Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt

Quyển 2 - Chương 54



Ai cũng có nhược điểm nhưng Thang Văn Triêu không có – ít nhất không biểu hiện ra, ông ấy chưa từng chấp nhận cám dỗ hay uy hiếp.

Thang Văn Triêu và Đặng Ninh đã kết hôn được hơn ba mươi năm, hai người không có con cái, có người đoán đây là nguyên nhân căn bản Thang Văn Triêu có thể giữ liêm khiết, ông ấy không cần thu gom của cải cũng không cần dùng quan hệ để sắp sẵn cuộc sống cho các con.

Đèn báo rẽ sáng lên, Bộ Hoan xoay vô lăng cho xe rẽ vào đường một chiều.

“Sắp đến rồi. Người thân duy nhất cũng chết, bây giờ Thang Văn Triêu đúng là không có nhược điểm, nhưng ông ấy sắp về hưu. Lời nguyền ác nhất chính là chúc bạn cô độc sống lâu trăm tuổi. Không biết kẻ thù của ông ấy có chúc phúc như thế không.”

Diệp Lai đang nhìn cảnh đêm, nghe vậy bèn nghiêng đầu nói, “Có người chúc anh như thế rồi?”

“Có hơi đồng cảm!”

Lái xe đến cổng chung cư, bảo vệ hỏi Bộ Hoan muốn tìm ai xong thì bảo hắn trình thẻ căn cước, sau đó cầm thẻ so sánh với người thật mấy lần, chép lại số thẻ căn cước rồi mới mở cổng chắn cho xe họ chạy vào.

Bộ Hoan nhìn hình ảnh người bảo vệ đứng tại chỗ đưa mắt nhìn họ rời đi trong kính chiếu hậu, không khỏi cảm thán, “Đây là một trong những bảo vệ chung cư có trách nhiệm nhất anh từng thấy.”

Diệp Lai nói, “Tại sao là một trong?”

“Hôm nay em rõ là không yêu nổi.” Bộ Hoan than thở, “Lúc anh về nhà mẹ anh, bảo vệ chung cư đó lần nào cũng phải ngăn anh lại.”

Diệp Lai cười nói, “Đây tuyệt đối không phải là vấn đề của bảo vệ.”

“Trông anh giống phần tử nguy hiểm lắm hả?”

“Dung mạo anh quả thật không đủ bình thường.”

“Anh xem như em đang khen anh.”

Sau khi xuống xe, Diệp Lai ngẩng đầu nhìn lên, tìm tầng lầu mà Thang Văn Triêu sống, không có đèn, không biết chủ nhà có ở nhà không.

Diệp Lai đi ấn chuông cửa, sau mấy hồi chuông mới có người nhận, “Ai vậy?”

Diệp Lai giơ thẻ chứng nhận ra trước ống kính camera, “Thẩm phán Thang, xin chào, chúng tôi là cảnh sát.”

Cửa được mở, Diệp Lai và Bộ Hoan đi thang máy lên trên.

Bộ Hoan nói, “Anh cho rằng em nên gọi là viện trưởng Thang.”

“Là phó viện trưởng.”

“Chữ phó này có thể lược bớt.” Bộ Hoan đang nói thì cửa thang máy mở, một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc xuất hiện trước mặt họ, ông ấy vừa đánh giá họ vừa nói, “Không thể lược bớt. Tôi chính là Thang Văn Triêu, hai người là cảnh sát? Sao tôi chưa từng thấy hai người? Lấy thẻ chứng nhận ra cho tôi xem lại.”

Bộ Hoan nói, “Thẩm phán Thang, chúng tôi mà muốn làm gì ông thì có thể ra tay ngay bây giờ.”

Thang Văn Triêu nói, “Điện thoại di động của tôi đang mở, kết nối với cục trưởng cục Công an.”

“…”

Phòng khách trong nhà Thang Văn Triêu chỉ mở đèn tường lại còn kéo rèm cửa, khó trách nhìn từ ngoài giống như không bật đèn.

