Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 14: Phải lòng



Sở An Nhiên dùng sức đẩy mạnh Phó Nghị Đình, lúc này cánh tay anh vẫn còn lưu luyến mà đặt ở vòng eo ấy. Anh không bực, chỉ cười gian xảo.

- Hôn thì phải hôn cho trót, dang dở... tôi không thích đâu.

Không thích thì kệ chứ mọe nhà anh chứ, sao phải tôi phải chiều theo ý của anh vậy. Cho Sở An Nhiên này một lý do xem nào, thật là ép người quá đáng.

Phó Nghị Đình dứt lời liền lao vào vồ lấy hôn môi cô thật sâu như một con sói bị bỏ đói lâu ngày. Khổ là người như cô lại là con mồi ngon nhất mà anh từng nếm trải, cho dù có phải đánh đổi thế nào cũng phải ăn cho bằng được.

Nụ hôn vừa ngọt vừa dịu dàng, không cắn rứt cũng không đưa cái lưỡi như cái dao vào miệng. Khi hôn lại không có chút mạnh bạo nào, đó là điều cô cực thích.

Đến... lại đến rồi, trái tim cô lại đập thình thịch lên giống y như lúc trước. Có điều nó hòa quyện với cảm xúc của mình mãnh liệt và chân thực hơn, đầu óc cô lúc này mụ mị không biết trời cao đất dày là gì nữa. Dường như bị cuốn theo cơ thể của Phó Nghị Đình, nhưng vẫn còn chút lý trí, đang còn vị động.

Vừa hôn vừa nghỉ, hơi thở thoi thóp của anh giống như bị đuối sức vì phải vật lộn với một đối thủ ngang tầm, có làm gì thì trong mắt Sở An Nhiên anh luôn rất quyến rũ mỗi khi như thế này.

- Nào... ~~ Phối hợp chút đi.

Cô quàng tay lên cổ, mặc sức cho Phó Nghị Đình làm gì thì làm. Nhưng tuyệt đối sẽ không để mình có thai.

Phó Nghị Đình vừa rời khỏi môi, Sở An Nhiên đã mở miệng hỏi một câu khiến anh khựng lại. Ngay trong lúc cao trào và mặn nồng nhất...

- Tôi bỏ trốn với anh là để anh làm thế này với tôi sao?

Mặt cách nhau chỉ vài cm, không muốn cách xa ra vì trái tim vốn đã cách nhau cả mấy km rồi. Phó Nghị Đình nhìn cô một lúc, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó chỉ là không nói ra.

Sở An Nhiên dần thu tay mình lại, không muốn tiếp tục nữa nhưng anh lại nắm lấy cánh tay đưa về chỗ cũ. Chẳng lẽ anh đang động viên cô hãy tiếp tục ư...?

- Chỉ có như thế này thì không đủ, tôi còn muốn hơn thế nữa. Không chỉ là người tình của tôi mà còn là vợ của tôi, mẹ của các con tôi và là... người phụ nữ của riêng tôi. Sự chân thành của tôi em không nhìn thấy sao?

- Thấy, rất rõ. Nhưng mà tôi không thể làm như thế được, một người phụ nữ quèn như tôi sẽ xứng với anh sao?

... Phó Nghị Đình tôi muốn anh đồng ý với tôi một việc. Nếu như anh đồng ý thì anh muốn làm gì cũng được...

Phó Nghị Đình luôn dán chặt mắt vào Sở An Nhiên, giống như keo 502 vậy, có làm thế nào cũng không rời. Anh khẽ gật đầu...

Một hành động như thế này thôi đã khiến cô vui cả đêm rồi, mừng thầm trong lòng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

- Từ nay về sau cách xa tôi 2 mét.

Nói là làm, Sở An Nhiên đẩy mạnh Phó Nghị Đình ra. Cô đứng thẳng dậy đi đến một góc ở tảng đá. Lúc này anh mới biết mình trúng mỹ nhân kế rồi, nhưng mà như vậy thì đã sao? Chỉ một câu nói không thể bắt ép anh thực hiện được.

- Sở An Nhiên em dám.

- Đó là cách tốt nhất để tôi bảo vệ bản thân tôi.

- Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ được em thôi, lại đây.

