Tô Đường Công Tử

Chương 17



Đêm đã khuya, cuối cùng Thành Thuyên cũng bảo ca ca mình đưa Lư Tú Nhi về nhà, cho bọn họ ở bên nhau.

Hai người đứng đối diện ở cửa chính Lư gia không nói gì. Lư Tú Nhi đợi một lúc lâu mới nghe Thành Mính hỏi: “Vạn Thọ Tiết đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Đúng là việc khó khăn. Lần đầu tiên ta mới gánh vác việc như vậy, thật là lực bất tòng tâm.”

“Nếu như trong lòng có phiền muộn cứ đến nhà ta pha một bình trà, rồi lại nghe Thuyên muội đánh đàn, biết đâu có thể quên đi phiền não.”

Lư Tú Nhi cảm thấy hết sức ngọt ngào mà đồng ý. Theo như những gì nàng thấy, điều khiến cho nàng quên đi phiền não, chính là Thành Mính.

Thành Thuyên là kỳ nữ nổi danh văn võ song toàn ở trong kinh thành, học cái gì cũng thông thạo, cũng không khiến cho Lư Tú Nhi phải hao phí quá nhiều công sức. Lư Tú Nhi có thêm một người bạn khuê mật nói chuyện tán gẫu, thường xuyên qua lại ngày này qua ngày khác không khỏi nhắc đến với Tô Thảng rằng Thành Thuyên tốt như thế nào.

Tô Thảng trong lòng hiểu rõ ngoài sáng nàng đang khen Thành Thuyên, nhưng trong âm thầm lại đang nhớ Thành Mính. Xem ra tên kia đã từng bước ép sát.

“Ta cũng muốn theo học!” Tô Thảng một lần nữa đưa ra yêu cầu bái sư khi Lư Tú Nhi dạy Tô Mị Nương, nhất định ở lì trong nhà bếp không chịu đi.

Lư Tú Nhi bị hắn dây dưa chỉ có thể đồng ý, nhưng sau khi nàng đã trông thấy Tô Thảng cắt củ cải ở Thúy Vi Cư thì cũng đã nhận ra tùy hắn có kiến thức về ẩm thực, nhưng kỹ thuật nấu nướng thì lại là dốt đặc cán mai.

“Không sao không sao.” Tô Thảng cũng nhận ra sự ưu tư của nàng, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, “Ta quan môn đệ tử của nàng, chỉ cần sư phụ chịu dốc lòng dạy dỗ, đồ đệ nhất định sẽ hết sức chăm chỉ.” Quan môn đệ tử, tất nhiên là muốn ngăn chặn bất cứ ai có mục đích riêng đến quấy rầy sau này.

“Học từ kiến thức cơ bản, thì những thứ mà ngươi phải học là rất nhiều.” Lư Tú Nhi bỗng dưng nghĩ ra một cách, “Hay là như thế này, hôm nay dạy cái đơn giản nhất, ngươi nấu một nồi cháo gà thử xem.”

Cháo gà cần lửa nhỏ, gà mái sau khi làm sạch thì thêm nước, dùng lửa lớn nấu sôi sau đó chỉnh nhỏ chờ từ từ. Khi gà đã chín rục thì vớt ra, vớt lớp ván mỡ bên trên để sang một bên, lại lấy nước hầm gà nấu với gạo đã vo sạch, vẫn là để lửa to trước, rồi điều chỉnh cho nhỏ lại chậm rãi hầm cháo. Quy trình qua lại ít nhất cũng phải mất một hai cái canh giờ.

Lư Tú Nhi muốn nhờ Tô Mị Nương dạy nàng nữ hồng, liền không kiên nhẫn dạy Tô Thảng, cho nên muốn dùng phương pháp mất thời gian này. Nàng nghĩ Tô Thảng là kẻ lười nhác, sao lại chịu tốn tâm tư đi làm những việc vặt này? Có lẽ gà còn chưa mềm thì người đã chán, sau đó cảm nhận được việc nấu nướng vất vả không thích hợp với công tử tôn quý như hắn, từ đó tha cho nàng, ngoan ngoãn chỉ ăn không làm là xong.

