Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 18: Sống chung



Cô Thuần Nghi, sao cô biết được chỗ này mà tới.

Chu Thiệu dẫn Thuần Nghi vào trong nhà, vừa đi vừa nói chuyện.

- Tôi và Nghị Đình là bạn bè thân thiết, chuyện của anh ấy sao tôi không biết được huống hồ là chỗ ở. Hơn nữa Nghị Đình từ nhỏ đã không có bố mẹ, tôi là bạn thân nhất của anh ấy, sao có thể bỏ mặc bạn tôi bị bệnh như thế.

Thuần Nghi ngồi trên ghế vô cùng lịch sự, tuy Chu Thiệu có thân phận thấp kém hơn nhưng luôn xem là người bạn tốt. Vẻ đẹp này và phong cách của cô rất đơn thuần, không giống như các tiểu thư khác.

Phó Nghị Đình và Thuần Nghi cùng nhau lớn lên ở côi nhi viện, lên 8 tuổi Phó Nghị Đình được người khác nhận nuôi, Thuần Nghi không chịu khi xa anh nên đã cầu xin bố mẹ nuôi của anh cứu vớt mình.

Chỉ vỏn vẹn 10 năm sau đó, bố mẹ nuôi của Phó Nghị Đình và Thuần Nghi đã gần 70 tuổi, họ không sinh được con nhưng nhà lại giàu nên bất chấp gia đình mà nhận nuôi. Lúc ấy mẹ nuôi mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối mà qua đời, không lâu sau đó bố đau khổ tuyệt vọng cũng đi theo bà.

Nhờ tài sản chút ít của bố mẹ nuôi giúp anh xây dựng cơ đồ lập nghiệp, tạo dựng một công ty hùng mạnh đứng đầu thành phố.

- Phải rồi, tôi quên mất hai người cũng từng là anh em nuôi mà.

- Bây giờ cũng là anh em đấy thôi... Anh ấy ở trên phòng sao?

- Vâng, phòng thứ hai từ bên trái qua. Cô lên đó trước nhé để tôi chuẩn bị trà.

Mở căn phòng của Phó Nghị Đình, tận mắt nhìn thấy anh trai mình bị thương nặng như thế trong lòng chỉ biết xót xa thay.

- Anh, anh thấy trong người thế nào rồi. Đã khỏe hơn chưa, xin lỗi em đã tới trễ rồi...

Ngồi một mình trong phòng không biết làm gì, chỉ ăn rồi ngủ, nhìn thấy Thuần Nghi như thấy một niềm vui nào đó.

- Con bé này, sao bây giờ mới tới thăm anh vậy? Anh lại cắt chức quản lý đấy...

Phó Nghị Đình mặc dù đau về thể xác nhưng vẫn cố gắng trêu cô, không muốn thấy đứa em gái này phải buồn bã rồi khổ sở.

Từ lúc gặp Phó Nghị Đình ngày hôm nay, ngay cả một nụ cười cũng không có, nhìn thấy anh thế này lại không thể làm gì được. Chỉ biết tức giận với bản thân...

- Anh Đình, mấy tuần trước anh đi đâu vậy? Em nghe Chu Thiệu nói hai anh chị bỏ trốn vì tên Chu Thái Thi đúng không? Các cổ đông trong công ty đều chuyển nhượng cổ phần cho hắn, anh phải làm sao đây? Mấy ngày nay hộp đêm cũng chẳng yên ổn gì.

- Hộp đêm bị làm sao?

- Gặp nhiều chuyện phiền phức, đêm nào cũng có kẻ gây sự. Vừa mấy hôm trước có một đám người tới nói muốn san bằng chỗ này nhưng người bên mình đông hơn nên dọa được bọn chúng. Em đã đóng cửa hộp đêm mấy ngày nay rồi...

