Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 72: Không còn ý thức



Mấy ngày nay tình trạng nghiện ngập của Vũ An Nhiên ngày càng nặng, cũng may công việc của anh thuận lợi không nhất thiết phải tăng ca, khoảng thời gian rảnh Phó Nghị Đình luôn dành thời gian cho cô, chăm sóc từng tí một.

Vừa bước vào đến phòng ngủ, thấy cô gái nhỏ bé với khuôn mặt bầu bĩnh ngủ trên giường. Anh bất giác cười nhẹ... khẽ thì thầm với bản thân.

- Dạo này ngoan hơn rồi...

Phó Nghị Đình đi đến ngồi lên giường, mặc dù rất muốn chạm vào mặt nhưng sợ cô thức giấc. Đành thu tay về...

Anh đưa mắt nhìn cái bàn bên cạnh, bông hoa được cắm trong chiếc bình sứ cổ thường đặt bây giờ lại chẳng thấy đâu. Vô tình phát hiện dưới mép giường lộ ra một mảnh giấy, anh nghi ngờ lấy nó lên, đó lại là hóa đơn Vũ An Nhiên đã bán chiếc bình cổ.

Phó Nghị Đình chau mày ánh mắt hừng hực, vừa đau lòng nhưng cũng vừa tức giận. Không trách cô mà chỉ dám trách bản thân không thể đối tốt và lo lắng cho cô nhiều hơn như thế.

Bóng lưng lạnh lẽo ảm đạm khuất dần trong căn phòng ngủ, giờ đây bản thân lại cảm thấy buồn bã và thất vọng. Suy đi nghĩ lại, đã 8 năm qua cả hai đã vượt qua bao nhiêu thử thách, bấy nhiêu đó có đáng là gì.

Bước ra phòng khách, thấy Thuần Nghi đã ngồi trên ghế đợi.

- Em đến từ khi nào vậy?

- Em cũng mới tới thôi. Sao hôm nay mặt anh lại bí xị thế kia, hay là vì chuyện em và Chu Thiệu lén lút hẹn hò.

- Em nghĩ xa quá rồi.

Anh ngồi xuống uống một ngụm trà để tinh thần bớt áp lực, việc giúp Vũ An Nhiên cai nghiện là một điều rất khó. Giống như người thầy đang dạy học sinh cá biệt của mình vậy...

- Hai anh chị cãi nhau hả?

- Không có, anh cảm thấy cô ấy thay đổi hơn trước rồi. Không còn là Vũ An Nhiên của ngày xưa...

- Tất nhiên rồi, ai mà chẳng thay đổi chứ. Nhưng việc thay đổi của chị ấy cũng do ma túy cả thôi.

Phó Nghị Đình nhìn vào khoảng không, tuy đang rất tỉnh táo nhưng trong ánh mắt lại vô cùng mơ hồ. Không biết đoạn đường này có bị cụt hay là không.

- Cô ấy bán bình sứ cổ để mua ma túy, anh vừa mới phát hiện ra.

- Cái gì?

Thuần Nghi ngỡ ngàng nhìn anh trai của mình, khuôn mặt thoáng chốc trở nên lo lắng hơn, tình trạng này có lẽ đã rất nặng.

Cùng lúc ấy, Chu Thiệu hớt hải chạy từ trên tầng xuống. Hơi thở còn chưa ra đã vội nói.

- Anh Phó, phu nhân không có trên phòng, hình như đã chạy ra từ cửa sổ rồi.

Phó Nghị Đình tức tốc chạy ra ngoài vườn, với thời gian này chắc chắn Vũ An Nhiên sẽ chạy không xa. Thuần Nghi nhìn Chu Thiệu, vì quá lo và sợ nên giọng nói trở nên lắp bắp như đứa trẻ không răng.

- Phòng... phòng ngủ của chị Nhiên là... là ở tầng hai mà. Cơ thể khỏe mạnh dẻo dai đến mấy nhảy xuống chắc chắn sẽ bị chấn thương cho mà xem.

- Em cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi, để anh giúp anh Phó đi tìm cô Vũ.

- Dạ...

...

Đã nửa đêm, Vũ An Nhiên lang thang trên đường, quần áo bị lấm bẩm. Người đi bộ còn tưởng cô là kẻ điên lang thang không nhà không cửa, thậm chí còn muốn hỏi thăm giúp đỡ nhưng đều bị Vũ An Nhiên gạt tay từ chối.

Cô ngồi một góc trong thị trấn tận hưởng hương vị mê man của ma túy, mọi thứ chìm vào ảo mộng, một lúc sau lại thức tỉnh. Cô vứt bỏ ma túy đang cầm trên tay, đôi mắt ngấn lệ rơi lã chã vài giọt nước.

Vũ An Nhiên đau đớn sờ vào cánh tay, chân rồi cả cơ thể, cảm thấy bản thân mình gầy đi, cơ thể xanh xao, còn cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

- Không được, phải kiềm chế, Vũ An Nhiên mày phải kiềm chế... Bản thân không thể trở nên xấu xa bẩn thỉu như thế này.

Cô thở dốc, khuôn mặt trắng bệch ra, bàn tay gãi vào cơ thể mòn luôn cả móng. Bây giờ cô chỉ muốn kiềm chế cơn nghiện, để mọi thứ trôi qua thật nhanh mà thôi.

Ánh mắt Vũ An Nhiên vừa đục vừa đỏ nhìn vào một ít ma túy mà mình đã vứt vào đống cỏ. Đôi mắt cô lưu luyến không muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng cơ thể không chịu đựng được vồ lấy đống cỏ, đôi tay đào bới ma túy dưới đất.

Trông bộ dạng lúc này của cô như một kẻ ăn mày đang ăn đồ ăn của mình vậy, vừa đói khát vừa bẩn thỉu. Đâu ai biết đâu là vị thiên kim tiểu thư của nhà họ Vũ cơ chứ.

Vũ An Nhiên hít hà một ít ma túy trên tay, chỉ vừa mới một giây đã bị ai đó đánh sau gáy khiến cô hôn mê bất tỉnh.