Lư Tú Nhi vừa đi, Tô Thảng lập tức nghiêm túc vo gạo nhóm lửa, nghiêm túc giống như nấu cháo cho Hoàng Đế. Chuyện giết gà tất nhiên không cần hắn động thủ, Từ đầu đã có hạ nhân sắn tay áo, hăng hái giết sẵn một con, làm sạch lông, đặt trên bàn chờ hắn dùng. Chuyện nhóm lửa làm nóng bếp cũng đã có hạ nhân chuẩn bị, ngay cả bắc nồi nước thêm gia vị cũng đều đã làm xong giúp hắn. Tô Thảng chờ mọi thứ xong xuôi mới đuổi mọi người ra ngoài xắn tay áo lên làm việc.

Gà mái được chậm rãi hầm trên lửa nhỏ, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Quả nhiên chưa đầy một lát thì Tô Thảng đã chờ đến mức buồn ngủ, thấy sắc trời càng lúc càng tối, mà canh gà không có động tĩnh gì, chị có chút mỡ gà óng ánh nổi lên trên, không thể không nóng ruột mà liên tục khuấy. Tuy rằng trước mắt chỉ là một nồi canh gà nhưng hình ảnh trong lòng hắn toàn bộ đều là Lư Tú Nhi đích thân rửa tay nấu canh cho hắn, nghĩ đến việc nàng có thể làm ra một bàn mỹ thực ngon lành, trong khoảng thời gian đó sẽ cô độc đến mức nào, thì hắn lập tức có cảm giác muốn đồng cam cộng khổ với nàng.

Bỏ thêm củi, khói từ bếp lò xông lên khiến cho Tô Thảng có chút khó chịu, sặc mấy hớp, ngáp một lấn, mơ hồ nhìn thấy Lư Tú Nhi đứng trên một tòa lầu, hắn và Thành Mính mỗi người một bên. Hắn liên tiếp vẫy tay, nhưng Lư Tú Nhi lại dường như không thấy, mỉm cười rực rỡ đi về hướng Thành Mính.

Hắn sợ tới mức kêu to: “Đừng rời khỏi ta…”

Lư Tú Nhi và Tô Mị Nương nói chuyện trong phòng thêu thùa rất lâu, không thấy Tô Thảng tới báo cáo kết quả công tác, Tô Mị Nương chịu không nổi bèn đi ngủ trước. Lư Tú Nhi nghỉ ngơi một lát, tỉnh lại vẫn không thấy Tô Thảng, nàng tò mò đi về hướng nhà bếp tìm kiếm, quả nhiên hắn đã ngủ gục bên trong.

Vừa định duỗi tay đẩy hắn, không ngờ lại nghe thấy hắn nói câu này, Lư Tú Nhi như bị điện giật. Là đang nói nàng sao? Nàng không thể tin được. Nhưng mà gần đây từ tình hình của hắn mà xem thì dường như thật sự là có ý với nàng.

Có ý với nàng. Suy nghĩ này khiến cho khuôn mặt làm nóng lên, gần như không thể đứng thẳng được. Nàng ngơ ngác nhìn hắn trong lúc mơ màng ngủ say, đứng yên lặng một lúc lâu. Nồi canh gà đã sôi bong bóng lên ùng ục, liên tục trào ra ngoài.

“Ôi chao!” Tô Thảng bỗng dưng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, phản ứng đầu tiên chính là xem nồi canh gà. Tay chạm lung tung vào nấp nồi bên cạnh, không khỏi bị phỏng một chút, hắn hít hà hai cái mới phát hiện ra Lư Tú Nhi đang đứng ở bên cạnh mình với khuôn mặt đỏ bừng.

