Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 17: Mạc khả lam



Trong căn biệt thự tương đối nhỏ, đây là căn nhà thứ 9 mà Mạc Khả Lam tự tay mua cho mình. Cô là tiểu thư của Mạc gia cũng là đứa con gái duy nhất của ông Mạc.

Trước đây cuộc hôn nhân của Sở An Nhiên và Phó Nghị Đình tan vỡ cũng do Mạc Khả Lam xen vào khiến họ không còn tiếp tục được nữa. Vì ông Mạc có công từng giúp đỡ Phó An nên muốn làm mai làm mối cho Mạc Khả Lam và Phó Nghị Đình nhưng anh nhất quyết không đồng ý.

Ngồi trên bàn trang điểm, cô dùng bàn tay điêu luyện thoa kem dưỡng ở tay và chân.

- Thế nào rồi.

- Thưa cô, Chu Thái Thi muốn Vũ An Nhiên là người tình của mình nên đã làm cho Phó Nghị Đình phá sản và cướp cô ta về tay mình.

Nghe lời nói rành mạch rõ ràng từ vệ sĩ của mình, cô đắc ý nhếch miệng cười khẽ.

- Không nhúng tay vào mà dễ dàng tách hai người họ ra, là ông trời đang cho tôi cơ hội đây mà. Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi...

- Vâng.

Một tiếng "cách" căn phòng ngủ chỉ còn mỗi mình Mạc Khả Lam, trở về yên ắng như trước. Cô nhìn vào gương vuốt ve nhan sắc xinh đẹp và quyến rũ của mình cùng với bộ móng mới làm sáng nay.

- Việc đầu tiên mình không cần vắt óc suy nghĩ hay tốn công sức gì mà vẫn thành công chỉ còn việc thứ hai nữa thôi. Mạc Khả Lam này... sẽ có được thứ mình muốn. Nếu như Phó An đã thành ra như thế thì Nghị Đình chắc chắn phải cần sự giúp đỡ, không ai khác là bố của mình. Tới lúc đó hôn sự của chúng ta, anh ấy cũng sẽ không dám phản kháng.

Mạc Khả Lam nở một nụ cười đầy dã tâm, con người này sâu bên trong đã có tham vọng. Nhờ thế lực hùng hậu của Mạc gia mà muốn gì được nấy, chỉ tiếc thứ quan trọng là "hạnh phúc" của tình yêu cô lại chưa cảm nhận lấy một lần.

... Thử‎ đọc‎ t𝗿𝓾yện‎ không‎ q𝓾ảng‎ cáo‎ tại‎ —‎ T‎ 𝗿‎ ù‎ 𝗺‎ T‎ 𝗿‎ 𝓾‎ y‎ ệ‎ n.Vn‎ ‎ —

Sở An Nhiên được đưa về nhà của Chu Thái Thi, điều đầu tiên cô làm là gọi điện cho Chu Thiệu đưa Phó Nghị Đình về chăm sóc. Nhưng trong căn nhà này mọi nhất cử nhất động đều bị Chu Thái Thi và người giúp việc giám sát.

Khó khăn lắm cô mới mượn cớ trở về phòng ngủ của riêng mình sau đó gọi điện cho Chu Thiệu. Nhờ vậy mà Phó Nghị Đình đã được cứu khỏi cánh rừng hoang vắng đó.

Anh từng bước gắng gượng la lết xuống núi nhưng vết thương quá đau, đi được một lúc lại nghỉ.

- Anh Phó... Anh nghe thấy tôi nói không? Tôi Chu Thiệu đây.

Chu Thiệu cùng vệ sĩ của Phó Nghị Đình đi khắp tìm kiếm nhưng mãi cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng của Phó Nghị Đình.

- Anh Phó Nghị Đình, tôi Chu Thiệu đây. Nếu anh nghe thấy thì lên tiếng đi...

Chính vì tiếng kêu gọi ấy làm Phó Nghị Đình có động lực vực dậy, giọng nói khàn đặc vang vọng trong khu rừng, theo làn gió bay đến tay Chu Thiệu không xa.

- Tôi ở đây... Phó Nghị Đình đang ở đây.

- Anh ở đâu... Tôi không thấy anh.

Nghe tiếng gọi khàn khàn quen thuộc, Chu Thiệu dẫn người đi xa hơn, một lúc sau thấy một người đàn ông mặc toàn đồ đen nằm lăn lóc ở nền đất.

