Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 11: Phía sau ngọn đồi



Đang ngồi thẫn thờ phía sau căn nhà nhỏ, Sở An Nhiên vô tình nhìn thấy gương chiếu hậu của một chiếc xe phản lại hình ảnh của mấy tên thuộc hạ của Chu Thái Thi đang tìm mình. Điều đáng sợ là họ đang ở rất gần Phó Nghị Đình và Sở An Nhiên, xem ra mong muốn của hắn quá lớn, cứ nghĩ trốn đi sẽ an toàn.

- Bọn chúng tìm tới đây rồi.

Cô đưa tay chỉ vào gương chiếu hậu của chiếc xe hơi đang ở sát người mình, khi Phó Nghị Đình nhìn thấy anh vô cùng hốt hoảng, sợ rằng nếu Sở An Nhiên bị bắt có khi anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa.

- Trong khu vực này không an toàn, phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nơi đây là thành phố, trốn ở ngóc ngách nào xe lớn hay xe nhỏ sẽ vào được. Tôi nghĩ chúng ta nên chạy vào khu đồi bên đó.

Bên trong khu vực nhà ở dành cho các ông to bà lớn của thành phố, còn bên ngoài chỉ dành cho dân thường như vẫn nhộn nhịp không kém, chỉ khác nhau là đất ở đây đắt hơn gấp mấy lần đất ở bên ngoài.

Phía trong là một đồi núi nhỏ, rừng không quá rậm rạp cũng không quá thưa thớt. Chỉ cần rời khỏi vùng đất thượng lưu này có thể tạm thời được an toàn.

- Làm gì cũng được, ở đâu cũng được, miễn là tôi muốn thoát khỏi tên Chu Thái Thi khốn nạn đó.

- Được, chúng ta đi.

Phó Nghị Đình và Sở An Nhiên chạy trốn sau mấy căn biệt thự, đi bằng đường tắt vắng người qua lại sau đó ăn trộm tạm mấy bộ quần áo được vứt ở bãi rác.

Những người giàu có sống ở đây họ không hề mặc quần áo ngoài chợ, chỉ mua về làm từ thiện khi không cần nữa thì vứt đi.

Bây giờ anh và cô cứ như lao công ở khu phố này vậy, đám thuộc hạ của Chu Thái Thi đứng ngay gần đó cũng không nhận ra.

- Tôi muốn ra khỏi đây.

Phó Nghị Đình đưa ông bảo vệ tấm thẻ ra vào, bên trên có tên của mình, ông nghi hoặc nhìn Phó Nghị Đình, nếu để lâu chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Anh cố gắng hối thúc...

- Có giấy tờ rồi có thể mở cổng được không?

- À được.

Trong lúc ông bảo vệ đang nhấn nút mở cánh cổng vừa tối vừa lớn kia ra. Một làn gió mạnh thổi bay đi chiếc mũ rách rưới của Sở An Nhiên, bọn họ đứng gần đó vô tình nhìn thấy, liền vội hét lớn.

- Sở An Nhiên kìa... Mau bắt bọn chúng.

Ngửi được mùi nguy hiểm, Phó Nghị Đình nắm tay cô chạy ra bên ngoài đúng lúc khi đám thuộc hạ của Chu Thái Thi chạy tới cánh cổng đã đóng lại.

- Nếu muốn ra ngoài phiền anh xuất trình giấy tờ.

Vào khu này là do Chu Thái Thi, ra khỏi đây cũng nhờ hắn, đám thuộc hạ cỏn con chỉ đang làm việc thuê cho hắn thì làm gì có giấy tờ.

Chỉ đành bất lực quay về báo cáo với Chu Thái Thi, khi biết tin Sở An Nhiên và Phó Nghị Đình đã chạy khỏi khu vực này hắn ta điều động thêm mấy chục người để tìm kiếm.

Cho dù có lật tung cả thành phố này cũng phải tìm ra Sở An Nhiên cho bằng được, chỉ là cái bóng thôi cũng không được bỏ sót.

Cả hai chạy vào con đồi nhỏ, đường đi toàn là đá và cây cỏ nên rất khó khăn khi di chuyển.