“Đáng lý phải dùng lửa nhỏ mà hầm, ngươi lại còn cho thêm củi!” Lư Tú Nhi buông lời trách mắng, Tô Thảng luống cuống tay chân vội vàng rút củi ra. Nàng trông thấy mà hết sức buồn cười, nghĩ lại hắn đã ở đây canh giữ suốt mấy canh giờ, thật là hiếm có.

“Nàng nhất định phải chờ ta, ta tuyệt đối có thể nói được một chén cháo khiến nàng hài lòng.” Tô Thảng hết sức bận bịu.

Lư Tú Nhi lại bị những lời này làm đỏ mặt hơn, may mắn là Tô Thảng cũng không rảnh rỗi mà nhìn nàng, chỉ là vớt thịt gà ra ngoài chuẩn bị nấu cháo.

Đêm hôm đó bận rộn đến giờ Tý, lúc hai người đã bụng sôi sùng sục, thì cuối cùng nồi cháo gà cũng đã nấu xong. Lư Tú Nhi chỉ hận vì sao lúc nãy không tìm một món dược thiện vừa nhanh vừa tiện mà dạy hắn, như vậy có phải tốn ít thời gian hơn không... Khi hai người đã ngồi nằm đối diện nhấm nháp chén cháo của mình, vị ngọt ngào thấm vào trong lòng, nồng đậm đến mức không thể hòa tan được.

=========================

Lư Tú Nhi tự nhận là mình có lòng riêng mới thu nhận Tô Thảng làm đồ đệ, nhưng bây giờ thì giống như lên thuyền giặc, một khi có người ngoài xuất hiện, hắn sẽ lập tức khoe khoang.

“Ta và sư phụ có việc cần thương lượng, mời hôm khác lại đến.”

“Sư phụ có chút không thoải mái, hôm nay có thể để nàng ấy nghỉ ngơi không?”

Cùng là một câu chia ra nói với Hoàn Lãng Tình và Thành Mính, khiến cho hai người này không thể nói được gì, hễ gặp Lư Tú Nhi ở Thượng Thực Cục thì nhất định sẽ ăn canh bế môn.

Nhưng khi đến trước mặt Đoan Mộc Lương, Tô Thảng tuyệt đối không nói những lời này. Đoan Mộc Lương là sư huynh của Lư Tú Nhi, nếu hắn kiên trì gọi nàng là sư phụ thì chẳng phải sẽ phải gọi Đoan Mộc Lương một tiếng “Sư bá” sao? Không, nhất định là không được.

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tô Thảng, Lư Tú Nhi ở lại Hương Ảnh Cư hay đến Tô gia cũng đều nhiều hơn so với đến Thành phủ rất nhiều. Khi ngày tổ chức tiệc chúc thọ đã đến thật gần, Lư Tú Nhi đã không còn rảnh rỗi đi đến hai phủ đệ nữa, cả ngày đều trốn ở Thượng Thực Cục và Hương Ảnh Cư.

Nồi sắt nóng rồi lại nguội, ngày tháng trôi qua, cái gọi là món ngon mỹ vị, Tô Thảng và Lư Tú Nhi đã nghĩ ra không dưới bốn năm trăm loại, quyết định rồi lại bác bỏ, cả ngày bận việc ở Hương Ảnh Cư và Thượng Thực Cục trong phòng bếp, thử nghiệm rồi lại thử nghiệm, nhấm nháp rồi lại nhấm nháp. Bởi vì tật xấu của Tô Thảng vẫn không thể trị tận gốc, cho nên tất cả các món ăn của các đầu bếp đều do Lư Tú Nhi nếm thử, Tô Thảng chỉ ăn món do Lư Tú Nhi nấu.

Lư Tú Nhi sợ hắn bị ngấy, mỗi ngày mỗi vắt óc suy nghĩ việc đổi thực đơn, hầu hạ hắn cũng không hề dễ dàng hơn tổ chức tiệc chúc thọ là bao, nhưng trùng hợp là những suy luận này cũng cho nàng một ít gợi ý về món ăn trong tiệc chúc thọ. Hai người bận rộn đến mức cả tay lẫn chân đều phải sử dụng, khó lắm mới có thể nghĩ ra được ba phần thực đơn.