“Mời hai người ngồi.” Thang Văn Triêu mở đèn trần, đi tới ngồi đối diện Bộ Hoan và Diệp Lai, “Hai người đến từ thủ đô? Tại sao?”

“Trùng hợp.” Bộ Hoan đặt tranh chân dung Dương Tư Mịch vẽ lên giữa bàn trà, “Thẩm phán Thang, đây là vợ ông sao?”

Thang Văn Triêu cầm bức vẽ, cúi đầu nhìn chăm chú, “Là bà ấy, cô cậu tra được gì?”

“Chúng tôi phát hiện thi thể bà ấy.”

Tay Thang Văn Triêu run lên, bức vẽ trượt xuống, ông giơ tay che mặt, hồi lâu sau mới run giọng nói, “Tôi có thể đi nhìn bà ấy không?”

“Xin ông nén bi thương.” Bộ Hoan nói, “Tôi không đề nghị ông đi nhìn bà ấy.”

Thang Văn Triêu khẽ gật đầu. Ông hiểu tại sao được mang tới là tranh chân dung chứ không phải ảnh chụp – bởi thi thể đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Diệp Lai nói, “Thẩm phán Thang, sau khi vợ ông mất tích có ai liên hệ với ông không?”

“Cô cho rằng có người liên hệ tôi nhưng tôi từ chối yêu cầu của họ, sau đó họ giết hại bà ấy?” Mặt Thang Văn Triêu lộ ra nụ cười thảm thương quái lạ, “Khuya hôm kia có người gọi điện cho tôi nhưng tôi đồng ý yêu cầu của hắn, không phán Khổng Du tử hình. Tôi giấu cảnh sát chuyện này, tôi sai rồi, tôi nên báo cảnh sát.”

Ông tình nguyện từ bỏ danh dự mình coi như mạng sống chỉ để đổi vợ về, nhưng lại bị số mệnh vô tình vả cho một bạt tai.

“Lúc kẻ đó gọi điện tới tôi có ghi âm lại.” Thang Văn Triêu nhanh chóng tỉnh táo lại, mở đoạn ghi âm kẻ kia uy hiếp mình cho Bộ Hoan và Diệp Lai nghe.

Đó là giọng nam trưởng thành không bị xử lý biến âm, có lẽ có thể tìm được người này.

Bộ Hoan nói, “Thẩm phán Thang, đoạn ghi âm này chúng tôi muốn sao chép một bản mang đi.”

Thang Văn Triêu đưa di động cho hắn, “Tôi nghĩ cô cậu còn cần lịch sử trong điện thoại di động của tôi, cầm đi luôn đi.”

Lúc Bộ Hoan và Diệp Lai rời đi, Thang Văn Triêu tiễn họ đến tận thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, một câu nói bay qua khe hở giữa hai cánh cửa hợp kim, “Xin cô cậu hãy bắt hung thủ.”

Trên đường về cục Công an, Diệp Lai mua mấy phần ăn khuya.

Đêm khuya, toàn tổ đặc án tụ lại trong phòng họp ăn uống.

Diệp Lai nói lại tình hình phía Thang Văn Triêu cho mọi người.

Bộ Hoan thở dài, “Một lần gặp người nhà người bị hại anh đây già mất mười tuổi…”

Thấy mọi người bĩu môi với mình, hắn nói thêm, “Có hiểu biết chút được không, là tâm già đi mười tuổi. Nhưng mà thẩm phán Thang đúng là thể xác và tinh thần đều già đi mười tuổi.”

“Được rồi.” Trình Cẩm kêu dừng, “Tiểu An, lát nữa phân tích ghi âm trong điện thoại thẩm phán Thang.”

Tiểu An gật đầu, “Ừm, không chỉ ghi âm, em sẽ mổ xẻ điện thoại của ông ấy một lượt, sẽ không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.”

Trình Cẩm cười nói, “Tốt lắm. Hàn Bân còn ở phòng kiểm nghiệm?”

“Đúng ạ.” Du Đạc nhìn đồng hồ, “Cũng sắp có kết quả rồi.”

