cô ấy thì con sẽ hiểu được những gì ba nói hôm nay."

Đúng vậy, ba mẹ anh thật sự rất yêu thương nhau họ quan tâm nhau một cách thấu hiểu chứ không phải là phô trương, tình cảm của họ rất nhẹ nhàng nhưng lại rất chân thật. Chính vì thế mà tay nghề của mẹ cũng chỉ có hạn.

Anh nhìn mẹ và nói: "Mẹ mua đồ rồi chúng ta cùng về nhà ba mẹ đi, con muốn ăn cơm cùng với cả nhà" mẹ anh nghe con trai nói thì hết sức ngạc nhiên nhưng cũng hết sức vui mừng vì con trai đã đồng ý về nhà ăn cơm cùng gia đình, bà lập tức gọi điện cho ông xã nói con trai sẽ về nhà ăn cơm, bà biết ông xã mình cùng rất nhớ con trai và cũng muốn được gần gũi con nhưng vì anh quá tự lập nên ông cũng không thể cưỡng ép con được.

Thế là hai mẹ con mua thật nhiều đồ đầy ắp cả chiếc xe đẩy lớn, vừa mua đồ bổ sung cho tủ lạnh nhà anh vừa mua đồ về nấu món yêu thích cho con trai, nên khi hai mẹ con ra về thì cốp sau của chiếc xe hơi đã đầy ắp.

Anh nhìn chiếc xe hạng sang của mình chở đầy những đồ ăn thì chỉ biết cười trừ, bỗng anh nghĩ đến cô gái lúc nãy không biết cô đã mua đồ xong chưa, với tốc độ vừa mua vừa suy tính của cô ấy thì chắc có thế vẫn chưa xong, anh lại cảm thấy biểu cảm của cô thật sự rất đáng yêu, đúng là một cô gái ngốc nghếch.

Trên xe anh lái xe và mẹ anh ngồi bên cạnh, hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thế là mẹ anh lảng sang chuyện khác nói: "con trai à, sau này con có thích cô gái nào thì cứ dẫn về cho ba mẹ xem nhé, con yên tâm ba mẹ sẽ không cấm cảng con chuyện yêu đương, nên con cứ thoải mái tìm hiểu, nhà mình không thiếu tiền, nên con không cần phải để ý chuyện môn đăng hộ đối, chuyện lần trước là ba mẹ sai, lần này chỉ cần là người con thích thì ba mẹ cũng sẽ thích, nhưng mẹ nghĩ con nên chọn những cô gái hiền lành một chút, nhà nghèo cũng chẳng sao chỉ cần cô ấy biết cách sống, biết cân đối cuộc sống cho gia đình, yêu thương người thân thì mẹ càng thích".

Nghe mẹ nói vậy anh bỗng dưng lại nghĩ đến cô, có lẽ gia đình cô cũng bình thường không khá giả, nên khi mua đồ cô mới phải suy tính như thế, nhưng mình có dư khả năng để cho cô có cuộc sống thoái mái không lo lắng.

Mà khoan đã mình đang nghĩ gì vậy, tại sao lại nghĩ đến việc mình sẽ chăm sóc cho cô ấy chứ, cô ấy với mình là gì đâu, anh ảm thấy mình thật khác thường, từ khi gặp cô lần đầu tiên mình đã luôn có ấn tượng về cô, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.

Nhưng tính ra cũng là vì sao mình có thể nhận ra là cô ấy trong giữa đám đông người tấp nập như vậy mà mình có thế nhận định là cô gái ấy chứ, trong khi mặt cô ấy còn đeo chiếc khẩu trang màu trắng, vậy vì cái gì mà mình khẳng định chắc chắn là cô nhân viên ngốc nghếch của công ty mình đây.

Để giải đáp thắc mắc này của anh chúng ta cùng nhau theo dõi phần tiếp theo nhé!

(Còn tiếp).