“Làm sao bây giờ? Chỉ còn năm ngày nữa là đến tiệc chúc thọ, thực đơn vẫn còn chưa quyết định, làm sao có thể báo cáo kết quả công việc với Hoàng Thượng được?” Lư Tú Nhi gần như sắp khóc. Ngây ngốc ở bên cạnh Tô Thảng một thời gian, nàng càng lúc càng có yêu cầu cao hơn với trù nghệ của chính mình, bình thường khi Tô Thảng nói món này không tệ, nàng sẽ càng đặt ra tiêu chuẩn cao hơn.

“Nếu hôm nay tâm trạng của ngươi kém, ăn những món này có khi nào sẽ càng không vui hơn không?” Lư Tú Nhi hỏi.

Tô Thảng nỗ lực mô phỏng tâm trạng của một vị nhân sĩ thất ý nào đó, thở ngắn than dài thờ ơ ngồi xuống ghế, cầm lấy đũa như một cái xác không hồn. Lư Tú Nhi nhìn hắn không chớp mất, khẩn trương đến mức lòng bàn tay ứa mồ hôi.

Ăn miếng thứ nhất vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, nhân sĩ thất ý Giáp vẫn đang đắm chìm trong con đường làm quan mờ mịt. Nhưng món thịt xông khói này, miếng thịt mềm và mịn, có mùi khói thơm, dư vị thật tinh tế. Quả nhiên, hắn dần dần cảm nhận được mùi vị, tinh thần chất động, ánh mắt ảm đạm lúc cầm đũa bỗng dưng đã chuyển sang sáng ngời, sau đó ăn ngấu nghiến, ngay cả miếng cuối cùng cũng không bỏ qua.

“Nấu ngon lắm!” Tô Thảng khích lệ, “Khiến người ăn đang có tâm trạng thương tâm cũng trở nên phấn chấn. Thịt xông khói cũng là thức ăn của người miền núi, một món ăn dân dã cũng có thể tiến vào nơi trang trọng, có thể khiến người đang bồi hồi bỗng dưng cảm thấy tin tưởng hơn vào con đường hoạn lộ của mình. Món này có thể qua cửa!”

“Nhưng mà nếu ngươi là Trạng Nguyên, để cho người ăn lại thức ăn thôn quê như vậy, ngươi có cảm thấy mình không được trân trọng không?”

“Không đâu. Ngược lại nó sẽ khiến ta nhớ tới những ngày gian khổ, càng có lòng cảm kích đối với cuộc sống bình bộ thanh vân hôm nay, cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, sau này sẽ cẩn trọng làm tốt bổn phận.”

“A, ngươi thật là miệng lưỡi.” Lư Tú Nhi mỉm cười có chút miễn cưỡng, lát sau lại trầm tư hỏi: “Nhưng có khi nào người có tuổi sẽ không quen dùng thịt khô hay không? Ngươi cũng biết đó đa số những người đã có tuổi hàm răng sẽ không còn chắc chắn, kẽ răng cũng lớn hơn, ăn những loại thịt khô này sẽ rất dễ bị dính răng. Hơn nữa triều đình có không ít quan viên đến từ Tương Sở, sẽ không phù hợp với khẩu vị Hồ Nam, không chua không cay, chỉ thích hợp với các quan viên khác, có thể khiến người ta nhớ về quê nhà, xem ra chỉ có thể lưu lại để tham khảo…”

Trời ạ. Tô Thảng âm thầm than thở trong lòng, nha đầu này muốn chỉnh chết hắn, hay là nàng muốn tự ép mình đến điên lên? Một món ăn mà nàng có thể nghĩ ra nhiều loại khả năng như vậy, mấy trăm món chẳng phải là cần thời gian vô tận hay sao?

