Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt

Quyển 2 - Chương 55



Dương Tư Mịch quay lại cục Công an đúng vào giờ đi làm buổi sáng, Đới Duy chở hắn, xe xịn người đẹp làm ai cũng liếc mắt, chúng nhân viên cảnh sát nháy mắt với nhau, vị này là ai thế?

“Thầy Dương, anh được quá đi!” Tiểu An mắt sắc thấy được Dương Tư Mịch xách theo bữa sáng, em chạy tới nhận túi đồ ăn.

“Đới Duy mua. Trình Cẩm đâu?”

“Lão đại bị gọi đi rồi, em gọi cho anh ấy hộ anh nhé.”

Trình Cẩm bị cảnh sát giao thông ở tòa nhà bên cạnh gọi đi, nói là có người muốn gặp anh, đối phương vì làm trái luật giao thông mà được mời đến cục Công an làm “khách” – thân phận thật là nằm vùng của tổ Phòng chống Ma túy tổ Trình Cẩm đang tìm, anh ta không tiện trực tiếp lộ mặt nên dùng cách xuất hiện này.

Trình Cẩm thấy đối phương trông hơi quen, nhớ không nhầm thì anh từng thấy qua ở làng du lịch. Anh lấy điện thoại ra phát đoạn ghi âm của Thang Văn Triêu, hỏi, “Từng nghe thấy giọng nói này chưa?”

Người đàn ông hắng giọng, lắp bắp nói, “Thật ra…”

Điện thoại của Trình Cẩm reo, anh nói với anh ta, “Xin lỗi, chờ một chút.”

Anh nhận cuộc gọi, “Tiểu An?… Tư Mịch, em quay lại rồi?… Đến đây đi, anh ra đại sảnh chờ em.”

“Chờ chút, tôi đi đón đồng nghiệp.” Trình Cẩm vội rời đi.

Hai phút sau, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch cùng nhau vào phòng, người đàn ông kinh ngạc mở to mắt, vỗ tay nói, “Ôi chao! Tôi đã bảo hai người rất quen mà, vừa rồi không dám nhận, sợ nhận lầm. Hì hì, hai người yên tâm, chuyện của hai người tôi sẽ không nói lung tung!”

“…”

Trình Cẩm không nói gì, Dương Tư Mịch thì dùng ánh mắt truyền đạt chuẩn xác một thông tin: thằng ngốc.

“Ớ? Đừng không thừa nhận, đêm hôm đó ở làng du lịch tôi thấy hai người ở cùng nhau, hì hì, còn thấy hai người đang làm gì chắc không cần tôi nói rõ đâu ha?”

Trình Cẩm nhíu mày, mở đoạn ghi âm trong điện thoại, nghe kỹ lại, khó trách cảm thấy không đúng, giọng nói trong ghi âm không phải là giọng nói trước mắt đây sao.

Thảo nào trong tài liệu ghi âm tổ Càn quét Tệ nạn cung cấp không có giọng nói này, vì chủ nhân của nó chính là nằm vùng, vì bảo vệ thân phận nên đã xóa đi.

Trình Cẩm đặt điện thoại lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

“Nghe xong ghi âm kết hợp với hành vi hiện tại của anh, có thể thấy anh rất có thiên phú sách nhiễu. Xin giải thích hành vi của anh.”

Dương Tư Mịch ngồi xuống cạnh Trình Cẩm, nghiêng đầu nhìn anh, “Em mang bữa sáng cho anh, để trong phòng họp.”

“Ừ.” Trình Cẩm đáp lại Dương Tư Mịch một nụ cười, tiếp theo tiếp tục trầm tĩnh nhìn người đối diện, “Lý Đường?”

Lý Đường cười nói, “Không sai, là tôi gọi điện cho phó viện trưởng, nhiệm vụ nằm vùng của tôi vẫn chưa kết thúc mà, dù sao cũng phải làm gì đó khiến bản thân càng có sức tin phục. Tôi biết bà Thang mất tích nên lợi dụng cơ hội này, tôi đây gọi là lợi dụng tài nguyên hợp lý.”

“Bà Thang chết rồi.”

“Hả?” Lý Đường giật mình, “Thật đáng tiếc. Nhưng bà ấy chết không phải do tôi làm, theo tôi biết thì không liên quan tới Khổng Du.”

