Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 16: Bị bắt



Sở An Nhiên đột nhiên đứng khóc dậy, nước ở dòng suối lưng chừng mắt cá chân. Vừa tiến lên một bước đã trượt chân ngã sõng soài, cả người ướt đẫm, bộ dạng này còn hơn hơn cả ăn mày nữa.

Biết Sở An Nhiên đang bày mưu tính kế, anh đứng dậy cởi áo khoác rồi cả quần dài, chỉ để lộ một chiếc quần đùi lửng. Từng bước chầm chậm xuống nước, chỗ này là nơi sâu nhất, nước ngập lên tận ngực.

- Anh làm gì vậy???

- Đi tắm, nếu như em muốn tắm mà không cởi đồ thì tôi chiều theo ý em.

Lúc nãy Sở An Nhiên chỉ đang giả vờ ngã chứ cô thà bị ướt cả quần áo khi tắm còn hơn phải trần truồng trước mặt Phó Nghị Đình.

Anh bước đến, từng bước tiến gần với Sở An Nhiên nhưng cô có ý từ chối, bàn chân theo phản xạ tự nhiên mà lùi lại.

Một khi đã vào tầm ngắm của Phó Nghị Đình sao cô có thể dễ dàng trốn thoát, cánh tay dài của anh vươn ra kéo cô lại gần mình, còn cố ý chọc tức mà thì thào vào tai.

- Đừng né tránh tôi như thế, tôi đau lòng lắm đấy.

Trong suy nghĩ của Sở An Nhiên chỉ muốn chửi thề ngay tức khắc, nhưng dù sao người đàn ông này cũng có công cứu giúp cô rất nhiều lần. Thôi thì đành làm người tốt mà tha cho hắn.

- Chẳng phải là chỉ tắm thôi sao? Anh coi anh đang làm gì vậy?

- Chỉ tắm thôi thì nhạt lắm, kết hợp cùng với thứ khác xem sao? Thú vị hơn đấy.

Sở An Nhiên chỉ muốn căm hận bản thân mình thêm thôi, nói làm gì rồi để bị anh ta phản lại, sao Phó Nghị Đình có thể nói câu nào câu nấy trơn tru mãn nhãn tới mức ấy chứ. Thật khiến cho cô tức chết mà...

Cô rụt người cúi đầu xuống, cánh tay vẫn còn đặt trên da thịt Phó Nghị Đình. Anh ôm lấy eo cô để giữ khỏi bị dòng nước cuốn trôi bởi cơ thể mảnh mai nhẹ tênh quá mà.

- Tôi chỉ thích nhạt như thế này thôi, nếu anh muốn có muối thì tắm cùng với người khác đi.

Phó Nghị Đình nhìn cô có chút không ưng ý cho lắm, đến mức này rồi anh nghĩ Sở An Nhiên phải động lòng với anh chứ. Đằng này càng lúc càng tiến gần cô lại cố tình đẩy anh ra xa, còn muốn cô gái khác tắm cùng anh.

Bao nhiêu công sức cua gái cả vài tháng trời đã bị vứt đi một cách thảm hại như thế sao? Thật không đáng mặt mà, cho dù thế nào thì ngay từ đầu anh đã nhất quyết biến cô trở thành vợ của mình thêm một lần nữa.

- Em còn nhớ việc em báo đáp cho tôi chứ, bây giờ là khoảng thời gian thích hợp để làm chuyện đấy rồi.

Là hôn sao? Chẳng phải lúc dưới hố anh đã đề nghị và cô đã làm theo rồi còn gì???. Hàng loạt suy nghĩ chạy náo loạn trong đầu nhưng những thứ đó toàn là vớ vẩn, không có cách nào để giải quyết.

- Nhưng mà, tối qua anh yêu cầu tôi đã làm rồi mà.

- Chỉ một nụ hôn thì chưa đủ, mỗi lần tôi thích tôi đều muốn ra lệnh em hoặc có thể tự động làm tới khi nào chán thì thôi. Nhưng có một tin buồn đối với em là... tôi rất khó để chán một thứ nào đó đặc biệt là một người nào đó.

Sở An Nhiên nhăn mày vẻ mặt có chút sợ hãi, dòng nước bị gió thổi tạo thành sóng tạt nhẹ vào mặt cô. Khuôn mặt bỗng trở nên ướt át lại khiến Phó Nghị Đình rất khó kiềm chế lại.

Nước ngấm vào tóc chảy xuống hàng tóc mai của cô rồi nhỏ thành giọt, cho dù có cố gắng biến mình thành con nai thì bộ dạng này vẫn quyến rũ giống như phượng.