“Dừng lại!” Tô Thảng choáng váng trả lời, “Tất cả những suy đoán này đều là chuyện phía sau, thực đơn của Hoàng Thượng vẫn còn chưa quyết định, chúng ta chọn món trước rồi mới bàn tới những việc khác.”

Nhưng lúc trước là Tô Thảng hắn đã tốt còn muốn tốt hơn, Lư Tú Nhi nghĩ như vậy trong lòng cũng không dám oán hận. Bây giờ nàng bị đưa vào tình cảnh này, lại không thể tự thoát ra.

“Được rồi, hôm nay cần phải thử hơn hai mươi món, ta bảo bọn họ đi làm. Ngươi cứ từ từ ăn.”

“Xin nàng đấy…” Tô Thảng giữ chặt nàng, gần như muốn đấm ngực dậm chân. Hai mươi món? Chỉ sợ miếng tiếp theo món sẽ phun ra toàn bộ cho nàng xem, vừa rồi giả vờ giả vịt mà ăn món kia cho xong, hắn đã dùng hết sức lực. Bộ dáng thử món chỉ một lần này thôi.

Lư Tú Nhi nghiền ngẫm biểu hiện trên khuôn mặt hắn, không giống giả vờ, nhíu mày nói: “Thấy bộ dạng ngươi buồn nôn như vậy, thức ăn ở Thượng Thực Cục ta kém đến như vậy sao?”

“Ta thật sự không quen bị nhồi như vịt ăn, nàng cũng đã biết.” Tô Thảng nghiêm túc trả lời.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng Thượng đã nói cần phải phù hợp với khẩu vị của ngươi mới có thể mang lên cho ngài ăn, dù sao tất cả các món ngươi cũng đều phải nếm thử.”

“Chúng ta nói theo một cách khác. Nói nguyên vật liệu, hương liệu, chén bát, nói cái gì cũng được nhưng hôm nay đừng bảo ta thử món nữa.”

Được rồi buông tha cho ngươi một hôm, Lư Tú Nhi lại cảm thấy tinh thần phấn chấn nói:

“Chén bát đơn giản thì là vàng bạc đồng khí, đồ gốm, đồ sứ, ngọc, sơn mài, tre trúc, gỗ, xương và răng động vật, lưu li… mỹ thực không bằng mỹ khí, lần trước ngươi nói đĩa bằng sứ không thích hợp để đựng thịt dê, vậy thì lần này bộ đồ dùng định thức ăn, ngươi cần gì, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị.”

“‘ Tử đà chi phong xúy thúy phủ, thủy tinh chi bàn hành tố lân. ’ (*) Nàng đã biết cách phối, đạo lý dùng chén bát cũng giống như vậy thôi.”

“Căn bản thì ta hiểu, nhưng cái nào đi với cái nào thì rất khó khăn.” Lư Tú Nhi không có sức lực, đúng là sau khi được hắn chỉ điểm nàng cảm thấy mình còn thiếu sót rất nhiều. “Ngươi thay ta phối có được không?”

“Đây là việc Hoàng Thượng giao cho nàng ta không thể xen vào, nàng tự mình cân nhắc!” Tô Thảng lười biếng bày ra tư thế đại thiếu gia, nằm ngã ra giường. Mấy ngày nay mệt mỏi vô cùng, nếu muốn hắn phải lăn lộn với đống chén bát muỗng đũa, sẽ khiến hắn điên lên mất.

“Thật là không có nghĩa khí, ngươi là đồ đệ của ta, sư phụ có việc, mà lại không giúp hay sao?” Bị hắn cự tuyệt, Lư Tú Nhi phát hiện nàng cũng mệt mỏi, cười đến ngã ngồi, tay đặt trên bàn chống đầu.