Trình Cẩm lật mở bìa tập hồ sơ, “Đêm tôi thấy anh ở làng du lịch, anh đi cùng người của tòa án, lúc ấy phó viện trưởng Chung Trạc cũng có mặt, là ông ấy nói cho anh biết vợ Thang Văn Triêu gặp chuyện, sau khi anh biết thì gọi điện uy hiếp Thang Văn Triêu, đúng không?”

Lý Đường nói, “Đúng là tôi gọi điện nhưng không có quan hệ với viện phó Chung.”

Trình Cẩm không truy đến cùng mà đổi đề tài, “Khổng Du là người thế nào? Hắn thật sự có cơ hội không bị phán tử hình?”

Lý Đường nói, “Nếu thẩm phán phúc thẩm là phó viện trưởng Thang, có lẽ thật sự có cơ hội. Nếu có thể khẳng định vợ phó viện trưởng Thang bị hại không liên quan tới Khổng Du, phó viện trưởng Thang sẽ tiếp tục làm chủ thẩm…” Anh ta ngừng mấy giây, “Thật ra con người Khổng Du không tệ, ít nhất người không biết hắn buôn ma túy sẽ nói vậy.”

Tay Dương Tư Mịch đỡ cằm, đôi mắt chuyên chú nhìn Lý Đường, “Anh không hi vọng hắn bị phán tử hình? Tiếc là anh xen vào như thế, xác suất Thang Văn Triêu làm chủ thẩm rất nhỏ, Khổng Du trên cơ bản đã là người chết.”

“…”

Lý Đường nhìn đồng hồ đeo tay, đứng lên, “Thời gian gần đủ rồi, tôi phải đi.”

Dương Tư Mịch nói, “Chúng tôi sẽ đi gặp Khổng Du, cần chúng tôi tiện thể nhắn giúp anh không?”

Lý Đường há hốc miệng, cuối cùng cười khổ, “Xin lỗi, tôi đi thật đây.”

Anh ta mở cửa, gọi một người cảnh sát giao thông lại hỏi đi tìm ai để nộp tiền phạt.

Nhìn theo Lý Đường đi xa, Trình Cẩm mỉm cười nhìn Dương Tư Mịch, “Chúng ta muốn đi gặp Khổng Du?”

Dương Tư Mịch nói, “Em nói bừa thôi, dù sao anh ta không biết chúng ta có đi thật không.”

“Anh ta hi vọng Khổng Du còn sống thật?”

Dương Tư Mịch nói, “Đúng thế. Nhưng hành động và suy nghĩ của anh ta trái ngược, một người mâu thuẫn.”

Trình Cẩm nói, “Rất nhiều chuyện đều là mâu thuẫn, chỉ có thể chọn một phương án giải quyết tương đối thích hợp.”

“Em không thích như vậy.”

“Ừm.” Trình Cẩm ôn hòa cười, “Anh biết.”

Lúc họ về tới phòng họp tổ đặc án đóng quân, mọi người đang ăn sáng, Trình Cẩm đi đến nói, “Thời gian rất gấp…”

Dương Tư Mịch chọn một món đưa tới miệng anh, trông như bánh ngọt màu trắng gạo, Trình Cẩm nhận lấy cắn một miếng, tiếp tục nói, “Thời gian gấp gáp, nói xem mọi người có thu hoạch gì rồi.”

Bộ Hoan nói, “Nói thu hoạch không tính là thu hoạch trước vậy, cậu bé mất tích tên Phương Hạo đó, người nhà không có hiềm nghi.”

“Anh thật tàn nhẫn, người ta đã đáng thương lắm rồi, anh còn nghi ngờ người ta…”

Trình Cẩm gõ bàn.

Diệp Lai nói, “Chúng ta biết Đặng Ninh mất tích như thế nào, hẳn là mất tích trên đường về nhà, quê bà ấy là một trấn thuộc huyện Vệ, thành phố Thượng Hòa, ngay gần công viên Thượng Hòa.”

Tiểu An nói, “Ngày bà ấy mất tích, có người dùng điện thoại cố định ở huyện Vệ gọi đến số của thẩm phán Thang, nhưng thẩm phán Thang không nhận, cuộc gọi này hẳn là bà ấy gọi, lúc đó có khả năng điện thoại di động của bà ấy không có sóng – khu vực công viên Thượng Hòa có rất nhiều nơi không có tín hiệu, đương nhiên cũng có thể chỉ là điện thoại hết pin.”