Thuần Nghi cũng không phải kẻ ngốc, mấy ngày nay Phó Nghị Đình mất tăm mất tích, hộp đêm thường xuyên xảy ra chuyện biết chắc có điều không hay nên đã đóng cửa không cho phép ai ra vào.

- Vậy cũng tốt, tạm thời cứ như vậy đã. Khi nào có lệnh của anh thì hẵng mở cửa hộp đêm.

- Vâng.

Chuông điện thoại của Thuần Nghi reo lên, cô bắt máy nghe, là chuyện quan trọng nên chào hỏi rồi rời đi.

...

Lúc đầu khi đưa Sở An Nhiên về Chu gia, anh ta liên tục muốn lên giường chiếm lấy thân xác của cô, tuy nhiên cô đã nói dối hiện tại mình bị bệnh nên không thể quan hệ. Lời vừa nói, hắn ta liền răm rắp nghe theo.

Trước đây Chu Thái Thi từ nhỏ tới lớn đều nghe lời mẹ bây giờ có được người phụ nữ mình mong muốn nên bắt đầu nghe theo lời cô, càng lúc càng máu lạnh và tàn nhẫn hơn trước. Không có việc gì là không dám làm, ỷ lại mình chiếm được công ty của Phó Nghị Đình nên càng ra oai.

Sở An Nhiên đang ở trên phòng, bên dưới lại có tiếng nói ầm ĩ vang vọng. Cô bước ra cửa toàn là những người phụ nữ ăn mặc sexy quyến rũ thiếu vải nhảy nhót ở dưới. Hiện tại lại không có Chu Thái Thi ở nhà, lúc chuẩn bị trở lại phòng nhưng một cô gái tinh mắt đã nhìn thấy.

- Sở An Nhiên... cô là Sở An Nhiên đúng không?

Cô quay người, nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô gái đó và hai người khác, biết chắc họ không phải là người hiền lành gì. Chỉ nhẹ giọng mà trả lời cho qua...

- Có chuyện gì không?

- Hừ... anh Chu Thái Thi là khách VIP của quán bar chúng tôi, đêm anh nào cũng tới. Nhưng chính vì sự xuất hiện của cô mà từ khách hàng thân thiết trở thành người lạ. Tôi thấy người như cô đâu có sức hút gì mà khiến anh Chu Thái Thi phải bỏ hết để về bên cô cơ chứ, nhân viên nữ của chúng tôi còn ngon còn đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần nữa kìa.

Một cô gái điện nước đầy đủ xất xác bước tới, còn cố gắng cãi ngang.

- Tại cô mà một tháng nay lợi nhuận của quán bar chúng tôi giảm xuống còn 30% đó.

Sở An Nhiên cười nhạt, cứ tưởng người lịch sự hiểu chuyện thế nào, ai ngờ cũng chỉ là một đám phụ nữ không biết gì tới đây gây chuyện. Đã đến nước này cô cũng không ngán họ nữa, cho dù không có quyền lực cũng sẽ vênh miệng như thường. Đời nhà họ Sở trước giờ chưa từng bị ai ăn hiếp...

- Đã thế thì nói thẳng ra luôn đi, đâu cần úp mở như vậy chứ. Chu Thái Thi vì tôi mà không tới quán bar của các người thì đó là lỗi của các người chứ không phải tôi. Bởi vì anh ấy ngán các cô rồi, suốt ngày nhõng nhẽo õng ẹo không thấy mệt hả?

- Cô nói cái gì? Ngán chúng tôi và theo người mới là cô hả? Thật nực cười...

Những người phụ nữ bánh bèo này ra mặt huênh hoang, cho dù là ba cái miệng cũng không thể đấu lại đại khẩu của Sở An Nhiên.

- Một người cong không ra cong thẳng không ra thẳng như cô mà đòi thắng tôi hả? Đừng ảo tưởng quá, để xem 1 tháng hay 2 tháng rồi Chu Thái Thi sẽ ngán cô thôi.