“Ta liền dâng cả hai tay! Ở Thượng Thực Cục, ta không có cả một tay sai, một trăm món ăn cần bao nhiêu mâm? Chẳng lẽ ta phải chọn hết hay sao?” Tô Thảng dựa nghiêng vào giường, đổi một góc độ nhìn Lư Tú Nhi, thấy nàng vẫn hết sức xinh đẹp liền nhìn nhiều hơn một chút. Càng nhìn càng không nỡ rời mắt đi.

Lư Tú Nhi thấy bộ dạng lười biếng của hắn liền sinh ra giận dữ, thuận miệng nói: “Vậy thì đám Oanh Nhi Yến Nhi, Ngũ phu nhân kia để đi đâu chứ, hồng nhan tri kỷ của ngươi nhiều như vậy, sao không bảo bọn họ giúp ngươi một tay...”

Ơ, Lư đại tiểu thư đang ghen sao? Tô Thảng vui sướng phát ra một tràng cười to, không khỏi đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng.

Lư Tú Nhi càng thêm buồn bực, xoay mặt đi không thèm để ý đến hắn.

“Ta không phải là lãng tử háo sắc. Nhận thức với đám tiểu thư phu nhân kia, chỉ đơn giản là xã giao mà thôi, đám kẻ sĩ trong thiên hạ đều như vậy, không phải chỉ một mình ta.”

“Hành vi phóng đãng, chơi bời lêu lổng, nói thì hay lắm…"

“Rất đúng rất đúng! Tú Nhi sư phụ nói đúng, đã biết ta hành vi phóng đãng, thì nên biết đó chẳng qua chỉ là sơ giao mà thôi, không có tình cảm thâm sâu gì.” Hắn dừng lại một chút, khẩn thiết cầu xin, “Sư phụ tốt, tha cho ta lần này có được không? Bây giờ ta đang làm chuyện đứng đắn, sẽ không đến những nơi hỗn tạp đó nữa.”

“Ngươi thì có chuyện đứng đắn gì để làm? Lần trước đi Thúy Vi Cư chiêu kỹ, cũng không phải là có việc quan trọng sao?”

Nàng nhất định không chịu bỏ qua cho hắn, Tô Thảng cũng không có cách nào, chỉ đành kiên nhẫn giải thích: “Đại tiểu thư, đó là Hoàn Lãng Tình giở trò quỷ, hắn chọn chỗ, người cũng là hắn mời. Đám ca cơ kia mới là có quan hệ tốt với hắn, bọn họ rất thường xuyên đến Vương phủ ca hát, ta bất quá chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi, tuyệt đối trong sạch…”

Lư Tú Nhi lúng túng, cười mắng: Xì, ngươi có trong sạch hay không cũng không liên quan gì đến ta, không cần phải nói cho ta biết.”

Tô Thảng trừng to đôi mắt: “Tất nhiên là phải nói, lỡ như nàng chán ghét ta, chẳng phải ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch hay sao? Nhất định phải nói rõ ràng.”

Lư Tú Nhi bật cười: “Vậy nếu như ta mặc kệ, dù sao cũng ghét ngươi thì sao?”

Tô Thảng bỗng dưng trở nên hết sức nghiêm túc kéo lấy tai nạn ôm vào trong lồng ngực đồng thời đưa một bàn tay lên trời: “Tô Thảng ta xin thề, nếu ta làm gì có lỗi với Lư Tú Nhi, thì trời sẽ phạt ta từ đây về sau không được ăn bất kỳ một món ngon nào nữa, tất cả các bữa cơm đều phải nôn ra hết mới thôi.”

Lư Tú Nhi hoảng sợ, lời này đối với hắn mà nói không khác gì thề độc, liền cuống quít ngăn chặn: “Tuyệt đối đừng nói như vậy, đang êm đang đẹp lại lập một lời thề độc như vậy, làm sao ta có thể gánh vác được.”

“Ôi, Tú Nhi.” Tô Thảng nhìn nàng chăm chú, chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn chưa hiểu rõ hay sao.

