Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 26: Chút mánh khóe thoát thân



Ở phía sau cánh cửa kính nhỏ, hai người đàn ông đã nghe thấy hết tất cả cuộc nói chuyện của bọn họ.

Khi thấy Vũ An Nhiên chỉ ở trong phòng có một mình, Phó Nghị Đình không thể kiềm chế nổi bản thân muốn xông vào cứu lấy cô ấy. Nhưng Lâm An Vũ ở bên cạnh lại một mực phản đối.

- Anh Phó, tốt nhất anh đừng manh động, nếu bị phát hiện thì mọi kế hoạch chúng ta bấy lâu nay vỡ lở hết. Anh cứ để tôi lo...

Phó Nghị Đình làm sao có thể tin tưởng người khác ngoài bản thân mình được, trừ khi chính mắt mình thấy người khác cứu cô an toàn anh mới 100% mà tin tưởng.

Nhìn qua cánh cửa sổ của phòng khách, nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nhắn dễ thương mình từng coi là em gái ruột. Nay lại chính mắt nhìn thấy cô hại cả chị dâu, không ngờ tâm cơ và hận thù trong người lại nhiều đến thế.

Anh không trách cô, chỉ trách bản thân mình không nhận ra tình cảm nam nữ của em gái mình sớm hơn, nếu bản thân từ chối ngay lúc ấy chắc chắn bây giờ sẽ không có chuyện mà xảy ra.

Chính anh cũng đã dây dưa với Mạc Khả Lam không rõ, làm cho cô hiểu lầm Phó Nghị Đình có tình cảm với cô và bị Vũ An Nhiên cướp mất.

- Anh Phó, chúng ta đi thôi, phải ra khổ Chi gia càng sớm càng tốt.

Chu Thiệu đứng sau vẫn tường thông báo, trước khi lẻn vào đây họ đã lên kế hoạch sẵn. Bây giờ chỉ cần thực hiện là có thể ra ngoài, tuy nhiên thuộc hạ của Mạc Khả Lam rất thông minh và nhạy bén, chính vì điều ấy làm cô ta trở nên kiêu ngạo và khiến họ gặp quá nhiều khó khăn.

...

Đã hai ngày giam lỏng Vũ An Nhiên, hôm nay Chu Thái Thi quyết định thả cô ra, muốn cùng cô đi chơi một chuyến.

Sở thích của tên cầm thú này vẫn là rượu, trên tay lúc này cũng nâng niu và nhấp một chút ít rượu bia. Anh ta không biết rằng đây là mùi hương mà Vũ An Nhiên ghét nhất.

- Em yêu à, hôm nay uống rượu với anh nhé. Nếu em uống hết ly rượu này mà vẫn còn tỉnh thì anh sẽ thả em ra, cho em một cơ hội chạy trốn. Cảnh đẹp thế này mà phải giam cầm một mỹ nữ khiến tâm trạng không vui chút nào.

Hai người họ hiện đang đi du lịch biển, Chu Thái Thi chỉ thuê một phòng ngủ dành cho khách hàng VIP. Anh vén màn cửa ra, bên ngoài là một khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ, vừa mờ ảo lại vừa chân thật.

Vũ An Nhiên ngồi trên giường vẫn bị Chu Thái Thi khoác tay vào thành giường, nếu muốn đi phải có sự cho phép của anh ta.

- Chỉ là một ly rượu thôi mà.

Nghe xong câu nói kiệm lời đầy khinh bỉ của cô, hắn ta cười ngặt nghẽo.

- Em thật lạ vẫn không chịu khuất phục và lạnh lùng giống như vậy. Nếu đã hùng hổ nói như thế thì uống hết ly này đi...

Chu Thái Thi nhìn cô bị khóa chặt ở trên giường, đôi mắt gian tà ác ý nhìn xuống cơ thể nuột nà của cô. Tất nhiên điều này không nằm ngoài dự đoán, mục đích mà Chu Thái Thi đưa cô đến đây chỉ vì muốn tận hưởng cảnh đẹp và tận hưởng cả mỹ nhân.

Vừa đưa ly rượu lên miệng cô đã đưa ánh mắt lặng nhìn vào Chu Thái Thi.

- Uống một mình thì chán lắm, đã nhậu thì phải có bạn nhậu chứ.

Vũ An Nhiên đưa ly rượu của cô ra trước mặt hắn, anh ta hiểu ý bèn lấy ly còn lại lên. Tiếng cụng ly vang lên chói tai, như một sự khởi đầu không may mắn của hắn.

Cô nhấp một chút, anh ta cũng nhấp một chút, trong người có men rượu đã thúc đẩy tính thèm khát của tên khốn này. Chu Thái Thi bỏ ly rượu xuống tiến đến gần Vũ An Nhiên nhưng châu chạm vào người cô đã gục xuống giường bất tỉnh.

Vũ An Nhiên lấy trong túi áo ra một gói thuốc vỏ màu trắng.

- Quả nhiên, thuốc này lợi hại giống như lời quảng cáo vậy. Cậu đã cứu tôi một mạng đấy Lâm An Vũ...

Cái lúc Phó Nghị Đình và Lâm An Vũ thăm dò ngoài cửa sổ, trước khi đi anh đã lẻn vào trong và dặn dò thật kĩ Vũ An Nhiên. Còn đưa cho cô một liều thuốc mê loại mạnh, tuy rất nhỏ nhưng là vũ khí phòng thân lợi hại nhất.

Bởi vì họ chưa lên kế hoạch cho việc giải cứu cô, người của Mạc Khả Lam và Chu Thái Thi hợp lại còn nhiều hơn một mình Phó Nghị Đình. Đành phải rút lui trước khi bị phát hiện...

Vũ An Nhiên lục lọi trên người Chu Thái Thi nhưng không thấy chìa khóa, chiếc cài áo ở ngực của hắn làm cô chú ý đến. Lúc trước khi ở với bố nuôi cô đã từng học một số chiêu cơ bản để mở móc khóa. Hôm nay lại chính tay áp dụng vào thực tế, không hổ danh là đại tiểu thư, việc gì cũng làm gọn ghẽ.

Sau khi cởi khoác cổ tay ra, cô khoác Chu Thái Thi vào thay vị trí của mình sau đó phủi tay và hiên ngang rời đi. Trước khi đi còn ăn mặc chỉnh tề đúng với phong thái của tiểu thư hằng ngày.

👍⬅⬅⬅