Diệp Lai nói, “Lão đại, việc này có hiềm nghi nhất hiện giờ chính là người của Khổng Du, tổ chức buôn ma túy của hắn rất khổng lồ, nghe nói còn một ít người chưa sa lưới.”

Tiểu An nói, “Nhưng mà không phải nói hắn khai hết rồi sao? Tại sao bọn họ còn muốn cứu hắn?”

Du Đạc phân tích, “Hắn khai hết thật? Có lẽ chỉ là cảnh sát thả đạn khói thôi, cố ý nói hắn bán những kẻ khác, bẫy hắn bị đồng bọn cô lập.”. Truyện Sủng

Trình Cẩm nói, “Tài liệu liên quan đang được đưa tới, lát nữa là có thể xem.”

Bộ Hoan cười nói, “Mấy đứa không biết có vài tên tội phạm điên lên là chuyện gì cũng làm được. Khai hết đồng bọn ra cũng chẳng là gì, cái loại khiến mọi người tự sát cùng mình mới là hung tàn.”

Mọi người đều rất khinh bỉ hắn, “Anh nói tà giáo thì có!”

Bộ Hoan vội nói, “Tổ chức phi pháp không chắc là tà giáo nha! Không tin mấy đứa hỏi thầy Dương kìa.”

Dương Tư Mịch đang húp canh ớt, không thèm giương mắt, “Không chắc là tà giáo. Tôi cũng khiến một đám người tự sát, nhưng tôi không cùng bọn họ.”

“…” Bầu không khí trở nên kinh dị, không ai muốn tiếp tục đề tài này.

Trình Cẩm dời chén canh ớt của Dương Tư Mịch đi, đưa phần không có ớt của mình cho hắn.

“Em tìm được tương ớt ở đâu?”

Tiểu An giơ tay, “Cảnh sát nữ xinh đẹp phòng kế bên cho!”

Bộ Hoan lập tức nói, “Ai? Bây giờ còn tăng ca? Lát nữa chỉ anh xem nhá.”

Diệp Lai cười nói, “Tiện thể chụp trộm một tấm gửi cho Đới Duy.”

“Đến mức đó hả!”

Mọi người nhốn nháo lộn tùng phèo, Trình Cẩm không thể không nhắc họ mau ăn xong để làm việc chính.

Đêm đó Trình Cẩm đọc hết tài liệu vụ án Khổng Du, Khổng Du quả thực khai sạch tổ chức của gã, trước mắt ngoài số ít kẻ đang lẩn trốn thì số còn lại đều đã sa lưới.

Trình Cẩm nhìn ảnh của Khổng Du trên sơ yếu lí lịch, gã còn rất trẻ, tướng mạo thanh tú nhưng giữa hàng mày mơ hồ lộ ra sự tàn nhẫn.

“Tư Mịch, em thấy người này thế nào?”

“Không muốn nhìn.” Dương Tư Mịch vươn tay đóng tập hồ sơ trên tay Trình Cẩm, “Em về khách sạn trước.”

Trình Cẩm nói, “Anh về cùng em.”

Dương Tư Mịch nói, “Không cần, gọi Đới Duy đến đón em.”

Đới Duy tới rất nhanh, Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch lên xe, nhìn xe của họ chạy xa, anh đứng dưới đèn đường ở cổng cục Công an một lúc mới quay người đi về phía ký túc xá của cục, đèn đường chiếu rọi, bóng của anh bị kéo càng lúc càng dài.

Kết quả phân tích DNA của Hàn Bân đã có, con hổ mẹ kia không ăn cậu bé tên Phương Hạo.

Trình Cẩm nói, “Tra thân phận tất cả người bị hại, xem có thể tra được địa điểm xuất hiện cuối cùng trước khi chết của họ không, điều này sẽ giúp chúng ta phán đoán Phương Hạo mất tích và những người bị hại có phải do một hung thủ gây ra không.”