- Anh Phó... Anh bị làm sao vậy?

Bị đám người Chu Thái Thi đánh như thân tàn ma dại, bây giờ không còn sức lực để nói nữa. Chỉ muốn về nhà tán dưỡng nghỉ ngơi còn đối phó với hắn nữa chứ.

Ngôi nhà biệt thự hiện tại không còn an toàn, Chu Thiệu đưa Phó Nghị Đình đến một căn nhà khác của anh, nó khá khuất nhưng vô cùng an toàn. Anh nằm li bì hai một tuần liền mới có thể đứng dậy đi lại, suốt cả 1 tuần ấy bác sĩ ra vào tấp nập như siêu thị, không lúc nào là không khỏi.

- Chu Thiệu... Chu Thiệu.

Chu Thiệu từ ngoài đi vào, nhìn thấy Phó Nghị Đình ngồi sững sờ ở đó liền ngạc nhiên cũng có chút bất ngờ.

- Trời, bữa nay anh tự ngồi dậy được rồi. Sức khỏe càng ngày càng tốt rồi đó.

Khuôn mặt Chu Thiệu thu mừng rỡ không tả nổi còn Phó Nghị Đình thì mặt nhăn mày nhó. Hai ngón tay xoay nhẹ thái dương, đầu tóc bù xù không giống như một vị tổng tài cao thượng hàng trăm mỹ nữ săn đón.

- Sở An Nhiên sao rồi, khoảng thời gian cô ấy sống ở Chu gia như thế nào?

Vừa mở mắt đã hỏi ngay Sở An Nhiên, sáng chỉ có Sở An Nhiên, tối cũng Sở An Nhiên, tới khi ngủ cũng gọi tên của Sở An Nhiên. Mặc dù Chu Thiệu quá bất lực với ông chủ nhưng không dám trách cứ gì, chỉ trả lời đúng với câu hỏi của anh.

- Anh yên tâm, cô ấy vẫn ổn. Chỉ một tuần thôi mà, Chú Thái Thi không chán nhanh như thế đâu.

- Như vậy cũng tốt.

- Mà anh Phó, về chuyện Phó An anh tính thế nào.

Phó Nghị Đình tia mắt về phía bức tường, trong lúc này ánh mắt anh như đang tóe lửa nhìn xuyên qua bức tường kiên cố.

- Hừ... tôi phải đòi lại từng thứ một, đầu tiên là Phó An, thứ hai là vợ tôi.

- Nhưng rõ ràng Chu Thái Thi là người làm chủ công ty ấy rồi, anh sắp thua anh ta rồi còn gì.

Chu Thiệu đứng bên cạnh liên tục góp ý, không ngờ từ ngữ không đúng lại chọc tức anh. Phó Nghị Đình chỉ lườm chứ không mắng, dù sao Chu Thiệu đã ở bên cạnh giúp đỡ mình nhiều năm.

- Ai làm chủ? Chỉ là tạm thời thôi, so với việc hiện tại thì mức độ thắng thua là 99% và 1%. Bấy nhiêu đó dư sức để tôi lật ngược tình thế rồi, không cần phải lo lắng như thế. Nhưng phải cần nhiều thời gian...

- Nếu muốn yên tâm mà đấu ván cờ này anh cũng phải vứt bỏ đi hết những bận tâm trong lòng đã.

Bận tâm duy nhất của Phó Nghị Đình chính là Sở An Nhiên. Biết Chu Thiệu có ý gì, anh hiểu chứ, hiểu rất rõ mình bắt buộc phải vứt vỏ đi từ lúc cô bị hắn ta kéo đi rồi. Nói được nhưng làm không được, tình yêu mà, đâu biết trước được điều kì lạ gì chứ.

"kính kong..."

Một tiếng chuông cửa vang lên, Phó Nghị Đình và Chu Thiệu nhìn nhau, căn nhà này chỉ vừa mới chuyển tới ở 1 tuần sao có thể có người lạ biết được.

- Để tôi xuống xem thử.

Khi mở cửa ra, người đó lại là Thuần Nghi người bạn chí cốt của Phó Nghị Đình. Cô và anh quen biết nhau đã lâu, cả hai rất thân thiết và biết rất rõ về nhau.

Việc tìm ra chỗ ở của bạn thân cũng là điều dễ dàng... chỉ qua gõ cửa mấy căn biệt thự thôi mà, chỉ tốn chút tiền xăng.

👍⬅⬅⬅