“Địa điểm Lỗ Gia Phúc mất tích cũng ở gần đó. Hung thủ có lẽ gây án ở khu vực này.” Bộ Hoan mở một tấm bản đồ đặt lên bàn hội nghị, cầm bút khoanh một khu vực, cái vòng này ở trên bản đồ nhìn rất nhỏ nhưng ngoài hiện thực lại vô cùng lớn.

Hàn Bân nói, “Người bị hại mất tích mấy ngày mới bị giết, hung thủ nhất định luôn sống trong phạm vi khu vực đó. Hơn nữa đến hiện tại mới xác định được hai người bị hại, trừ khi chúng ta cực kỳ may mắn bằng không rất có thể người bị hại khác là mất tích ở địa điểm khác.”

Trình Cẩm giải quyết gần xong bữa sáng, đột nhiên nhớ tới một việc, “Tư Mịch, em ăn sáng chưa?”

Hàng mi dài rủ xuống che khuất mắt Dương Tư Mịch, “Không muốn ăn.”

Diệp Lai đứng lên, “Vẫn còn sữa bò, em đi hâm.”

Hai phút sau cô quay lại, đặt một ly sữa bò và hai cái bánh mì tròn nhỏ trước mặt Dương Tư Mịch, “Sữa bò đã thêm mật ong do cô cảnh sát xinh đẹp ở phòng bên cống hiến, bánh mì cũng là cô ấy đưa.”

Trình Cẩm mở túi bánh mì rồi đưa cho Dương Tư Mịch, thấy hắn chịu ăn liền quay lại với vụ án, “Du Đạc đâu?”

Tiểu An nói, “Phòng kiểm nghiệm, chờ em gọi anh ấy nhé!”

Em gửi yêu cầu gọi video cho Du Đạc, lập tức được chấp nhận, Du Đạc xuất hiện trên màn hình laptop của Tiểu An, cậu cười với mọi người, “Phát hiện được vài thứ trên xương cốt người bị hại nhưng không biết có ích gì không vì còn đang kiểm nghiệm, thiết bị ở đây không thuận tay như ở cục chúng ta.”

Tiểu An nghiêm túc gật đầu, “Hiểu mà hiểu mà, kinh phí bọn họ bỏ ra không đủ.”

“…”

Xung quanh Du Đạc còn những người khác nên cậu vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, em lấy được mẫu xăng trên một miếng da không hoàn chỉnh, nhưng tỉ lệ dầu bôi trơn không đúng…”

Bộ Hoan cười nói, “Cậu là thiếu kinh nghiệm đó, những nơi nhỏ tương đối xa có rất nhiều người không dùng xăng được pha trộn đúng ở trạm xăng dầu, bọn họ đều mua xăng lẻ rồi tự cho thêm dầu bôi trơn…”

Dương Tư Mịch nói, “Là xe máy.”

Thế mà bị cướp lời, Bộ Hoan cười khan nói, “Không sai, ô tô hao xăng nhiều, không có khả năng không đến trạm xăng dầu đổ thêm, chỉ có xe máy…”

Trình Cẩm nói, “Không, hung thủ dùng xe máy chở người bị hại thì quá bắt mắt, sẽ để lại rất nhiều người chứng kiến, hẳn là xe máy cải tiến thành xe ba bánh, gắn thùng xe đơn giản, có thể dùng chở người hay chở hàng, trấn huyện xung quanh công viên Thượng Hòa có rất nhiều loại xe này, tôi gọi nó là xe thùng. Hung thủ của chúng ta hẳn là một người rất thích lái xe này, hắn thích chở hành khách đi một mình, miễn thời cơ thích hợp là sẽ gây án. Phải nghĩ cách tìm được hắn.”

Tiểu An hơi choáng, xung quanh trấn huyện, ý là không có camera.

Trình Cẩm lại nói, “Người bị hại sau khi mất tích còn sống được mấy ngày, trong khoảng thời gian này hung thủ không có khả năng luôn giữ người trên xe thùng, hắn chắc chắn có chỗ ở, sống một mình, hơn nữa còn khá xa trung tâm, ít nhất có khoảng cách với hàng xóm xung quanh, sẽ không có người chú ý tới hành động của hắn.”

