[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 46



Ngày hôm sau khi Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại, nhìn thấy Phương Lan Sinh nằm trong ngực mình thì khẽ run lên, như thể khiếp sợ, hoặc đang nghi ngờ.

Nhẹ đẩy đầu Phương Lan Sinh ra xa, Bách Lý Đồ Tô phát hiện y phục trước ngực mình ẩm ướt, mà mắt người nọ sưng đỏ lên như quả hạch đào.

Bách Lý Đồ Tô không thể giải thích được, Phương Lan Sinh bị làm sao, đang nghĩ cái gì.

Tuy đã sớm hình thành thói quen sáng tỉnh dậy sẽ nhìn thấy mình nằm cùng Phương Lan Sinh, nhưng đêm qua rõ ràng Phương Lan Sinh luôn tránh hắn, đi cùng cũng chẳng nói lời nào.

Sau đó sao lại ở trước mặt hắn khóc thành thế này.

Phương Lan Sinh vẫn chưa tỉnh, có lẽ là vì ngày hôm qua xảy ra nhiều việc quá sức chịu đựng. Bách Lý Đồ Tô đứng dậy, nhìn thấy Phương Lan Sinh rúc đầu vào trong chăn tiếp tục ngủ.

Sáng sớm Hồng Ngọc và Phong Tình Tuyết đã tới tìm, bàn bạc muốn tới cố hương U Đô của Phong Tình Tuyết. Bách Lý Đồ Tô thắc mắc hỏi vì sao muốn đi, Phong Tình Tuyết cau mày nhìn hắn, “Đương nhiên là vì sát khí trong người Tô Tô.”

“Hôm qua sát khí phát tác, lúc đó tình thế nguy cấp không kịp để tâm. Giờ nghĩ lại, quả thật đáng sợ.” Hồng Ngọc nhìn Bách Lý Đồ Tô biểu tình lãnh tĩnh, khoát tay nói tiếp, “Ta đã hỏi qua Tình Tuyết muội muội, tâm pháp của muội ấy tuy không thể diệt trừ sát khí hoàn toàn, nhưng tạm thời có thể ngăn chặn. Hôm qua đối chiến cùng Âu Dương Thiếu Cung, chúng ta có thể thoát được hoàn toàn là nhờ may mắn. Nếu còn có lần sau, công tử lại phát tác sát khí lần nữa, chúng ta không kịp trở tay chắc chắn rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài, tình hình càng khó khống chế.”

Bách Lý Đồ Tô trầm mặc, dường như cảm thấy mình đang liên lụy đến mọi người. Phong Tình Tuyết lại nói thêm vào, “Tâm pháp của ta xuất phát từ pháp thuật cố hương… do Nữ Oa nương nương tương truyền. Nói không chừng, còn có pháp thuật khác có thể có tác dụng.”

Bách Lý Đồ Tô định cự tuyệt nhưng không thành, hắn không muốn liên lụy người khác, nhưng những lời Hồng Ngọc nói cho hắn biết, nếu hắn nhất quyết không đi mới là càng làm liên lụy tới mọi người.

Phong Tình Tuyết nói U Đô nằm ở địa giới, nếu muốn tới U Đô phải đi qua phía bắc Trung Hoàng Sơn, nơi đó có cửa khẩu thông tới U Đô. Phương Lan Sinh vừa vặn mới tỉnh ngủ, ngồi xổm cạnh giếng nước định rửa mặt, Tương Linh xuất hiện chỉ vào mặt y hỏi, “Sao mắt của bí đao lại sưng lên?”

Phương Lan Sinh làm bộ xoa xoa mắt, “Tối qua không cẩn thận… bị đập vào ván giường.”

Tương Linh cười chê y hậu đậu, ngủ thôi cũng đụng đầu vào ván giường. Phương Lan Sinh không hề phản bác lại, trên mặt nước tí tách rơi, vừa vuốt một cái ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đang đứng cạnh Hồng Ngọc, nghe Hồng Ngọc nói gì đó, ánh mắt lại nhìn mình.

