Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 29: Cùng nhau trở về nhà



Vũ An Nhiên từ phòng đối diện nhìn qua mắt soi cửa ( mắt thần) chỉ nghe thấy tiếng hét khàn khàn của Chu Thái Thi và đám thuộc hạ đi ra ngoài.

Bọn chúng bị đánh bầm dập tơi tả không ra người ngợm, thông qua cánh cửa đang mở của cửa phòng hắn, cô thấy bóng dáng Chu Thái Thi đang phát điên lên. Vũ An Nhiên nở một nụ cười, đây chưa là gì so với việc hắn hành hạ cô và coi cô như một con chó bị giam cầm.

Phó Nghị Đình ở phái sau chạm tay vào bờ vai của cô, xoay người cô lại, ánh mắt vô cùng ấm áp nhắc nhở.

- Đừng nhìn những cảnh bạo hành đó, không tốt cho mắt đâu. Nhìn anh mới tốt cho mắt...

Vũ An Nhiên cười khẩy, một nụ cười gượng gạo ngại ngùng nhưng vẫn có chút thích thú trong đó. Nghe Phó Nghị Đình rải thính cô chỉ muốn vứt hết liêm sỉ mà hốt nó thành của mình nhưng lại không dám bày tỏ.

Phó Nghị Đình xoa đầu cô, cúi mặt xuống ngang tầm với cô, khẽ nhẹ giọng.

- Xem kìa, dính thính rồi phải không?

- Đâu có.

Vũ An Nhiên đưa tay gạt bàn tay anh đang đặt lên đầu, khuôn mặt phụng phịu đi vào trong.

- Em đói không? Anh nấu cho em nhé.

- Ăn gì vậy?

Ánh mắt Vũ An Nhiên sáng rực lên như tìm thấy chân ái của đời mình vậy. Dường như quên luôn chuyện vừa nãy, quay người đưa ánh mắt tròn xoe nhìn Phó Nghị Đình khiến trái tim anh như muốn tan chảy ra.

- Mì xào...

Nhắc tới mì xào, cô liền nhờ đến vài hôm sau khi cô phá thai anh đã làm mì xào cho cô. Phó Nghị Đình nấu rất ngon nhưng buổi trưa mà lấp bụng bằng mì xào thì đâu có đã.

Chưa vui được lâu đôi mắt Vũ An Nhiên đã cụp xuống, khuôn mặt tràn đầy thất vọng.

- Lại mì xào, anh chỉ biết làm mỗi mì xào thôi hả? Không làm được món khác sao?

- Có, anh biết làm món khác...không biết em có ăn không thôi.

Phó Nghị Đình tiến gần đến Vũ An Nhiên, ánh mắt anh nhìn cô say đắm lại gian tà khiến cô có chút nghi ngờ. Anh đưa tay ôm eo, cô liền mập mờ mà hỏi.

- Món gì?

- Gạo nấu thành cơm...

Không để anh ôm ấp một giây nào nữa, cô liền đẩy mạnh Phó Nghị Đình ra khiến anh hoang mang nhìn cô. Có lúc bản thân lại chủ quan trước và bị phản công bởi phụ nữ, đây cũng là một điều khiến anh nên học hỏi.

- Anh dẹp bỏ cái ý định đó đi.

- Được rồi, anh đùa thôi mà. Anh đi nấu cho em liền đây...

Một lát sau đĩa mì xào đã ra lò từ bàn tay bếp trưởng Phó Nghị Đình. Cái mùi thơm phúc quen thuộc ấy khiến cô không thể kiềm chế được mà gặp một miếng bỏ vào miệng, nhưng nó nóng đến khó tả, nóng sắp phỏng lưỡi của cô.

- Ôi trời nóng quá.

Vũ An Nhiên buông đũa, ớt cay làm cho cô ho sặc sụa. Sự mong muốn của cô dường như Phó Nghị Đình đã thấu hiểu, một ly nước được đặt lên trên bàn.

- Uống nước đi cho đỡ sặc, đúng là đồ ham ăn mà.

- Lần sau anh nấu dở lại đi, tôi sẽ không ham ăn.

- Vậy là em thừa nhận lần này em ham ăn rồi còn gì? Không khác gì nuôi một con lợn cả.

Vũ An Nhiên đưa tay lên đầu mũi rồi nhắc nó lên như một con lợn, miệng kêu "ịt ịt..."_cho Phó Nghị Đình vừa lòng.

Đây là bữa ăn cuối cùng ở lại đây, tối nay Phó Nghị Đình muốn đưa cô về nhà của mình và gặp lại người thân của cô. Chính trong sáng mai bố mẹ của Vũ An Nhiên trở về, một chọi hai xem ra cũng rất khó nhằn đây.

Đến nửa đêm, Chu Thiệu đã chờ Phó Nghị Đình và Vũ An Nhiên ở cửa, khi họ bước ra trên người toàn là bộ quần áo màu đen che kín người.

Điều không may là ngay lúc nửa đêm ấy Chu Thái Thi lại từ trong phòng đi ra, anh ta lướt qua ba người họ rồi đi ra phía thang máy bấm xuống tầng dưới.

- Xe đang đợi chúng ta ở dưới ạ.

- Ừm...

Cả ba đi đến thang máy rồi xuống tầng 1, ở đây người đi lại không quá đông cũng không quá vắng vẻ. Khách ở đây đều tò mò nhìn ba người bịt mặt đi ra khỏi khách sạn nhưng lại chẳng làm được gì.

Ngồi trên xe Phó Nghị Đình rút ra được một kinh nghiệm là không nên chỉ quan cho tới bước cuối, anh và Chu Thiệu cùng Vũ An Nhiên không cởi khẩu trang và cởi mũ. Vẫn yên vị như vậy, sợ rằng có chiếc xe của Chu Thái Thi đi ngang làn đường nhìn thấy lúc ấy sẽ gay to.

Về đến thành phố, Chu Thiệu lái thẳng đến biệt thự Phó gia, là ngôi nhà bí mật mà trước đây anh từng điều trị.

- Wowww, Phó Nghị Đình anh giàu thật đấy, giàu đúng như lời đồn. Đây mà gọi là nhà sao? Phải gọi là cung điện thì đúng hơn, lộng lẫy quá mà.

Đặt chân vào đến nhà, Vũ An Nhiên và choáng ngợp bởi vẻ hào nhoáng của nó, được thiết kế riêng theo ý của Phó Nghị Đình. Nó đẹp hơn căn nhà trước đây họ từng ở, nhìn thấy chùm đèn, bộ bàn ghế, tủ đồ bóng loáng lên, đôi mắt Vũ An Nhiên như bị mờ đi vì nó quá chói.

- Sau này nó sẽ là nhà của em mà, không cần phải ngạc nhiên như thế.

- Phải ngạc nhiên chứ, lần đầu tôi thấy mà.

Phó Nghị Đình xoay người đi đến ân cần dặn dò Chu Thiệu.

- Đây là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với chúng ta, phải canh gác nghiêm ngặt 24 / 24, đặc biệt bảo vệ an toàn cho An Nhiên thật tốt. Còn chuyện của công ty... tôi sẽ tự tay lo cho ổn thỏa.

- Vâng...

👍⬅⬅⬅