Lư Tú Nhi dời ánh mắt đi. Sao nàng lại không biết, sao nàng lại không hiểu, nếu trước kia vẫn còn ngớ ngẩn nghi ngờ lẫn nhau, thì bây giờ trong lòng đã sớm khẳng định.

Chỉ là dù sao cũng phải buông bỏ một người, một người vốn tưởng rằng là người phù hợp nhất trong lòng mình... Có lẽ vẫn còn luyến tiếc buông bỏ cho nên mới không ngừng kéo dài. Nếu phải lựa chọn một trong hai người thì đây là sự lựa chọn mà nàng khó có thể đối mặt nhất. Thành Mính, đã từng là người duy nhất mà trong lòng nàng nghĩ tới, không ngờ lại bị tên tiểu tử trước mắt này xen vào, chiếm trước một vị trí… Thậm chí còn đổi khách thành chủ, khiến cho nàng không biết phải làm sao.

Đúng vậy, nàng không thể tự chủ. Lư Tú Nhi cúi đầu xuống, để mặc cho Tô Thảng nắm tay nàng, nàng rất thích kiểu tình cảm ngang ngược này. Giống như món gà Đông An làm người ta cay đến sặc, nhưng lại khắc cốt ghi tâm.

Hai người im lặng một lát, Lư Tú Nhi rút tay về, vẫn nên quay trở lại đề tài tiệc chúc thọ đi thôi, nàng tỏ ra không có việc gì, nói: “Chúng ta tiếp tục sửa lại ba phần thực đơn này!”

“Nàng không thể làm hài lòng được tất cả mọi người.” Tô Thảng nói một lời hai nghĩa. Hắn giả vờ làm nhân sĩ Giáp thành công, một lúc sau là giả làm nhân sĩ Ất, cũng không hiểu được là đang nói chuyện thức ăn hay là hát tuồng. “tiệc chúc thọ lần này cách làm khiến cho tất cả mọi người hài lòng, chính là khiến cho món ăn của nàng trở nên mất đi cá tính phụ thuộc vào người khác. Mọi người không thể nói là hài lòng nhưng cũng không thể nói là chán ghét.”

Hắn đã đến cực hạn. Rõ ràng đã chọn được 3 phần thực đơn một trăm món, hoặc lấy khẩu vị đảm bảo làm chính, hoặc chú trọng dưỡng sinh trường thọ, hoặc sáng tạo ra sự kinh ngạc bất ngờ. Nhưng Lư Tú Nhi vẫn không hài lòng, muốn mọi thứ đều chu đáo cho nên cả ba phần đều phải sửa lại.

“Nhưng trước kia khi phụ thân xử lý tiệc chúc thọ, ai nấy đều nói rất tốt, ta không muốn làm xấu mặt Lư gia.”

“Theo như ta thấy, nàng cứ mang ba phần thực đơn này trình lên trên, nhờ Hoàng Thượng định đoạt.” Vất vả suốt mấy ngày hôm nay, trong mắt Tô Thảng đã có tơ máu, giọng nói cũng khàn. Nha đầu này thật là tam nương liều mạng, luôn thức đêm làm việc, như vậy lấy tinh lực ở đâu mãi chứ?

“Tô Thảng …” Lư Tú Nhi bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Tô Thảng thấy biểu hiện nàng đứng đắn như vậy, vội vàng căng mí mắt mệt mỏi lắng nghe. Lư Tú Nhi cụp mắt, dịu dàng nói: “Cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã tới chỉ điểm, ta… thật ra những gì ngươi biết nhiều hơn ta rất nhiều, về một phương diện nào đó ngươi mới là sư phụ của ta.”

Tô Thảng chưa kịp khiêm tốn hai câu, Lư Tú Nhi lại nói tiếp: “Ngươi biết thân là nữ nhi gia, ý tưởng lớn nhất bất quá chỉ là xuất giá tòng phu, giúp chồng dạy con. Lần này Hoàng Thượng có thể khâm điểm ta tổng lý ngự thiện, là trời cho cơ hội tốt, làm ta có thể làm một chút việc không tầm thường.” Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn thẳng vào Tô Thảng, “Đã làm thì nhất định phải là tốt nhất, không lưu lại tiếc nuối gì, để cho Hoàng Thượng và chư vị đại nhân trong cuộc đời khó mà quên được.”