“Hắn chắc chắn rất quen thuộc công viên Thượng Hòa. Dân bản địa tuy có thể tự do ra vào công viên nhưng không phải ai cũng thích ở trong rừng thời gian dài, mọi người đi hỏi đội kiểm lâm thử xem họ có chú ý thấy người nào thường xuyên ở trên núi thời gian dài như họ không.”

Dương Tư Mịch nhìn chút sữa bò còn lại trong ly rồi nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm cười nói, “Nguội thì đừng uống.”

Dương Tư Mịch lập tức đẩy cái ly ra xa, hắn nằm úp lên tay Trình Cẩm, “Hung thủ là đàn ông trưởng thành, trong mắt người quen hắn rất quái gở, rất hiếm qua lại với người thân hàng xóm, trước mặt người lạ hắn tỏ ra rất thân thiện, thậm chí là lấy giúp người làm niềm vui. Hắn hiện sống một mình nhưng trước đây có người thân, rất có thể sau khi mất người thân mới bắt đầu gây án, động vật trong công viên có ý nghĩa đặc biệt với hắn và người thân.”

Trình Cẩm nói, “Tra kỹ nhân viên mấy năm nay của công viên Thượng Hòa, đặc biệt chú ý nhân viên thành viên gia đình không nhiều nhưng đã mất xem có thể phát hiện gì không.”

“Lão đại, nếu hung thủ hoạt động ở khu vực công viên vậy chúng ta có nên đến đó chờ không?”

Trình Cẩm suy nghĩ, nói, “Diệp Tử, em và Bộ Hoan đi đi. Hôm nay chắc chắn còn thi thể được đưa về, Hàn Bân ở lại nghiệm thi, Du Đạc cũng phải ở lại. Tiểu An…”

Tiểu An nói, “Em không biết em có thể làm gì, trừ khi cho em mượn một vệ tinh.”

Trình Cẩm nói, “Đi xin.”

“Hả? A!” Tiểu An nhảy cẫng, “Lão đại, anh quá tốt luôn.”

Diệp Lai cúi đầu nhìn sổ ghi chép của mình, “Lão đại, em chưa nói xong. Khổng Du buôn ma túy là vì ba hắn, lúc hắn còn nhỏ không biết gì đã bị ba hắn lừa đi giao ma túy, sau đó ba hắn chết do tai nạn xe – nghe nói là ngoài ý muốn, hắn liền chính thức tiếp quản tổ chức buôn ma túy của ba mình, cho đến ngày nay. Khổng Du có một em gái, từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, thận cũng không tốt, thời gian trước vừa làm phẫu thuật thay thận, giờ khôi phục rất tốt. Sau phiên tòa sơ thẩm, ban đầu Khổng Du không muốn kháng cáo, nhưng luật sư em gái hắn mời đã thuyết phục hắn.”

Bộ Hoan nói, “Ý em là Khổng Du thật ra không muốn buôn ma túy, hắn bị kéo lên thuyền giặc nên sau khi bị bắt mới bán đứng tất cả đồng bọn?”

Tiểu An hơi nghiêng đầu, “Chẳng lẽ ở chung lâu không có tình cảm?”

Bộ Hoan dài giọng nói, “Đều là kẻ liều mạng, nói tình cảm gì…”

Hàn Bân nói, “Sẽ có tình cảm, nhưng một thoáng dịu dàng không thay đổi được đại cục.”

Giọng Du Đạc truyền tới từ loa laptop của Tiểu An, “Cho nên phải học được kích động, hoa có thể bẻ thì phải bẻ, nếu không một khi qua điểm ấy, loại cảm giác đặc biệt đó sẽ tan thành mây khói.”

Bộ Hoan gõ laptop nói, “Ha, người trẻ tuổi, lại còn nói được mấy lời có đạo lý như thế nữa?”

Tiểu An vội ôm laptop cách xa Bộ Hoan.

“Trong sách viết.” Du Đạc nói.

“…”

Trình Cẩm nghe họ lại sắp lạc đề liền nói, “Nếu chỉ là xúc động nhất thời, hối hận thì vẫn sẽ hối hận, xúc động chỉ mang đến nhiều phiền phức hơn, trước khi xúc động xin mọi người dành mười giây tính xem liệu có mang đến phiền phức cho tôi không, nhớ chưa?”