Anh nhìn cô ánh mắt vừa đắm đuối vừa si tình không thể cưỡng lại, Phó Nghị Đình cúi người áp sát môi mình vào môi cô một cách hoàn hảo nhất.

Cả hai cứ như vậy chìm đắm vào tình yêu, trái tim của Sở An Nhiên đã bị người đàn ông này đánh cắp. Nhưng không hay biết mình đã yêu anh, chỉ nghĩ vu vơ rằng thứ tình cảm ấy chỉ là biết ơn mà thôi.

- Sở An Nhiên....

- Chuyện gì? Lại yêu cầu tôi làm chuyện gì nữa.

- Không có... tôi muốn một việc em có thể đồng ý với tôi không?

Phó Nghị Đình nhìn cô say đắm không thể nào rời mắt được, lời nói thỏ thẻ bên tai vừa dịu dàng lại trầm ấm giống như đang gãi đúng chỗ ngứa của cô.

- Chẳng phải là yêu cầu rồi còn gì... Anh nói đi.

- Em cho tôi là người hộ mệnh của em nhé, để tôi có thể bảo vệ em được an toàn.

Sở An Nhiên đưa mắt nhìn anh, trong đầu liền do dự.

Buổi chiều chỉ lót dạ bằng dưa hấu, tối Sở An Nhiên cũng lót bằng dưa hấu, ăn lắm cũng chán. Muốn bộ quần áo nhanh khô nhưng không biết làm thế nào, trong lúc Phó Nghị Đình đang đi kiếm thức ăn quanh đó cô đã làm một hành động không thể tưởng tượng được.

Thấy trong bếp còn một ít que diêm được vứt từ lâu, bên trong vẫn còn mấy que nhỏ. Cô nhóm lửa lên nhưng đây chính là lý do mà Chu Thái Thi biết được tung tích.

Hắn ta dùng ống nhòm đứng tại sân thượng nhìn lên đồi núi, thấy làn khói nhỏ liền lập tức cùng đàn em và đám thuộc hạ của mình tới đó.

Phó Nghị Đình đang lấy ít măng tre về nhưng lại ngửi thấy mùi khét ở ngôi nhà nhỏ. Bất giác được nguy hiểm đang rình rập trước mắt, anh vứt luôn chỗ măng cầm trên tay, nhanh chân chạy về ngôi nhà lá.

- Sở An Nhiên... Sở An Nhiên.

- Sao vậy? Tôi đây...

Thấy cô an toàn trong lòng anh cũng nhẹ nhõm không ít. Phó Nghị Đình biết chắc Chu Thái Thi đã phát hiện ra động tĩnh nên đã lấy những đồ dùng cần thiết và cùng Sở An Nhiên bỏ chạy.

- Chúng ta rời khỏi đây nhanh đi, Chu Thái Thi đã biết được nơi ẩn náu này rồi.

Anh đã chậm hẳn một bước, vừa chạy được vài bước phía sau đã bị đám người áo đen chặn lại. Ngoảnh đầu nhìn, xung quanh đâu đâu là người của Chu Thái Thi.

Phó Nghị Đình đã sẵn sàng tinh thần chiến đấu, ngọn lửa tình yêu trong người bộc phát chỉ muốn thiêu rụi đám người huênh hoang này.

Còn về phía Sở An Nhiên, bàn tay được Phó Nghị Đình nắm lấy cũng run lên lẩy bẩy, nhìn vào làn khói xám xịt bốc lên trên tận trời cao, lúc này mới nhận ra hậu quả.

- Hahhah... Lúc đầu giao người ra chẳng phải tốt hơn sao? Có biết tôi tốn công tốn sức vì hai người nhiều lắm không hả. Thằng chó Phó Nghị Đình, hôm nay tao thề là tao sẽ giết chết mày và cướp đi người tình của mày cũng là vợ sắp cưới của tao.

Chu Thái Thi từ sau đám thuộc hạ đi đến, trên tay còn cầm theo một cây gậy làm bằng vàng tỏ vẻ mình là người có tiền, có địa vị. Nhìn thấy bộ dạng này Phó Nghị Đình không sợ mà lại buông lời trêu chọc...

- Chỉ mới hơn 30 tuổi thôi mà không đi vững phải chống gậy, tôi e là thiệt thòi cho Sở An Nhiên quá.

- Đừng mạnh miệng, khôn hồn thì cụp cặp mắt xuống may ra tao còn tha cho, nếu không tao giết mày rồi thả xác cho cá ăn đấy.