Phương Lan Sinh ngẩn ra, nhìn thấy hắn thì nhớ lại đêm hôm qua mình làm gì.

Vội cứng ngắc quay đầu sang chỗ khác.

Hồng Ngọc cùng Phong Tình Tuyết nói về chuyện phong cảnh, lúc này Phong Tình Tuyết như nhớ ra chuyện trọng đại, quay đầu lại dặn mọi người nhớ mặc thêm thật nhiều quần áo.

“Trung Hoàng Sơn là núi tuyết lớn, người địa giới đối với nhiệt độ chỗ đó đã quen thuộc nên không sao, nhưng đối với người thường thì là rất lạnh.”

Hồng Ngọc là kiếm linh không bị những thứ này ảnh hưởng, Bách Lý Đồ Tô một thân công phu tuyệt trác đương nhiên không đáng ngại.

Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có hai người gặp chuyện.

Tương Linh nhíu mày vuốt bím tóc nói, “Hồng Ngọc tỷ tỷ và Đồ Tô ca ca không sợ, Tương Linh cũng không sợ…”

Tương Linh cũng nói thế Phương Lan Sinh còn biết nói gì. Y chưa leo núi tuyết bao giờ, trong lòng cũng không để tâm lắm. Nhưng nghĩ tới người khác không kêu ca, Phương Lan Sinh một nam tử hán than sợ cái gì.

Trung Hoàng sơn,

Nghìn dặm băng đá, tuyết phủ mịt mù, vạn vật đều bị tuyết đọng bao trùm, nhìn khắp nơi chỉ thấy một màu trắng xóa.

Mỗi một bước chân đều in hắn trên lớp tuyết dày, hàn khí từ lòng bàn chân tức thì lên ngược khắp người, Phương Lan Sinh bước được vài bước sắc mặt nhanh chóng biến đổi.

Mà Tương Linh cũng chẳng khá khẩm hơn được bao nhiêu, đi được hai ba bước tụt lại sau cuối đám người. Mà trên Trung Hoàng sơn quái vật nhiều, ba người kia đánh đấm túi bụi không có thời gian nhìn lại. Phương Lan Sinh quay đầu đi về trước mặt Tương Linh, thấy nàng đã không chịu nổi đang ngồi xổm xuống.

“Muội sao vậy Tương Linh?” Phương Lan Sinh cũng ngồi xổm xuống.

Tương Linh dường như cố co người lại thành một cục, đầu vùi sâu trong người, giọng nói nghẹn ngào, “Bí đao… Tương Linh lạnh quá…”

Phương Lan Sinh chẳng biết làm sao, vì bản thân y cũng đã cóng lại, “Muội đứng lên đừng ngồi một chỗ, đi lại một lát, đi lại mới ấm người được! Muội xem, ta đâu có thấy lạnh!”

Y muốn kéo Tương Linh lên, nhưng Tương Linh chỉ lắc đầu, “Hu… Tương Linh không đứng được… chân Tương Linh đông cứng lại…”

“Vậy… hay là ta cõng muội?” Phương Lan Sinh mặt mày tái nhợt đề nghị.

Tương Linh lắc đầu, ngồi xổm bất động trên mặt đất, Phương Lan Sinh chẳng nghĩ ra cách nào hay hơn, nhìn về đằng trước ba người kia đã cách một đoạn xa, y suy nghĩ một lát rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra, “Muội, mặc vào đi!”

Áo ngoài của Phương Lan Sinh mỏng, nhưng còn dày hơn y phục đang khoác trên người hiện giờ. Vừa cởi áo ngoài ra, gió lạnh liền lũ lượt thổi tới. Tương Linh ngẩng đầu trừng mắt nhìn, chưa kịp phản ứng đã thấy cái áo chụp lên đầu mình, Phương Lan Sinh vội xoay người cắm đầu chạy.