Hàn Bân đi tới trước bàn nghiệm thi nhìn đống xương cốt, nói, “Đặng Ninh, vợ Thang Văn Triêu mất tích sáu ngày trước, nói chính xác là sắp bảy ngày, thời gian tử vong của bà ấy đã xác định là ba ngày trước. Nếu việc Phương Hạo mất tích cũng do một hung thủ làm, vậy cậu bé còn có thể sống tối đa hai ngày.”

Trình Cẩm nói, “Là chúng ta còn thời gian hai ngày…” có thể dùng để cứu người.

Hàn Bân trầm mặc gật đầu.

“Mấy thi thể khác thời gian tương đối sớm, theo thứ tự là hai tháng trước, ba tháng trước, còn bộ này là một năm trước, chờ nhóm cảnh sát ra ngoài tìm thi thể trở về có lẽ sẽ có nhiều thi thể hơn.”

Hiện tại ngoài Đặng Ninh đã xác nhận thân phận, những người bị hại khác vẫn không rõ danh tính.

“Tôi đang so sánh trong kho dữ liệu DNA người mất tích ở Thượng Hòa xem mấy người này có nằm trong đó không.”

Kho dữ liệu trên máy vi tính đang không ngừng lấp lóe làm người ta hoa hết mắt.

“Tốt lắm.”

“Đàn anh Dương đâu?”

Trình Cẩm nói, “Đới Duy đón em ấy về khách sạn rồi.”

Hàn Bân gật đầu, còn nói, “Du Đạc đang ở phòng kiểm nghiệm bên cạnh, cậu ấy có thể tìm được nhiều manh mối hơn.”

Trình Cẩm không đi tìm Du Đạc mà đến chỗ Tiểu An trước.

Tiểu An đang so sánh đoạn ghi âm, thấy Trình Cẩm đi đến em liền tắt tiếng loa máy vi tính. “Lão đại, thầy Dương đâu ạ?” Em chớp mắt, lẽ nào lão đại và thầy Dương cãi nhau vì chị cảnh sát xinh đẹp kia?

Trình Cẩm vỗ đầu Tiểu An, “Nghĩ gì thế? Đới Duy đón em ấy về khách sạn.”

“À.” Tiểu An làm mặt quỷ với Trình Cẩm, sau đó chuyển hướng về máy tính, nói vào việc chính, “Lão đại, người này e là không phải cấp dưới của Khổng Du, trừ khi dữ liệu ảnh âm ở đây không đầy đủ, không thể ghi lại toàn bộ âm thanh cấp dưới của hắn.”

Tổ chức của Khổng Du bị tiêu diệt là nhờ cảnh sát nằm vùng thành công đánh vào, những dữ liệu ảnh âm này cũng là nằm vùng đó mạo hiểm ghi lại.

Trình Cẩm nhíu mày, có lẽ nên đến đội Phòng chống Ma túy một chuyến nhờ người nằm vùng kia nghe ghi âm, để xem anh ta có phải từng nghe qua giọng nói này không.

Trình Cẩm đi ra hành lang, đứng bên cửa sổ vuốt nhẹ điện thoại rất lâu, cuối cùng vẫn không gọi cho Đới Duy mà đổi thành một dãy số khác, “Tần Việt, gửi cho tôi một bản danh sách khách nghỉ lại làng du lịch của anh vào ngày chúng ta ở nhé. Địa chỉ hòm thư tôi sẽ nhắn cho anh.”

Tần Việt đồng ý, thấy Trình Cẩm không định cúp máy bèn hỏi, “Còn chuyện gì không?”

Trình Cẩm cười nói, “Không có, thế nhé, cảm ơn.”

Đới Duy cũng đang nhìn điện thoại di động của mình, cô ta luôn sinh ra ảo giác cảm thấy điện thoại có cuộc gọi đến, cô ta thở dài, bỏ điện thoại vào túi áo trở lại.

Lúc này cô ta đang ở một bãi xe phế liệu ồn ào náo động, nơi này đầy người, đều là đến xem đánh nhau phi pháp, võ đài được lồng sắt quây lại trong ga-ra lớn, trên đó có hai người đang đánh nhau, mồ hôi và máu từ người họ bắn xuống thân thể người xem ở bốn phía, dẫn đến từng hồi rít gào.