Hắn ta hừng hực đáp trả bằng cơn thịnh nộ trong người, khi nhìn thấy Sở An Nhiên sợ hãi như thế lại buông lời ngọt ngào khiến cô ghê tởm.

Nghe thôi đã biết giả tạo lắm rồi, cô đứng sau Phó Nghị Đình không dám nhìn thẳng vào hắn.

- ... An Nhiên, em xinh đẹp và tròn trĩnh thế này phải theo anh để anh chu cấp cho chứ. Thằng này nó phá sản rồi, không có tiền cho em nữa đâu.

Núp sau bóng lưng, bàn tay nắm cô đan xen vào tay của Phó Nghị Đình. Miệng lẩm bẩm cầu xin anh...

- Làm ơn cứu tôi đi mà, tôi không muốn đi cùng với hắn đâu. Cứu tôi một lần này nữa thôi...

Cho dù cô có cầu xin hay không, cứu hay không thể hiện rõ trên ánh mắt. Nó nhìn thẳng vào Chu Thái Thi như một con dao găm thẳng vào ngực hắn.

- Tôi không thể để cô ấy đi cùng anh được.

- Chọn cái chết thì nói thằng ra đi sao phải vòng vo như thế. Bay đâu, tách hai chúng nó ra cho tao, hôm nay phải giết được tên khốn Phó Nghị Đình.

Đám người của Chu Thái Thi xông lên, mỗi người cầm một cây gậy lớn đánh vào Phó Nghị Đình. Những đòn đánh của bọn chúng anh đều né tránh hoặc đáp trả được, bàn tay trái vẫn nắm lấy cánh tay Sở An Nhiên càng lúc càng chặt.

Đang đánh với một số người ở phía trước, một người đàn ông đột nhiên đánh mạnh vào lưng của Phó Nghị Đình. Trúng vào ngay vết thương của anh, quá đau đớn mà ngã quỵ xuống.

- Phó Nghị Đình... anh có sao không?

Thấy mọi chuyện đã gần như nắm chắc phần thắng, Chu Thái Thi bước đến châm chọc.

- Mới đánh có một chút thôi mà đã ngã như vậy rồi, cậu làm sao có thể bảo vệ được vợ chưa cưới của tôi chứ.

Hắn tay nắm lấy cánh tay Sở An Nhiên liên tục lôi cô về phía mình nhưng cô đã bám chặt vào Phó Nghị Đình.

- Đừng có cứng đầu như vậy nữa, Sở An Nhiên em đừng đi theo tên phá sản này nữa. Nó không còn tiền để nuôi em đâu, về với anh, nhà anh tiền tài không thiếu, thích gì được nấy. Đi...

Hắn ta kéo mạnh cô ra khỏi Phó Nghị Đình, tuy rằng bị lôi đi nhưng cô vẫn không từ bỏ đưa tay để anh nắm lấy.

- [ Làm ơn đi mà, hãy cứu lấy tôi. Anh nói anh muốn làm người hộ mệnh của tôi mà...]

Tất nhiên anh không thể để người con gái nâng niu lại bị lôi kéo xây xác như thế, anh đưa tay ra nắm lấy cánh bàn tay cô. Chu Thái Thi quay người nhìn Phó Nghị Đình, đôi mắt hằm hè có chút đe dọa.

"bịch"

Thuộc hạ của hắn đã đạp vào bụng anh khiến anh ngã xuống, chỉ có thể nằm dưới đất nhìn người mình yêu bị đưa đi làm người tình của hắn.

Bóng lưng lạnh lùng của Chu Thái Thi anh chỉ muốn giết chết xé xác hắn ra, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Sở An Nhiên, bất giác lại đau lòng.

- Đứng đó làm gì nữa, đánh chết nó cho tao.

- Khoan đã... Chu Thái Thi, chẳng phải anh có được tôi rồi sao? Có được tập đoàn Phó An rồi còn gì, anh đã trả thù được mối thù cho mình rồi. Để Phó Nghị Đình chết có phải mọi người sẽ lãng quên đi chuyện anh ta phá sản hay không, nếu anh ta sống suốt cuộc đời còn lại sẽ sống trong nhục nhã.

Chỉ nghe vài ba câu của mỹ nữ và mỹ nhân kế, hắn ta chiều theo ý của Sở An Nhiên mà không giết chết Phó Nghị Đình. Đây cũng là điều cuối cùng mà cô có thể làm cho anh...

Nhìn theo bóng lưng của Sở An Nhiên khuất xa dần trong khu rừng, giọt nước mắt của người đàn ông này đã rơi.

- Xin lỗi em, tôi không thể làm tròn trách nhiệm của một người hộ mệnh.

👍⬅⬅⬅