“Địa phương quỷ gì vậy!”

Sao lại lạnh thế này!

Hai hàm răng Phương Lan Sinh va vào nhau lập cập, y chạy đi chạy lại mấy vòng tay vẫn lạnh cóng run lên, vận công cũng không được, thân thể dần lạnh đến nỗi không còn tri giác, dần dần lại chẳng thấy lạnh nữa. Quay đầu nhìn thấy Tương Linh đã mặc áo của mình vào, Phương Lan Sinh giơ tay định gọi.

“Lan Sinh, Tương Linh!”

Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Phong Tình Tuyết.

Phương Lan Sinh sửng sốt, chậm chạp quay đầu nhìn thấy cái bóng Phong Tình Tuyết vụt qua mình chạy tới chỗ Tương Linh, “Tương Linh có lạnh không?”

Tương Linh mạnh miệng nói, “Tương Linh… không thấy lạnh.”

Trong tay Tình Tuyết dấy lên một đoàn lửa màu xanh nhạt, hơi cúi người nắm lấy tay Tương Linh, Tương Linh mở to mắt ngẩng đầu nhìn nàng.

Mà Phương Lan Sinh cũng ngây ngẩn cả người, chẳng hề phát hiện Bách Lý Đồ Tô tới cạnh mình từ lúc nào. Hắn nắm tay y, dùng sức siết lấy, một dòng nhiệt lưu từ tay truyền vào trong cơ thể Phương Lan Sinh.

Y không dám ngẩng đầu, nhưng đoán được người nắm tay mình là đầu gỗ. Há miệng định nói gì, đầu gỗ đã nắm chặt tay y làm nói không nên lời.

Chờ tới khi quyết định muốn nói gì đó, Bách Lý Đồ Tô lại buông tay ra.

Là vì Phong Tình Tuyết và Tương Linh đã chạy tới đây, Tương Linh dường như đã ấm người lại, cởi áo ngoài trả Phương Lan Sinh mặc vào. Nàng chạm vào vai Phương Lan Sinh, phát hiện cả người y đúng là rất ấm.

Tương Linh kinh ngạc kêu lên, “Bí đao đúng là không bị lạnh!”

Phương Lan Sinh cúi đầu, buồn bực không biết phải nói gì, lững thững theo sau Bách Lý Đồ Tô, nhìn thấy một con chim tuyết xông tới bị hắn một quyền đánh bay.

“Bí đao lúc nãy nói không lạnh, Tương Linh còn nghĩ là đang lừa Tương Linh.” Tương Linh đi bên cạnh y tiếp tục nói.

Phương Lan Sinh chột dạ, ngẩng đầu nhìn người phía trước hình như không nghe thấy.

“Không… không gạt muội.” Y thấp giọng nói.

Bách Lý Đồ Tô cũng không đi vạch trần, chỉ cảm thấy Phương Lan Sinh khi đó kì quái, không còn tạc mao, không cự tuyệt, cũng không rên một tiếng.

Có lẽ là tâm trạng còn chưa hồi phục sau chuyện nhị tỷ mình.

Dọc đường có Bách Lý Đồ Tô “săn sóc”, Phương Lan Sinh thất thần đi trên đường đầy quái vật lại chẳng bị con gì quật vào người. Phương Lan Sinh trong lòng cũng hiểu rõ nhờ ai, nhưng không dám ngẩng đầu liếc đối phương lấy một cái.

Cuối cùng đoàn người gặp cổ điêu, gặp bà bà của Tình Tuyết, Tình Tuyết bị bà mắng một trận vì dám đem người ngoài tới Trung Hoàng sơn. Phong Tình Tuyết cau mày cố giải thích không coi Tô Tô là người ngoài, hơn nữa cứu người cũng là chuyện tốt, nàng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Để một đám người ngoài mắt to mắt nhỏ trừng nhau không biết nên nói gì.

