Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 20: Rơi vào tuyệt vọng



Hai bên đã ngưng bắn súng, sức lực cũng dần cạn kiệt. Người của Chu Thái Thi còn rất nhiều nhưng thuộc hạ của Phó Nghị Đình thì bị thương rất nhiều và khá nặng. Chỉ còn dầu rác vài ba người tài giỏi chính tay anh huấn luyện...

- Phó Nghị Đình, tốt nhất là mày nên đầu hàng. Tao sẽ ban cho mày một cái chết không đau đớn, còn nếu muốn tiếp tục đầu với tao thì tao không có còn sự nhẫn nại đâu. Một khi đã đau thì sẽ khiến cho mày đau cả thể xác và tâm hồn thì tao mới hả dạ.

Phía sau thùng sắt vang vọng lên tiếng nói đe dọa nhưng những lời này Phó Nghị Đình không nghe lọt vào tai, lỗ tai anh vứt luôn âm thanh ấy ra bên ngoài, còn không để nó xâm nhập lên não.

- Phó Nghị Đình chưa từng đầu hàng ai, một người như anh tại sao tôi phải hạ mình chứ.

- Bây giờ mày nên hạ mình xuống rồi đấy.

Chu Thái Thi đứng dậy kèm theo con tin là Sở An Nhiên để uy hiếp. Anh ta tát mạnh vào mặt để cô phát ra âm thanh, quả nhiên thu hút sự chú ý của Phó Nghị Đình.

Anh cố gắng lộ đầu ra nhìn, cơ thể và bộ dạng của Sở An Nhiên còn thê thảm hơn cả mình nữa. Lúc này anh cả gan không sợ, ánh mắt vẫn tràn đầy căm phẫn mà đứng thẳng dậy, bốn mắt nhìn nhau khoảng không gian như muốn nổ tung vì họ.

- Đừng lợi dụng người khác để trả thù, có giỏi thì đấu tay đôi đi.

- Tao không thích đấu tay đôi, tao thích chơi bẩn như vậy đấy. Nếu trước giờ mày chưa từng nếm thử thì hôm nay tao cho mày nếm mùi vị xem có đã hay không?

Phó Nghị Đình vừa bước lên một bước đã bị Chu Thái Thi bắn một phát vào chân, ngay giây sau máu chảy đầm đìa xuống tận đầu gối.

Anh bị thương không nhúc nhích gì được, một thuộc hạ liều mình chạy ra đỡ lấy Phó Nghị Đình nhưng bị bắn phải nòng súng thứ hai của hắn, gục luôn tại chỗ.

- Tao đã quyết thì chắc chắn sẽ không thay đổi, hôm nay tao nói muốn giết mày thì chắc chắn sẽ giết được mày.

- Cho dù anh có giết được anh ấy thì không được lợi ích gì đâu. Còn chính mình hạ thấp sự cao sang của mình xuống nữa, còn bị đồn thổi là kẻ giết người, nếu muốn giết Phó Nghị Đình để khẳng định mình là người trùm ở thành phố này thì anh sai rồi.

Sở An Nhiên liên tục nói những lời khiêu khích, cô đã nợ Phó Nghị Đình quá nhiều, cô sẵn sàng đối tốt với cô hơn cả người thân ruột thịt. Xem như là báo đáp một ân huệ to lớn này đi...

- Mày có tin là tao giết mày luôn không hả?

Nhìn thấy Sở An Nhiên hắn ta mới nghĩ ra một điều táo bạo, để người yêu của kẻ thù giết kẻ thù thì mới vừa lòng hắn.

Chu Thái Thi bắt đầu nhẹ tay với Sở An Nhiên sau đó nhét cây súng vào tay của cô, bàn tay hắn nắm vào cổ tay ra sức điều khiển nòng súng về phía Phó Nghị Đình.

- Cô giết thằng đó đi, tôi sẽ tha mạng cho cô.

Hắn ta thì thầm bên tai nhưng những lời nói khó chịu này thật khiến cô ngứa ngáy, càng lúc chỉ muốn né tránh đi. Sở An Nhiên gồng cả tay lẫn người muốn thu súng lại nhưng Chu Thái Thi đã giữ chặt, không để cho cô tự mình điều khiển nó.

Nhìn thấy người đàn ông đang tiều tụy trước mặt, trên áo be bét vết máu đỏ tươi, khuôn mặt lấm lem thảm hại chưa từng thấy. Cô run rẩy, nước mắt giàn giụa chảy ra, bàn tay dần thả lỏng khẩu súng trên tay.

- Tao đang cho mày cơ hội đấy con khốn, giết chết thằng Phó Nghị Đình đó đi, mày sẽ được sống.