Một hồi rít gào vang vang qua đi, lại một người được mang ra khỏi lồng.

Một người đàn ông cao to cường tráng dẫn một đám người đi đến cạnh Đới Duy đang dựa vào một góc, “Cô này, cô dẫn cậu ta đi đi.”

Gã nhanh chóng liếc nhìn người còn lại trong lồng sắt, đó là người đàn ông trẻ tuổi, hắn trầm mặc đứng trong lồng, toàn thân đẫm máu.

Người trẻ tuổi rất đặc biệt – đặc biệt lạnh lùng, hắn như bị bàn tay vô hình che lại đôi mắt nên xem đám người hưng phấn ngoài lồng như không khí, bất kỳ hành động nào của bọn họ đều không thu hút được ánh mắt hắn, hắn cũng giống như đang đứng trong chân không nên tiếng la hét điên cuồng đều không thể truyền tới tai hắn.

Đới Duy nhìn đám người huyên náo, hờ hững nói, “Là anh nói anh ấy muốn đánh bao nhiêu trận cũng được.”

Người đi theo gã đàn ông cường tráng từ từ vây quanh Đới Duy, Đới Duy lườm bọn họ, lộ ra nụ cười hứng thú.

Gã cảm giác được nguy hiểm, híp mắt phất tay cho đám người lui bước.

“Tôi không biết hai người là ai cũng không biết tại sao hai người tìm tới tôi, nhưng mọi việc dễ thương lượng, cô gái, cô có điều kiện thì nói, có thể làm được tôi nhất định không từ chối.”

Nơi này là sàn đấu quyền anh ngầm, gã tưởng Đới Duy và Dương Tư Mịch đến chọn sân, quyền thủ dưới trướng gã đã bị Dương Tư Mịch xử lý hơn nửa.

Đới Duy nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, vẫn chưa tới hai giờ sáng, cô ta thở dài, “Sớm quá, các anh không có cách nào chống đỡ thêm mấy tiếng à?”

Gã này thức thời như thế, cô ta trái lại không tiện ra tay, lại nói lỡ gây ồn ào quá mức kéo cảnh sát tới thì không tốt.

“Thế này vậy, anh biết sân nào khác không? Dẫn chúng tôi đi.” Cô ta đi đến bên lưới sắt gọi người ở trong, “Dương, chúng ta chuyển sang chỗ khác.”

Trong hai bức tranh mô phỏng Dương Tư Mịch vẽ có một người là đàn ông đứng tuổi, sau khi Diệp Lai phân phát cho đồn Công an công viên Thượng Hòa thì có người nhận ra người này, người này tên Lỗ Gia Phúc, ba mươi sáu tuổi, sống trong một trấn nhỏ nằm ngoài công viên Thượng Hòa, đã mất tích hai tháng.

Bộ Hoan nhìn bản đồ, nói, “Nơi anh ta sống cách chỗ tìm thấy thi thể hơn một trăm cây số, không biết hung thủ làm cách nào trói anh ta lại mang vào công viên Thượng Hòa.”

Thành phố Thượng Hòa diện tích chưa tới bảy ngàn cây số vuông nhưng công viên Thượng Hòa lại tới hơn mười ngàn cây số vuông.

“Không có xe chắc chắn không được, có xe thì đi vào từ cổng Tây, chạy ba tiếng, đi bộ hơn một tiếng mới có thể đến chỗ vứt xác.”

“Cõng thi thể một người đàn ông trưởng thành đi bộ trong rừng rậm hơn một tiếng? Chắc thể lực anh tốt lắm.” Hàn Bân lật báo cáo nghiệm thi, “Vì những thi thể khác không hoàn chỉnh, hiện nay chỉ có thể phán đoán tương đối hoàn chỉnh nguyên nhân tử vong của Đặng Ninh và Lỗ Gia Phúc, hai người họ tử vong vì mất quá nhiều máu sau khi bị chặt đứt tứ chi, trên xương sọ có vết thương, hẳn là bị đánh ngất xỉu sau lại bị dã thú cắn xé, trước khi đến địa điểm đó, họ hẳn còn sống.”