Nhưng bọn họ đều không ngờ là, ngay khi bọn họ đặt chân lên Trung Hoàng sơn thì Nữ Oa đã cảm ứng được Phần Tịch, phái linh nữ tới truyền lời cho bọn họ thông hành.

Bà bà quan sát Bách Lý Đồ Tô dường như không vui, Tình Tuyết nói hắn chính là người có bệnh nhưng bề ngoài lại khỏe mạnh bình thường, ngược lại thư sinh đi sau hắn, sắc mặt vàng vọt, ủ dột cúi đầu nhìn còn giống người bệnh hơn.

Ai, tám phần mười là đứa nhỏ từ bé sống cơ cực, như nhị cẩu cách vách.

Bà bà nhìn trong lòng trào dâng thương cảm, quở trách cũng quở trách xong bèn cau mày bỏ qua, “Các ngươi qua đó rồi thông lộ tự nhiên xuất hiện, vào tới U Đô hãy tới Oa hoàng thần điện. Các ngươi… vào đi.”

U Đô có một con sông, như dải bạc lơ lửng trên không như sông ngân hà trên trời, nghe nói là do hồn phách người chết tụ hội lại tạo thành. Bách Lý Đồ Tô và Hồng Ngọc đi dọc đường nghe Phong Tình Tuyết kể lại về phong tục và điều cấm ở U Đô, còn Phương Lan Sinh và Tương Linh đều bận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

“Vong xuyên… đẹp quá!!” Tương Linh nói.

Phương Lan Sinh như là đồng tình, thật mạnh gật đầu “Ừ” một tiếng.

Đoàn người một mạch đi theo thông lộ định sẵn, thẳng tới khi đến trước một cánh cổng lớn uy nghiêm, Tình Tuyết nói đây là đại môn của Oa hoàng thần điện, linh nữ đang ở bên trong chờ mọi người.

“Không ngờ Nữ Oa nương nương thực sự muốn gặp chúng ta, ta cảm thấy hơi căng thẳng…”

Phong Tình Tuyết nói, Hồng Ngọc ở sau nàng vỗ vai trấn an, “Rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta phải đi mới biết, bây giờ đừng suy nghĩ nhiều.”

Không chỉ mình Phong Tình Tuyết căng thẳng, mà Phương Lan Sinh cũng rất khẩn trương. Y chỉ là một người thường, dù một lòng muốn tu tiên nhưng chưa từng nghĩ tới mình cũng có ngày được gặp Nữ Oa đại thần. Thế mà theo đoàn người vào Oa hoàng thần điện, rốt cuộc gặp được hiện thân của Nữ Oa thông qua vu nữ.

Phương Lan Sinh không ngờ có thể từ Nữ Oa nương nương nghe được vô vàn chuyện kì diệu, tỷ như về nguyên nhân mà Bách Lý Đồ Tô thân mang sát khí, hay về Huyết đồ trận hung sát vô cùng, hay là ân ân oán oán từ thưở xa xưa giữa Phục Hy và Nữ Oa, rồi việc Vu Hàm mấy tích. Nhưng ngàn lần không ngờ tới chính là khi Tương Linh hỏi Nữ Oa nương nương rằng phong ấn trên người Đồ Tô ca ca có cách nào cởi ra không, Phương Lan Sinh thấy sắc mặt Bách Lý Đồ Tô biến đổi.

Nữ Oa lắc đầu, “Phong ấn quá mạnh, lại còn mượn lực lượng Huyết đồ trận, nhưng cũng không phải là hết cách. Cần tìm nơi tập trung thanh khí đất trời mới có thể thi thuật giải phong ấn.”

“…Có điều giải rồi, cũng sẽ bị tán hồn.”

Phong Tình Tuyết cả người chấn động, Hồng Ngọc cũng kinh hãi hỏi lại, “…Tán hồn?”

