Tình Yêu Suốt Đời

Chương 177



Cô nhìn về phía Giản Mạch Bạch, là để muốn tận tai nghe, vào lúc này, người mà cô gọi là “anh trai” hơn 20 năm, anh ấy sẽ trả lời như thế nào, sẽ lựa chọn như thế nào.

“Tiểu Đường, đừng ở lại đây nữa, đổi công việc khác đi”

“Đổi công việc khác? Cậu chủ Giản muốn giúp tôi giới thiệu công việc gì?” Giản Đường bật cười ngạc nhiên hỏi, cô chờ đợi Giản Mạch Bạch sẽ dập tắt ngọn lửa cuối cùng trong lòng của Giản Đường cô như thế nào.

Cô cũng chờ đợi, Giản Mạch Bạch sẽ đưa ra quyết định ngoài với dự đoán của cô… Nếu như, thật sự là như vậy, Giản Đường nói với bản thân: Nếu như lần này Giản Mạch Bạch đưa ra cái quyết định ngoài với dự đoán của mình, vậy thì, bất luận là bao nhiêu sự thất vọng thậm chí là căm hận người nhà họ Giản khi ở trong tù, từ nay về sau sẽ gạt bỏ đi nỗi hận thù đó.

Giản Mạch Bạch Thẩm lặng, một lúc sau: “Tiểu Đường, anh có lỗi với em… Thẩm Tư Cương đó, thực sự quá độc ác, nhà họ Giản…không dám đánh cược”

Đôi mắt của Giản Đường, mờ xuống, cô cuối cùng, vẫn là không chờ đợi được Giản Mạch Bạch đưa ra cái quyết định năm ngoài dự đoán của cô.

“Vậy thì xin lỗi, cậu chủ Giản, tôi không còn cách nào để đổi công việc khác rồi”

Giản Đường lãnh đạm từ chối.

Giản Mạch Bạch lại nổi giận: “Tiểu Đường, đây là do em cứng đầu, tại sao không thể đổi công việc khác, mà cứ phải ở lại đây để làm thể loại công việc như vậy?”

“Cậu chủ Giản, cho phép tôi được nhắc nhở anh một chút, tôi chỉ là một tù nhân cải tạo, đã từng ngồi tù. Cậu chủ Giản nghĩ rằng tôi có thể kiếm được một công việc chính đáng ở đâu chứ?”

“Giản Đường, những người đã từng ngồi tù, không chỉ có một mình em, tại sao những người đó có thể cần cù chăm chỉ nuôi dưỡng bản thân, mà em lại phải ở một nơi như thế này, tạo niềm vui cho người khác? Tiểu Đường, em sa đọa rồi.”

Đôi vai của Giản Đường rung lên, cô ra sức cấu chặt vào bên ngoài cái đùi, mới có thể kiềm chế lại sự kích động muốn cho một bàn tay lên mặt của Giản Mạch Bạch!

Cô bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Giản Mạch Bạch, người này là người anh trai mà cô đã gọi hơn 20 năm nay, những kí ức tươi đẹp của ngày trước, sự thương xót của anh trai, sự bảo vệ của anh trai, sự nhường nhịn của anh trai… Thì ra, ba năm nay, người thay đổi không chỉ có một mình cô, mà còn có cả Giản Mạch Bạch.

Giản Mạch Bạch không hiểu tại sao một người em gái tốt, lại biến thành người phụ nữ như đang ở trước mắt bây giờ, tại sao một tiểu Đường tự tin cao ngạo, có lòng tự tôn cực kì cao ấy, lại biến thành người phụ nữ muốn nịnh nọt đàn ông để kiếm tiên như ngày hôm nay!

“Tiểu Đường, em thay đổi rồi.”

Giản Mạch Bạch vẻ mặt đầy thất vọng nhìn Giản Đường: “Tiểu Đường, em trước kia không phải là như này. Nếu như bố mẹ nhìn thấy bộ dạng của em bây giờ, nhất định sẽ rất thất vọng. Những lời nên nói anh đã nói hết rồi, sau này, em muốn cuộc sống như thế nào, muốn thấp hèn giống như con bọ, hay là cần cù chăm chỉ sống dưới ánh mặt trời, đều do em tự lựa chọn”

Nói xong, Giản Mạch Bạch lắc đầu thất vọng, quay người đi về phía cửa chính của Đông Hoàng, rồi cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại: “Hạ Vũ, tôi có chút việc, hôm nay không cùng mọi người vui chơi được rồi, các cậu cứ chơi hết mình đi, rồi ghi tên của tôi vào trong hóa đơn. Cứ như vậy đi.”

Trong cái góc khuất ở đại sảnh, Giản Đường trơ trọi đứng ở đó, giống như một bức tượng, không cử động tí gì.

Chỉ là, đến gần hơn một chút, đôi vai của cô, đang run rẩy, cô rủ hai cánh tay xuống sát người, nằm chặt tay lại thành nắm đấm, cô cúi đầu xuống nhìn bàn chân, giống như có vật báu ở dưới chân đang đợi để được nhặt lên… Cô ra sức khống chế lại sự kích động muốn hét to lên, trong cổ họng hình như đang phát ra vài âm thanh kì lạ.

Phải, phải! Giản Mạch Bạch anh nói không sai, những người đã từng ngồi tù, có đến hàng nghìn hàng vạn người, có người thối rữa cả vào trong xương trong máu, có người cần cù chăm chỉ sống tiếp nửa đời còn lại… Anh tưởng rằng tôi không muốn sao! Anh tưởng rằng nguyện ý như sống như thế này sao! Anh tưởng rằng những chuyện tôi không nguyện ý làm thì có thể không làm sao!

Giản Mạch Bạch, người đã từng ngồi tù rồi ra tù, có hàng nghìn hàng vạn người, nhưng bọn họ có người thân, có thân phận, có qua lại!

Tôi thì sao?

Tôi thì sao!

Tôi có cái gì!

Người không có quá khứ, khi vừa từ trong tù bước ra ngoài, trên người chỉ có vài ba trăm nghìn, một bộ quần áo, một tấm chứng minh thư, ngoài những cái đó ra, thì không còn gì cả.

Người thân, nhà, qua lại, bạn bè, dù có bất lực đi chăng nữa, cũng cần phải có một nơi để che mưa che nắng đúng không, nhưng mà cô ấy,…

không có gì hết! Cô ấy là một tờ giấy trắng có viết chữ “tù nhân cải tạo”, ngoài cái đó ra, không còn gì cả.

Trong cái góc khuất ấy, giống như có một tầng mây đen bao phủ, dưới tầng mây đen, người phụ nữ đó, đôi tay run rẩy, lấy ra chiếc điện thoại của cô rồi nhìn vào, sụt sịt mũi, ngẩng đầu lên, chầm chậm quay người, giơ chân, bước về phía thang máy.