Cô nhóc cứng đầu này lại không thèm suy nghĩ mà dửng dưng lắc đầu, lần đầu tiên có một người dám kháng chỉ. Phó Nghị Đình thấy cô không nghe lời liền chau mày lại, vẻ mặt này đã bực bội lắm rồi còn gặp phải cô gái ngoan cố này nữa.

- Sở An Nhiên... Tôi cho em một cơ hội, hãy đầu hàng và tự chủ động nếu không tôi không tha cho em đâu. Khi tôi phát điên em biết bản thân tôi sẽ như thế nào mà...

- Tôi không biết, anh là đàn ông, đã gật đầu đồng ý yêu cầu ấy của tôi thì phải làm chứ. Sao có thể ngang ngược như vậy.

- Thế tôi hỏi bây giờ em có lại đây không? Đừng để tôi bị thương rồi qua đó, em phải mệt với tôi đấy.

- Anh đang cảnh cáo tôi sao?

Đến nước này rồi mà Sở An Nhiên vẫn còn lớn giọng. Phó Nghị Đình bước đến, bên trên đột nhiên có tiếng động, tay vội bịt miệng cô lại ra hiệu cô đừng phát ra tiếng.

Đám người của Chu Thái Thi đã tìm đến đây, vừa mệt vừa đói lại còn lười nhác, mỗi người cầm một cái đèn pin nhỏ đi dò thám xung quanh. Cái hố bẫy ấy được đào ở vùng kín, rất khó có thể tìm thấy.

- Đi cả nửa ngày trời, mệt chết đi được.

- Phải đấy, hắn ta có muốn thì tự đi mà tìm. Hai cái chân này cũng rã rồi.

- Hay là quay về đi, rồi nói với anh Chu là khu đồi này không có.

- Ừ đấy, tìm mấy tiếng ở khu đồi nhỏ này rồi có thấy bóng dáng ai đâu. Phụ nữ mà, không có người này sẽ có người khác thôi...

Phó Nghị Đình ôm cô ép sát vào một góc, đôi mắt vẫn nhìn xung quanh, một khi đã có cảm giác nguy hiểm đang rình rập thì sẽ lao ra khỏi hố sâu đó và co cẳng chạy.

Nhưng một lát sau bên ngoài đã không nghe thấy gì nữa, đám thuộc hạ dởm của Chu Thái Thi đã nản lòng. Không còn thấy loáng thoáng ánh đèn pin hay bất cứ tiếng bước chân nào nữa, lúc này anh mới yên tâm thả Sở An Nhiên ra.

- Đám người đó đi rồi, không cần phải sợ nữa đâu.

Phó Nghị Đình kéo cô lại gần nhưng bị cô từ chối, anh đặt tay mình lên trên mái tóc mượt mà mỏng dính của cô.

- Không cần phải sợ, tôi không làm gì em nữa đâu.

Anh lau chùi bụi bẩn trên tảng đá, sau đó tay vỗ nhẹ vào chỗ lúc này mà anh đã ngồi.

- Em muốn ngủ trong thời tiết giá lạnh thế này sao? Ngủ với tôi, tôi không làm gì em đâu, có tay tôi làm gối kê rồi. Sẽ ngon giấc thôi...

- Một nam một nữ, có...

- Được hết, nếu như tôi xử em ngay bây giờ thì ngày mai đâu có sức mà đi tiếp chứ. Nhanh lên... Lại đây nằm ngủ với tôi.

Cô dè dặt từng bước tiến tới, thật chậm và thật chắc như đang đếm từng bước vậy. Phó Nghị Đình nằm nghiêng người để tránh động phải vết thương. Một cánh tay cơ bắp săn chắc dang ra, cô đặt cái đầu lên cả người cũng nằm bên cạnh không dám nhúc nhích.

Anh cởi áo khoác mà cô cho anh đang mặc trong người và cái áo mấy trăm USD làm chăn đắp. Chỉ vài lớp mỏng thế này lại khiến Sở An Nhiên đổ mồ hôi, nằm trong vùng tay an toàn và ấm áp này cô chỉ muốn nằm mãi mãi ở đó.

Trái tim nhỏ bé này đang rung rinh vì người đàn ông này sao? Chẳng lẽ nó đã phải lồng từ khi nào mà cô không biết, chắc phải mổ ra xem mới được, đến nửa đêm cô mới chịu nhắm mắt ngủ.

👍⬅⬅⬅