Tình Yêu Suốt Đời

Chương 176



Cô tưởng rằng, lần này, có thể vào lúc trước khi Thẩm Tư Cương đến, có thể xoay sở được 1 tỉ 7, rồi đưa cho anh, lấy lại sự tự do sau này của cô.

Nhưng, khi Giản Mạch Bạch nghe thấy ba chữ “Thẩm Tư Cương”, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, “…Anh xin lỗi”

Bên tai Giản Đường vẫn văng vẳng kêu, ngẩn người ra nhìn anh trai của cô: “Vừa nấy anh, nói cái gì?”

“Lúc đầu cậu chủ Thẩm chuyển lời cho nhà họ Giản, hoặc là nhà họ Giản không có Giản Đường, hoặc là thành phố S không có nhà họ Giản” Giản Mạch Bạch vừa hổ thẹn vừa gây khó dễ: “Tiểu Đường, anh xin lỗi… Bố mẹ tuổi tác đã cao rồi, không chịu nổi giày vò nữa đâu”

Giản Đường đơ người ra nhìn Giản Mạch Bạch một lúc lâu, trong đầu vẫn là những lời nói của Giản Mạch Bạch… một hồi lâu sau, mặt cô không biểu cảm gì rồi cúi đầu xuống: “Không gây khó dễ cho cậu chủ Giản nữa rì “Tiểu Đường, em đừng như vậy, anh, anh trai…cũng không còn cách nào. Em đừng trách anh trai” Anh nói xong, cắn cản đôi môi, rút chiếc ví tiền từ trong người ra, lấy ra một tờ phiếu, dự đoán có khoảng mấy chục triệu, đưa cho Giản Đường: “Số tiền này, em cứ cầm lấy để chỉ tiêu cho sinh hoạt đi.”

Giản Đường vẫn đứng ở chỗ đó, không động đậy gì, cũng không hề nhận số tiền đó.

Giản Mạch Bạch năm chặt lấy cánh tay của Giản Đường, rồi nhét tiền vào trong lòng bàn tay của Giản Đường: “Tiểu Đường, đừng có cứng đầu. Ý tốt của người khác, phải nhận lấy, đừng có cứng đầu như trước kia nữa”

Giản Đường nhìn vào số tiền ở trong lòng bàn tay, trong lòng vô cùng đau nhói, đau đến nỗi mạch máu chảy ở trên khuôn mặt như bị rút sạch ra…

“Anh trai, em là kỹ nữ không hề sai, nhưng tiền của nhà họ Giản, em không cần!” Giọng nói thô khàn vang lên, “Ào” một tiếng, Giản Đường hất tay lên, trong thang máy, tràn ngập cơn mưa tiền, nhẹ nhàng rơi xuống dưới đất.

“Còn nữa, đây là lân cuối cùng em gọi anh là anh trai.”

Thang máy lại trở về nơi ban đầu, cửa mở ra, Giản Đường không chú ý đến Giản Mạch Bạch, giơ chân bước ra ngoài, rồi lại bị túm chặt lấy cánh tay: “Không được, tiểu Đường, bây giờ em không thể đi ra ngoài, em, em, em tìm một nơi để trốn đi trước đi”

“Cậu chủ Giản, anh hãy buông tay ra, tôi còn có việc phải làm”

“Không được, tiểu Đường, bây giờ em ra ngoài sẽ bị bọn họ nhìn thấy. Đám người của tiểu Vũ hôm nay hẹn ăn liên hoan ở đây” Giản Mạch Bạch kéo Giản Đường vào trong thang máy: “Tiểu Đường, em cũng không hi vọng với bộ dạng của bây giờ, sẽ bị đám bạn từng chơi cùng nhìn thấy đúng không.”

Giản Đường như tắt thở, trong mắt lộ ra sự sợ hãi… Lời nói của Giản Mạch Bạch, vẫn còn ở bên tai, đây cũng là một điểm yếu trong lòng của cô – cô, không dám để những người bạn đã từng chơi cùng nhìn thấy bộ dạng sa sút tâm thường thấp hèn của mình như ngày hôm nay.

Tốc độ của cô còn nhanh hơn cả Giản Mạch Bạch, hoảng loạn chìa tay ra để bấm nút đóng cửa thang máy lại.

“Ái chà, cậu chủ Giản đã tìm được người đẹp rồi, vui vẻ trong thang máy như vậy ~” Một tiếng đùa cợt vang lên, vốn dĩ cửa thang máy được đóng vào, sau đó bị bàn tay của người bên ngoài chặn lại, rồi lại mở ra hai bên.

Giản Mạch Bạch ngay lập tức úp mặt của Giản Đường vào trong lòng của anh: “Hạ Vũ, đừng nghịch ngợm” Giản Mạch Bạch giơ một tay ra chắn lấy tay của Hạ Vũ đang chìa ra hướng về phía Giản Đường: “Cô ấy xấu hổ, Hạ Vũ, phòng riêng trên tâng đã được mở rồi, các cậu lên đó trước đi”

Nói xong, vừa úp mặt của Giản Đường vào trong lòng của mình, vừa đưa Giản Đường đang ở trong lòng mình đi ra ngoài.

“Cậu chủ Giản, anh còn đi đâu thế? Cùng lên đi”

“Tôi có chút chuyện riêng, các cậu lên trước đi, tôi sẽ lên ngay. Chi phí của hôm nay tôi sẽ phụ trách, mọi người cứ chơi hết mình đi”

Trong thang máy ở phía sau, truyền đến tiếng huýt sáo nhấp nhô, “Nghe đi, cậu chủ Giản nói có chuyện riêng đấy, cùng với ai cơ chứ? Nhìn người con gái anh ấy đang ôm vào trong lòng kìa, cậu chủ Giản ngày càng biết điều rồi nha”

Giản Đường vẫn có thể nghe thấy được âm thanh vui sướng cười “haha” của đám người kia trước khi cửa thang máy đóng lại.

Giản Mạch Bạch đưa cô đến một cái góc khuất, “Tiểu Đường, hôm nay em đừng đi làm nữa”

Trái tim Giản Đông bỗng đau nhói, bản thân cô không dám đối diện với những người bàn đã từng chơi cùng kia, nhưng, cái người mà cô phải gọi là “anh trai” hơn 20 năm nay ở trước mặt, khi nói ra những lời đó, tay của Giản Đường, trong vô thức cấu chặt vào đùi, mới có thể kiềm chế lại được sự kích động muốn hét vào mặt anh ấy ngay lúc này của con tim.

Giản Đường, mày là tù nhân cải tạo, mày không có người thân, ba năm trước tất cả người của nhà họ Giản đã từ bỏ mày rồi, Giản Đường, đừng có buồn, nước mắt phải chảy, trái tim phải đau, trong ba năm nay sớm đã khô hết lại rồi… Cô liên tục tự khuyên bản thân ở trong lòng, lặp đi lặp lại mười mấy hai mươi lần, cuối cùng…

Chậm rãi ngẩng đầu lên, Giản Đường giơ tay ra kéo cái bàn tay đang năm chặt lấy cánh tay mình của Giản Mạch Bạch kia ra, “Hôm nay không đi làm, thế ngày mai thì sao, ngày kia thì sao, Đông Hoàng còn mở ngày nào, thì họ sẽ đến để ăn chơi, khó tránh khỏi ngày nào, vần sẽ phải chạm mặt.”