Mọi người đều không hề biết gì về chuyện này, Nữ Oa chậm rãi nói, “Hồn phách chịu ảnh hưởng của Huyết đồ trận không thể vào luân hồi tái sinh, chỉ có thể hóa thành hoang hồn.”

Khắp Oa hoàng thần điện phút chốc tĩnh lại, làm Phương Lan Sinh một người bình thường có điểm bất an.

“Hoang hồn… hoang hồn là cái gì?”

Đầu gỗ rốt cuộc gặp phải chuyện gì.

Phong Tình Tuyết đưa mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô, thấy đối phương thờ ơ khép mắt như thể đã biết đáp án này từ lâu.

Tô Tô vẫn luôn giấu mọi người, Phong Tình Tuyết nghĩ vậy rồi trả lời câu hỏi của Phương Lan Sinh, “Hoang hồn… sẽ trực tiếp tiêu tán… biến mất không còn nữa…”

“Vậy nếu Đồ Tô ca ca không giải phong ấn, sẽ không sao phải không?” Tương Linh cũng lo lắng, thất thanh hỏi.

Khắp Oa hoàng thần điện tiếp tục chìm trong yên lặng, khắp nơi hôn ám, chỉ có nơi linh nữ đứng phát ra hào quang, Phương Lan Sinh mở to hai mắt nhìn, cứng đờ quay đầu nhìn đầu gỗ trong bóng tối, rồi lại quay về nhìn linh nữ.

Chỉ thấy linh nữ khẽ lắc đầu.

“Phong ấn không diệt trừ, hung khí trong cơ thể, dần dần rơi vào ma đạo, hóa thân quái vật… Tới khi chết, vĩnh viễn không có phương pháp cứu vãn.”

Giọng điệu người chậm rãi quẩn quanh khắp thần điện, bình tĩnh an lạnh, như thể đang nói tới một việc hết sực bình thường. Mà hoàn cảnh này, thái độ này, làm Phương Lan Sinh vô thức nhớ lại mấy tháng trước còn ở Giang Đô ——

Khi đó Cẩn nương từng nói, mệnh đầu gỗ phản mệnh mà sống, lục thân vô duyên, hung sát phi thường. Phương Lan Sinh không tin là thật, y từ trước không tin bói toán, nhưng bây giờ người nói trước mặt chính là linh nữ của Oa hoàng thần điện, Phương Lan Sinh chỉ hi vọng sẽ có người đứng ra nói với mình những lời này đều là giả. Linh nữ kia cũng là giả, mọi chuyện đều không phải như thế.

Y há miệng như muốn nói gì đó, y muốn hỏi Tình Tuyết liệu linh nữ có biết gạt người hay không! Có phải đang nói linh tinh hay không? Đầu gỗ đang sống khỏe mạnh, sao có thể bỗng dưng thành ma?

Đúng lúc Phong Tình Tuyết lại mở miệng trước.

“Tô Tô… sao không nói với chúng ta việc này…”

Bách Lý Đồ Tô không trả lời.

Nữ Oa còn khuyên mọi người chớ nên tuyệt vọng, Phần Tịch kiếm cũng do Huyết đồ trận mới dung nhập vào trong cơ thể Bách Lý Đồ Tô. Nếu kiếm linh Tương Viên – người sáng tạo ra Huyết đồ trận – từ trong Thủy Tổ kiếm tỉnh lại, nói không chừng có thể có biện pháp, có thể cứu người. Chẳng qua Tương Viên không dễ gặp, sợ rằng muốn thế còn phải trải qua một hồi đấu chiến ác liệt.

Tương Linh nghe vậy vẫn cảm thấy vui mừng, Hồng Ngọc và Phong Tình Tuyết cũng vậy.