Chu Thái Thi như phát điên hét vào tai của Sở An Nhiên nhưng Phó Nghị Đình đã nghe tròn vành rõ chữ không sót một từ. Khẩu súng đang đưa ra trước mặt Chu Thái Thi cũng dần hạ xuống. Bởi người đang đứng trước mặt hắn chính là Sở An Nhiên, có bắn người bị thương cũng chỉ là cô.

Ánh mắt anh nhìn cô rõ với vẻ đau lòng, long lanh và ngấn nước, đôi mắt này cô rất muốn nhìn ngắm nó và từng khen anh nó vô cùng đẹp. Bởi vì bên trong nó luôn có hình bóng của cô, là chân dung của cô gái nhỏ.

- Anh xin lỗi, đã không hoàn thành việc trở thành người hộ mệnh của Sở An Nhiên. Không bảo vệ được cô ấy, không cho cô ấy được sự an toàn, lúc nào cũng chỉ bị thương và bị thương. Anh thật sự xin lỗi em...

- Mau bắn tên đó đi.

Cả người Sở An Nhiên đơ như một con búp bê vậy, Chu Thái Thi thấy thế liền cầm súng và ép cô bóp cò nhưng ngón tay cô đã cố hết sức gồng lại tuy nhiên không thể qua được sức mạnh của Chu Thái Thi.

" bằng.. bằng... bằng bằng bằng... bằng."

Tay, ngực, bụng và chân, tất cả tổng cộng là 7 vết thương bị bắn vào người của Phó Nghị Đình. Anh liếc mắt nhìn cô gái đó một lúc cho rõ khuôn mặt rồi cả người ngã về sau, nằm xuống đất.

Nhìn thấy thành quả thành công mà Sở An Nhiên làm ra, ông ta đắc ý mà cười lớn sau đó cùng một số đàn em khác trèo lên trực thăng và rời đi. Lúc quay lưng còn dặn dò.

- Đúng 15 phút nữa đốt cả căn biệt thự này cho tao. Thiêu rụi toàn bộ không để sót bất cứ ai...

Sở An Nhiên thẫn thờ nhìn cơ thể đầy vết thương mà mình đã tạo ra, cô chạy đến khóc nức nở. Hơi thở của anh dần thoi thóp và mất đi lý trí, chỉ dùng chút ý thức còn lại nhìn ngắm khuôn mặt của Sở An Nhiên.

- Đáng lẽ ra tôi phải ngăn cản Chu Thái Thi mới đúng, tôi quá yếu đuối nên mới khiến anh thành ra thế này. Tôi không cần anh là người hộ mệnh của tôi và bảo vệ tôi, tôi chỉ cần anh bảo vệ tính mạng của mình là được rồi. Chỉ một điều đơn giản như vậy mà cũng không làm được, anh có tư cách gì mà bảo vệ tính mạng cho người khác chứ.

Sở An Nhiên òa khóc như một đứa trẻ, anh đưa tay lên gần gương mặt lau nước mắt nhưng những giọt lệ của cô đã lăn nhanh hơn rơi trúng tay anh. Dường như Phó Nghị Đình cảm nhận được vị mặn đắng của giọt nước mắt đau khổ ấy.

Chu Thái Thi quay người, vừa bước một bước lên bậc thang chợt suy nghĩ gì đó. Anh ta đổi ý định mà bắt ép cô trở thành tình nhân của mình, cho người bắt cô đi theo mình nhưng Sở An Nhiên không chịu đồng ý.

Bị hai thuộc hạ của Chu Thái Thi nắm chặt hai cánh tay lôi đi như một bao cát không còn giá trị. Mặc sức cho Sở An Nhiên giãy giụa khóc lóc van xin thì bọn chúng vẫn không quan tâm tới.

- Đừng mà, để tôi ở lại với anh ấy đi mà. Làm ơn... Để tôi nhìn khuôn mặt anh ấy một lúc...

Bóng dáng của cô xa dần, màng nhĩ anh nghe rõ tiếng thét và tiếng khóc thất thanh, ngay cả khi đưa lên trực thăng cũng bị Chu Thái Thi đánh một bạt tai.

Phó Nghị Đình nằm trên nền lạnh lẽo, vô cùng đau đớn trái tim cũng đã nguội lạnh, anh nắm chặt bàn tay thành đường quyền muốn đấm vào chỗ nào cho đỡ tức nhưng cái mạng này sắp không còn thì làm sao làm được những chuyện khác.

Anh nhắm mắt dần, như có một thế lực nào đó khiến anh buồn ngủ. Cuối cùng không thể mở hai mắt mà nhắm tịt lại bất tỉnh luôn ở đó.

👍⬅⬅⬅