- Này... nghỉ ngơi một lát đi. Chúng ta bỏ xa họ rồi.

Phó Nghị Đình quay đầu nhìn, cô ngồi ủ rũ trên một tảng đá trông giống như một con thỏ con chỉ muốn ngủ ngay tại đó vậy. Đặc biệt là khuôn mặt hai má ửng hồng y như chị em song sinh với thỏ, nếu có dịp phải thưởng thức thịt thỏ xem sao.

- Nghỉ ngơi một lát thôi đấy nhé.

- oh...

Phó Nghị Đình ngồi gần Sở An Nhiên, đang dầu sôi lửa bỏng lại buồn ngủ, trước giờ anh chưa từng gặp tình huống nào oái oăm như thế.

Chỉ ngồi gần chưa đầy 1 phút cô đã gục vào vai của Phó Nghị Đình, một hào vai vững chãi và ấm áp cho dù không phải buồn ngủ thì cô cũng rất muốn dựa, đâu chỉ riêng Sở An Nhiên... cô gái nào cũng thích đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú phi phàm này.

Là do ngủ chìm vào giấc mơ hay ngủ quá say giấc vì có hơi ấm từ người bên cạnh, tới chiều tối cô mới chợt tỉnh nhưng lại không thể rời khỏi vai của Phó Nghị Đình.

Cô dùng vai anh làm gối, anh lại dùng cái đầu nhỏ bé của Sở An Nhiên để kê lên. Làm sao có thể chịu đựng được cái đầu to bự nặng trịch này chứ, thật chẳng ra làm sao cả.

- Cho dù có thức dậy rồi thì vẫn phải ngồi yên vị ở đây, nếu biết như vậy thà mình lấy tay làm gối còn hơn. Có nên đánh thức anh ta dậy không nhỉ?

- Ồn quá...

Mắt nhắm miệng thì nói làm cô đang tưởng tượng như Phó Nghị Đình bị thế lực thần bí nào đó điều khiển giống như trong phim. Thực chất thì..." Cô nghĩ nhiều rồi ".

- Anh tỉnh dậy rồi sao?

Cái đầu của Phó Nghị Đình vẫn chưa rời khỏi đầu của Sở An Nhiên, muốn ghẹo một tí mà khiến con thỏ con này phải mọc sừng.

- Chưa, đang ngủ mà.

- Phó Nghị Đình tỉnh dậy đi, tôi không đùa đâu đấy. Trời sắp tối rồi...

Giọng nói này đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng thật ra sâu bên trong là nước mắt và biển rộng mà anh từng nghe nói đây ư. Quả thật lần đầu chiêm ngưỡng, nhưng vì không làm quá mà chỉ tủm tỉm cười.

Thấy Phó Nghị Đình đang cười mình vì màn trêu chọc quá mãn nhãn, Sở An Nhiên tức giận hồng hộc đẩy anh ra.

- Là vì tôi xem phim kinh dị nhiều quá nên tôi mới sợ thôi đấy, anh dám lừa tôi một lần nữa xem. Răng ăn cháo cũng không còn đấy...

- Được rồi, được rồi... Tôi không dám làm như vậy với em nữa, không có lần sau đâu. Được chứ...

- Tôi tạm thời bỏ qua cho anh.

Trời lờ mờ tối, trước hết phải tìm chỗ nghỉ ngơi, rừng rậm ở đây anh không hề thuộc rõ địa lý nên không biết phải đi hướng nào cho đúng.

Họ đi qua một con suối nhỏ, cứ ngỡ ngọn đồi này nhỏ nhưng thực chất khi lên tới đây nó lại rộng lớn hơn nhiều.

- Trời ạ, khu đồi này có phép thuật sao? Lúc ở dưới nhìn thì nhỏ mà lên đây thì lại rộng lớn như thế, là ai đang trêu đùa chúng tôi vậy...

Đi lắm mỏi chân nhưng mà càng đi thì càng thất vọng, khu rừng cứ như trúng lời nguyền đi tới đâu là rộng ra tới đó. Chắc là những vị thần ở đây trao may mắn cho lầm người rồi, họ đâu phải là giới bất động sản đâu mà mở rộng đất. 🥴

👍⬅⬅⬅