Tô Thảng cũng rất cảm phục chí hướng cao xa của nàng, tán thưởng hai câu, vừa cảm động vừa có lòng tốt nhắc nhở “Tiểu thư, có phải sang năm nàng vẫn dự định sẽ gánh vác công việc này không? Vì Hoàng Thượng nguyện trung thành hết lần này đến lần khác?”

Mặc kệ nàng có vui hay là không, sang năm vào thời gian này hắn nhất định sẽ cao bay xa chạy, đi được đến đâu thì hay đến đó.

Lư Tú Nhi kiên quyết lắc đầu. Sang năm, hoa dung nguyệt mạo của nàng cũng nên gả cho người khác, lý tưởng chỉ cần thực hiện một lần là được, thường xuyên lặp lại chính là lao động vất vả.

“Vậy nàng không cần nghĩ đến chuyện hoàn mỹ vô khuyết. Bằng không kẻ tới sau sẽ bị sự hoàn mỹ của nàng ép đến thê thảm, trong khi đó kẻ này hơn phân nửa chính là lão phụ thân lành bệnh xuống núi của nàng…” Tô Thảng thở dài, đây là kết quả có thể nghĩ tới.

Tô Thảng vừa khuyên giải Lư Tú Nhi vừa đồng thời nghĩ đến, lúc trước anh cứ luôn theo đuổi món ăn hoàn mỹ có phải cũng giống như Lư Tú Nhi xử lý tiệc chúc thọ một cách tốt nhất, những việc không thể thì tốt nhất là không nên tồn tại, bởi vì tuyệt đối sẽ khiến người ta điên lên.

Lư Tú Nhi ngẩn ra, dường như những gì hắn nói rất có lý, nếu như hoàng thượng và các quan viên đều khen không dứt lời, chẳng phải sang năm nàng không rời núi, thì sẽ là lão phụ thân của mình gánh vác hay sao...

“Lúc ngươi tỏ ra không gì không biết thật sự là rất đáng sợ.” Lư Tú Nhi nhìn chăm chú vào mắt hắn. Ngày xưa lời nói của hắn là độc ác thích gì nói nấy, bây giờ lại trực tiếp không kiêm về nói cho nàng biết toàn bộ suy nghĩ, để cho nàng đối diện với sự thật, nhất thời khó có thể tiếp nhận.

- -------------

(*)Tử đà chi phong xuất thúy phủ, thủy tinh chi bàn hành tố lân - Tạm dịch: Nồi xanh nấu lạc đà đã có/ Đĩa thuỷ tinh bày cá trắng tinh (bản dịch của Nguyễn Minh): là hai câu thơ xuất phát từ tác phẩm "Lệ Nhân Hành" của nhà thơ Đỗ Phủ thời nhà Đường, được cho là viết vào năm thứ 12 (753) của Đường Thiên Bảo. Bài thơ này đã vạch trần sự xấu xí của bộ máy cai trị hoang dâm bằng cách mô tả chuyến đi du xuân của huynh đệ tỷ muội họ Dương, phản ánh thực tế xã hội vào đêm trước của cuộc nổi loạn An Lộc Sơn. Bài thơ được chia thành ba đoạn: đầu tiên viết về vẻ đẹp cơ thể và trang phục thịnh vượng của nữ tử đi du xuân, dẫn đến nữ chính họ Dương kiều diễm; đoạn thứ hai viết về sự sang trọng của bữa tiệc và sự sủng ái bọn họ thu được; đoạn cuối viết về sự kiêu căng của Dương Quốc Trung. Toàn bộ bài thơ hoành tráng, rực rỡ và lộng lẫy, bút điệu tinh tế và sinh động, châm biếm, ngậm ngùi.