Ngược lại Bách Lý Đồ Tô chỉ trầm mặc đứng một chỗ, nhìn vào không biết được là đang vui hay buồn. Có lẽ là vì cả đời đã xui xẻo, vốn không hi vọng chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống đầu mình. Trong lòng hắn tự nhủ, không cần ôm hy vọng làm gì.

Nữ Oa còn nói về thân thế Bách Lý Đồ Tô, Huyết đồ trận, chỉ là Phương Lan Sinh không để vào tai.

Đầu gỗ sẽ chết…

Sát khí trong hắn… sẽ làm hắn chết.

Phương Lan Sinh chỉ một mực nghĩ về cái này.

Trước khi nghe tin này, Phương Lan Sinh vẫn luôn mang tâm trạng trốn tránh Bách Lý Đồ Tô, vì y chột dạ, y nhát gan, chỉ vì mấy câu nói của Âu Dương Thiếu Cung, y cực kì sợ Bách Lý Đồ Tô sẽ biết bí mật của mình.

Nếu lỡ đầu gỗ mà biết, chuyện sẽ thế nào, mọi người phát hiện… Bọn họ còn có thể làm bạn với y, hay đúng hơn là Phương Lan Sinh còn có mặt mũi nào đối diện mọi người?

Vậy nên không dám tiếp tục nói chuyện với hắn, đến liếc mắt nhìn cũng không dám. Phương Lan Sinh thầm nghĩ giải quyết tốt mọi chuyện, y sẽ cùng đầu gỗ đường ai nấy đi, nhất định phải tránh hắn thật xa.

Trước đó… còn to gan lớn mặt hỏi hắn có thích mình hay không… Bách Lý Đồ Tô thực sự trả lời, nhưng giữa hai người vướng mắc rất nhiều chuyện khó giải thích, Phương Lan Sinh cũng luôn tự nhủ mình sao có thể đem lòng thích hắn.

Làm sao có thể?

Nhưng hiện tại, Phương Lan Sinh mới biết có khả năng Bách Lý Đồ Tô sắp chết. Y đứng bên ngoài thần điện, nghe Phong Tình Tuyết và Bách Lý Đồ Tô bàn chuyện tới Vong Xuyên tìm hồi ức.

Phong Tình Tuyết vẫn luôn lạc quan tin tưởng chỉ cần cố gắng sẽ có hi vọng, có thể tìm được biện pháp. Nàng nhìn Bách Lý Đồ Tô cười rộ lên, vươn tay nắm tay Tương Linh vẻ mặt như muốn khóc bên cạnh.

“Hai canh giờ sau Hồn Chi Bỉ Ngạn mới mở, hay là… chúng ta cùng nhau đi dạo một lát, thăm thú U Đô?”

Bách Lý Đồ Tô hình như cũng không bị ảnh hưởng bởi mấy lời của linh nữ, gật đầu đồng ý. Đột nhiên cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, Bách Lý Đồ Tô do dự cuối cùng vẫn xoay người nhìn về phía sau.

Bắt gặp Phương Lan Sinh từ sáng đến giờ chưa từng thẳng thắn nhìn mình lấy một lần…

“Có đi không?”

Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu, khoanh tay trước ngực nhẹ nhàng hỏi Phương Lan Sinh.

Phương Lan Sinh đứng trên bậc thềm của thần điện, mở to mắt cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt này vừa si vừa ngốc, không biết do đang suy nghĩ gì mà chưa kịp nắm rõ tình hình, mờ mịt ngốc nghếch.

“Bí đao lại ngây ra đó.” Tương Linh lẩm bẩm.

Bách Lý Đồ Tô dường như nghe thấy, hơi nheo mắt lại nhìn Phương Lan Sinh, dường như đang cười.

“Ta, ta đi.” Phương Lan Sinh nghe tim lộp bộp một cái, vô tình thốt lên.

Phương Lan Sinh có tâm sự, đến cả thần kinh thô như Phong Tình Tuyết còn nhận ra điều này.