Diệp Lai nói, “Nói vậy là họ tự đi?”

Trình Cẩm luôn im lặng, nghe họ nói hết mới lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu An, “Danh sách khách nghỉ ở làng du lịch tra xong chưa?” Lát sau anh cúp điện thoại rồi đi mất.

Diệp Lai nhìn bóng lưng rời đi của Trình Cẩm, “Thầy Dương đâu?”

Hàn Bân nói, “Đới Duy đón rồi.”

“Hả?” Bộ Hoan rất kinh ngạc, hắn gọi điện cho Đới Duy, qua rất lâu mới kết nối, “Ở đâu vậy?”

Bên Đới Duy rất yên tĩnh, cô ta nói, “Đang đi spa.”

“Dẫn Dương Tư Mịch theo?”

Đới Duy cười nói, “Đúng. Trời sắp sáng rồi, các anh còn ở cục Công an à?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, lát nữa tôi chở anh ấy về lại đó.”

Dương Tư Mịch khoác một thân nước ra khỏi bể nước, Đới Duy ném khăn tắm cho hắn, nhìn hắn lau khô người, nhích tới ngửi ngửi, “Vẫn còn mùi máu.”

Đã xối nước rất nhiều lần ở sàn quyền anh ngầm nhưng vẫn không tẩy được mùi máu, Đới Duy nghi ngờ nước ở đó không bình thường nên dẫn Dương Tư Mịch tới phòng xông hơi, kết quả hiệu quả ở đây vẫn không ra gì.

“Em đã nói tìm kỹ thuật viên chuyên nghiệp tới rồi, để người ta sờ một chút cũng có chết đâu.”

Dương Tư Mịch trầm mặc lau tóc.

Đới Duy nhìn chằm chằm ngón tay Dương Tư Mịch, móng tay hắn đã mọc dài, không biết Trình Cẩm có nhìn ra bất thường không.

Đánh nhau xong, thật lâu sau mắt Dương Tư Mịch mới rút đi màu máu, con ngươi có thể bay màu, móng tay thì không cách nào biến ngắn, Dương Tư Mịch liền cứng rắn bẻ hết móng tay, kết quả lại đẫm máu, Đới Duy cũng không dám nhìn – nhìn người khác đổ máu thì được, nhìn Dương Tư Mịch lại không chịu nổi.

Dương Tư Mịch nói, “Quần áo của tôi.”

Đới Duy đưa cho hắn một bộ đồ, “Hơn nửa đêm còn phải giúp anh mua quần áo, em dễ dàng thật.”

Chờ Dương Tư Mịch mặc xong, cô ta vỗ tay, “May mà hiệu quả không tệ, không phí công em tìm nhiều cửa hàng như thế.”

Dương Tư Mịch vén một lọn tóc lên ngửi, “Còn mùi máu?”

“Em cảm thấy có, có lẽ khứu giác em khá nhạy.” Đới Duy suy nghĩ, “Anh nói với Trình Cẩm đây là mùi nước hoa của em đi, nước hoa mùi máu bí chế.”

Dương Tư Mịch nói, “Tôi cảm thấy chúng ta nên đánh một trận.”

“… Anh làm thật?! Chết tiệt!”

Tiểu An gửi đoạn ghi âm cho đội trưởng đội Phòng chống Ma túy vì nằm vùng thuộc đường dây của anh ta.

“Lão đại, đội trưởng đội Phòng chống Ma túy nói cần thời gian liên lạc với nằm vùng.”

“Bao lâu?”

Tiểu An nói, “Ngày mai trả lời chúng ta. Danh sách của làng du lịch em đang tra, thân phận bọn họ đăng ký đều là thật.”

Em đưa mấy tờ danh sách đã in ra cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm xem từ đầu tới cuối, dừng lại ở mấy cái tên, “Tòa án?”

Tiểu An thò đầu nhìn, “Ừm, Chung Trạc, một phó viện trưởng khác của tòa án, còn có mấy đồng nghiệp nữa.”

“Thú vị.”