“À à, tổ quy của chúng ta lại thêm một điều…”

“…”

Trình Cẩm nhướng mày, “Được rồi, ai còn chuyện gì muốn cho tôi biết nữa?”

Tiểu An giơ tay nói, “Lão đại, còn em, chính là nhóm người tòa án anh nói “thú vị”…”

Trình Cẩm nhíu mày, “Tiểu An, nói ngắn gọn.” Anh nhìn Tiểu An bĩu môi, nói, “Trực tiếp nói kết quả đi.”

“Hôm đó xuất hiện ở làng du lịch là phe phái của Chung Trạc, quan hệ giữa Chung Trạc và Thang Văn Triêu không tốt, có thể nói là đối chọi gay gắt.” Tiểu An thấy Trình Cẩm vẫn nhíu mày, vội tăng tốc độ nói, “Chủ yếu thể hiện ở chuyện Thang Văn Triêu phản đối tử hình, Chung Trạc ủng hộ tử hình, hai bên đều có người ủng hộ.”

“Hết rồi?” Trình Cẩm hỏi. Đây không phải là vấn đề không thể hòa giải mà? “Không còn chuyện gì thì giải tán.”

Tiểu An nhảy dựng, “Em phải đến phòng máy tính, vệ tinh của em!” Em phóng ra như thể vừa uống thuốc kích thích.

Diệp Lai nói, “Lão đại, bọn em cũng đi đây.”

Cô đá Bộ Hoan, “Đi thôi, đừng xem điện thoại nữa.”

Mỗi người đều có nhiệm vụ, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch cũng có, họ phải đi gặp Khổng Du.

Trại tạm giam cách cục Công an một đoạn đường, sau khi lái xe đến đó, họ đợi một lúc lâu trong phòng thăm viếng đơn sơ Khổng Du mới được dẫn ra, còng tay còng chân đủ bộ, dáng vẻ không khác trong ảnh lắm nhưng tiều tụy hơn hẳn.

Khổng Du ngồi xuống ghế, nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, “Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?”

Trình Cẩm mở điện thoại, phát đoạn ghi âm Lý Đường uy hiếp Thang Văn Triêu, “Chúng tôi muốn biết đây là có chuyện gì.”

Khổng Du cười, nụ cười có chút hài hước, “Các anh không biết xảy ra chuyện gì?”

Trình Cẩm bình tĩnh nói, “Làm phiền giải thích một chút.”

Khổng Du lùi lại dựa vào lưng ghế, nhưng chỗ tựa lưng của cái ghế này cực kỳ không thoải mái, gã đành phải ngồi thẳng lại.

“Tôi cũng đâu biết xảy ra chuyện gì. Chuyện vợ thẩm phán Thang mất tích tôi không biết, giờ tôi ở trong này tin tức không linh thông. Giọng nói vừa nãy thì tôi biết là ai, người đó tên Lý Đường, một đàn em của tôi, rất biết đường nên các anh mới mãi không bắt được. Tôi không biết tại sao cậu ta muốn uy hiếp thẩm phán Thang, có lẽ có mục đích nào đó, chúc các anh sớm bắt được người để cậu ta tự nói cho các anh tại sao muốn làm vậy.”

Trình Cẩm nói, “Về chuyện của vợ thẩm phán Thang Văn Triêu, anh có thể cho chúng tôi sáng kiến gì không?”

“Từ lúc nào mà cảnh sát cũng cần sáng kiến của tôi về một vụ bắt cóc thế?”

“Vì anh tình nguyện phối hợp.”

“Tôi quả thật tình nguyện phối hợp, vì tôi muốn làm người tốt.” Khổng Du cười ha ha, giống như vừa nói ra một câu chuyện cười tuyệt vời.

Trình Cẩm im lặng nhìn gã, Dương Tư Mịch lại không nhìn gã mà nhìn Trình Cẩm.

Khổng Du tự nhiên cười, cười đủ thì nói, “Cái nhìn của tôi về chuyện này là thẩm phán Thang đắc tội quá nhiều người. Tôi đề nghị các anh đi tra xem gần đây có phạm nhân nào vừa được thả, nói không chừng là trong số họ có người muốn trả thù thẩm phán Thang nên gây án. Còn Lý Đường tại sao muốn xen vào chuyện này tôi thật sự không nghĩ ra.”