- Cho dù có ngán tôi thì anh ta có quay lại với những người như các cô không? Không ai đi ăn lại bát cơm mình đã đổ đi cả.

- Mày...

Một cô gái tức giận không chịu được đã vung tay định đánh Sở An Nhiên, nhưng một tiếng hét vang như sấm ở ngoài cửa khiến họ sợ run người.

- Các cô làm gì ở đây vậy? Bỏ tay xuống.

Chu Thái Thi từ ngoài đi vào, cơ thể rõ ràng đang rất mệt mỏi nhưng lại cố gồng lên.

- Người đâu, đuổi cổ hết ruồi muỗi trong nhà này ra đi. Thật là nghẹt thở mà...

Chu Thái Thi đặt tay chỗ eo cô rồi đưa lên phòng, tuy chỉ là một đoạn bậc thang nhỏ nhưng cô lại cố ý né tránh. Tại sao chỉ đi từ tầng một lên tầng hai lại xa đến thế, Sở An Nhiên ớn lạnh mỗi khi bị Chu Thái Thi chạm vào da.

Anh ta biết cô đang né tránh nhưng vẫn cố chạm tay vào để có được sự ân ái giống như những cặp đôi khác. Mỗi khi tới gần da thịt Sở An Nhiên, khuôn mặt để lộ biểu cảm khoan khoái lạ thường.

Không chịu được nữa, tới cửa phòng cô đã đẩy bàn tay anh đặt ở eo ra. Khuôn mặt khó chịu không có chút thích thú nào.

- Tôi không thích động chạm như thế này đâu.

Không thèm cảm thông cho cô, Chu Thái Thi còn một mực cười lớn như một kẻ điên vậy.

- hahahha.... em không thích động chạm sao? Hay là em không thích tôi động chạm, em giữ bản thân mình để thằng Phó Nghị Đình đó hưởng thụ em. Hả...? Một tháng nay tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi, tôi thích cô, sao cô không chịu đáp lại chứ.

Anh ta giống như phát điên lên nắm lấy mái tóc sau gáy của Sở An Nhiên rồi giật mạnh. Tuy rằng rất sợ nhưng cô vẫn kiên quyết muốn nói.

- Anh thích vẻ ngoài của tôi chứ không hề thích tôi.

- Quả thật cô thông minh giống y như Phó Nghị Đình vậy, nhưng mà vẫn chậm hơn một bước. Hiểu ra thì đã quá muộn rồi, một con mèo nuôi cả tháng mà không được thịt thì rất uổng phí.

Chu Thái Thi đẩy mạnh cô vào trong phòng sau đó đóng cửa lại, khuôn mặt trở nên lưu manh hơn bao giờ hết.

Trong căn phòng một lúc sau chỉ truyền đến tiếng "bịch" sau đó thì không còn tiếng hét của Sở An Nhiên nữa. Lúc hắn sờ soạng cô đã dùng cây đèn ngủ đập mạnh vào đầu của Chu Thái Thi, hắn đã bất tỉnh ngay sau đó.

Cho dù rất sợ nhưng vẫn tỉnh táo, cô không muốn ở trong căn nhà này nữa, hai chân trần bước xuống nền nhà chạy ra cửa nhưng tiếc thay cánh cửa đã bị khóa lại.

- Bị sao vậy chứ? Thật là điên mất thôi.

Vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, Sở An Nhiên lục lọi tìm chìa khóa trên người Chu Thái Thi nhưng bị bàn tay anh ta ngăn lại. Một ánh mắt rùng rợn hơn cả hổ chúa nhìn thẳng vào Sở An Nhiên. Cô sợ hãi giật mình hét lớn, lúc nãy chỉ là một cú đập nhẹ, hắn ta đau mà gục ra đó chứ chưa hề bất tỉnh.

- Muốn chạy sao? Trừ khi bước xác qua người của tao đã.

👍⬅⬅⬅