Dương Tư Mịch nói, “Lý Đường uy hiếp Thang Văn Triêu chỉ có thể đạt được một kết quả, chính là để anh mất đi cơ hội sống duy nhất, tuy cơ hội này ngay từ đầu đã xa vời.”

Khổng Du không hề lo lắng nhún vai.

Dương Tư Mịch nói, “Lý Đường nói anh là người tốt.”

Khổng Du hơi giật mình, sau đó cười nói, “Nếu tôi là người tốt thì người trên thế giới này đều là thiên sứ.”

Trình Cẩm nói, “Vợ thẩm phán Thang đã được chứng thực đã chết, bây giờ lại có một cậu bé mất tích, có lẽ vẫn còn sống, chúng tôi phải nghĩ cách tìm được cậu bé.”

“Tôi thật lòng muốn giúp nhưng không giúp được.” Khổng Du thở dài, khoanh tay, còng tay vang leng keng, ống tay áo trượt xuống để lộ làn da xanh tím bên dưới.

“Cảm ơn.” Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch dậy, “Chúng ta đi thôi.”

“Này!” Khổng Du gọi họ, “Nếu các anh gặp Lý Đường, thay tôi cảm ơn cậu ta.”

Ra khỏi phòng thăm viếng, Trình Cẩm nói, “Khổng Du không sợ chết? Hình như hắn rất mong bị phán tử hình.”

Dương Tư Mịch nhìn anh.

Trình Cẩm nói, “Sống không vui, chết sợ gì?”

“Chết là sự tự do duy nhất hắn có thể chọn.”

Trình Cẩm nói, “Muốn chết không nhất định phải tử hình.”

“Trong những người muốn chết, chân chính tự sát rất ít, bọn họ có đủ loại nguyên nhân, có lo lắng, sợ phiền người khác, sợ thi thể khó nhìn, sợ sau khi chết bị bàn tán, sợ chết không thành ngược lại tàn phế…”

Trình Cẩm vội ngắt lời Dương Tư Mịch, “Em còn nghiên cứu cái này?”

“Lúc thuyết phục người khác tự sát cần tới.”

“Tư Mịch…”

Dương Tư Mịch vô tội nhìn Trình Cẩm, hắn tưởng Trình Cẩm muốn nghe về Khổng Du hơn bèn nói, “Khổng Du sẽ không tự sát, hắn là người mâu thuẫn quan niệm về số mệnh, quen mặc cho số phận, sẽ không chủ động làm gì. Nếu bị phán tử hình, hắn sẽ cho rằng mình đáng đời; nếu không bị, hắn sẽ cho rằng mình đáng đời tiếp tục khổ thân.”

Trình Cẩm im lặng, “Chẳng lẽ hắn muốn làm người tốt thật?”

“Tâm lý hắn có vấn đề, phạm tội sẽ khiến hắn sinh ra cảm giác áy náy to lớn, thúc đẩy hắn trừng phạt bản thân, dưới quần áo hắn chồng chất vết thương, anh nhìn thấy cánh tay hắn không? Còn có lưng, hắn không dám dựa vào lưng ghế vì lưng đau.”

“…”

Trình Cẩm: Hi vọng tất cả tội phạm đều có vấn đề tâm lý này.

“Đám đàn em của hắn chắc chắn đần hết sức nên mới tín nhiệm kiểu người không ổn định này, bây giờ chôn theo hắn rồi đó.”

Trình Cẩm thở dài, “Bọn chúng ngốc một chút tốt cho chúng ta mà.”

Ngồi lên xe, nhân viên cảnh sát lái xe hỏi Trình Cẩm, “Về cục sao?”

Trình Cẩm nói, “Không, đến tòa án.”

Dương Tư Mịch lấy điện thoại Trình Cẩm, gọi đến tòa án tìm phó viện trưởng Chung Trạc, nghe người ta đáp Chung Trạc không ở đó.

Dương Tư Mịch nói, “Vậy anh có nửa tiếng để tìm được ông ấy, tài liệu của chúng tôi mười phút nữa sẽ được gửi vào hộp thư của ông ấy, nhắc ông ấy nhớ tìm xem. Đúng rồi, tôi không thích chờ người khác.”

Nói xong hắn cúp điện thoại, cảnh sát lái xe liếc trộm hắn qua kính chiếu hậu, thấy hắn giương mắt liền vội vàng dời đi.

Trình Cẩm thở dài, kéo Dương Tư Mịch qua để hắn dựa lên người mình, “Đến tòa án mất ít nhất một tiếng, em ngủ một lúc đi.”

Dương Tư Mịch nhắm mắt, Trình Cẩm cầm lấy tay hắn. Dương Tư Mịch cảm giác được Trình Cẩm đang sờ móng tay mình, hắn giật giật sau đó bị Trình Cẩm ôm chặt hơn.

Một tiếng rưỡi sau, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xuất hiện bên ngoài văn phòng Chung Trạc.

Chung Trạc nghe thấy tiếng gõ cửa thì đứng dậy, thấy ngoài cửa là hai người trẻ tuổi liền bất mãn, “Các cậu không thích chờ người khác lại thích bắt người khác chờ mình? Người trẻ tuổi thời nay làm sao thế không biết.”

Dương Tư Mịch không đợi mời đã ngồi xuống ghế sofa.

“Giao thông ở thành phố các ông không đủ thông thuận, với lại cảnh sát cục thành phố không chịu nhường ghế lái.”

Chung Trạc vô cùng tức giận, ““các ông các ông” – chúng tôi làm sao? Người từ thủ đô đến rất giỏi? Cậu đến trễ là đến trễ, còn viện cớ lung tung gì!”

Dương Tư Mịch nói, “Hi vọng ông sẽ không viện cớ lung tung. Trình Cẩm, hỏi đi.”

“Viện phó Chung, có lẽ ông không nhớ rõ nhưng chúng ta đã gặp nhau một lần ở làng du lịch gần công viên Thượng Hòa, lúc đó ông ở cùng Lý Đường.”

Chung Trạc vung tay, “Lúc đó nhóm chúng tôi có năm người.” Đừng nói như kiểu ông ta lén lén lút lút đi gặp người nào đó.

“Các ông tiết lộ chuyện vợ phó viện trưởng Thang mất tích, dẫn đến có người gọi điện thoại uy hiếp ông ấy.”

Chung Trạc nói, “Không phải hung thủ gọi tới?”

Trình Cẩm nói, “Chúng tôi có bằng chứng chứng minh các ông tiết lộ chuyện này.”

“Vậy lấy bằng chứng ra đây.”

Trình Cẩm nói, “Vậy cần viện trưởng có mặt, vì bằng chứng này không được phép tiết lộ.”

“…” Trán Chung Trạc toát mồ hôi, nếu gọi viện trưởng đến, bất kể thế nào ông ta cũng không có lợi.

Trình Cẩm nói, “Quan hệ của ông và Thang Văn Triêu rất kém, là ông thuê hung thủ bắt cóc vợ ông ấy sao?”

“…” Chung Trạc đen mặt, “Cậu đi tìm viện trưởng đi, có bằng chứng gì cứ trực tiếp giao cho anh ấy. Tội hại người tôi không gánh nổi, không phải chỉ Thang Văn Triêu có vợ, tôi còn có hai đứa con đấy, sao tôi lại muốn chết? Lại nói, coi như hại người tôi hẳn…”

“Hẳn trực tiếp giết phó viện trưởng Thang?”

Huyết áp Chung Trạc tăng vọt, ông ta khó thở vuốt ngực, “Tôi tán thưởng lão Thang, nhưng ông ta là người cố chấp, thế nào cũng phải phản đối tử hình, có vài người vốn không nên sống, ví dụ như người bắt cóc giết vợ ông ta, tiếc là tôi không thể dùng chuyện này đi tranh luận với ông ta.”

Ông ta lắc đầu, bộ dạng thật đáng tiếc.

Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm, đừng phí thời gian với ông ta nữa.”

Chung Trạc giận tới run người, tay run run chỉ vào Dương Tư Mịch, “Cậu, cậu…”

Trình Cẩm sợ tim ông ta sinh bệnh, vội vàng nói, “Ông nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đang vội, phải đi trước.”

Chung Trạc, “…”

Đi thật rồi? Cứ thế mà đi? Người trẻ tuổi thời nay!