[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 47



Đám người đứng lại trước một sạp bày đầy tượng đất, chủ sạp đương nhiên quen biết Phong Tình Tuyết. Hai người hàn huyên chuyện cũ, Tương Linh và Hồng Ngọc thì hăng hái nhìn tượng đất bày đầy trước mặt.

“Thật là đẹp!” Tương Linh cầm một con, ôm trong lòng bàn tay phát hiện chúng thậm chí còn nhỏ hơn bàn tay mình.

Tình Tuyết gật đầu, “Người U Đô chúng ta có tập tục, nếu nam hài tự nặn hoặc mua một con tượng đất tặng cho nữ hài, chính là có ý tứ muốn cầu thân.”

Tương Linh chớp chớp mắt hỏi, “Vậy còn ngược lại, nữ hài có thể tặng không?”

Tình Tuyết cười nói, “Cũng được.”

Tương Linh cười rộ lên, sau đó lập tức nhăn lại được, “Nhưng, Tương Linh không biết đưa cho ai…”

Mọi người ai nấy đều vui vẻ, chỉ có Phương Lan Sinh đứng trước sạp hàng cúi đầu không nói một tiếng, không ai biết y đang nghĩ gì trong đầu. Bách Lý Đồ Tô bị chủ hàng bám riết lấy đẩy mạnh tiêu thụ, một câu lại một câu “Đều là người quen mua một cái đi”. Đây là người quen của Phong Tình Tuyết, Bách Lý Đồ Tô không tiện từ chối thẳng, gương mặt cứng ngắc không thể làm gì hơn là rút hầu bao.

Bà chủ vô cùng vui vẻ, “Tình Tuyết, bạn của muội đúng là có nghĩa khí.” Nàng nói rồi ngồi xổm xuống mở một cái hộp gốm, định chọn cho vị khách này một con tượng đất thật đẹp, chỉ là lúc ngẩng đầu lên đã chẳng thấy người đâu.

“Ai, người đâu rồi?” Chủ hàng vội đứng lên trợn mắt, “Tình Tuyết, bạn muội đâu?”

Phong Tình Tuyết đang cùng Tương Linh chọn tượng đất, nghe thế không kịp phản ứng hỏi lại, “Ai cơ?”

“Bạn muội, cái người vừa đứng cùng mọi người ấy.”

“A…” Phong Tình Tuyết rốt cuộc biết nàng đang nói tới ai, quay đầu nhìn cũng không thấy người đâu bèn nhìn sang phía bên kia.

Có Tô Tô… và Lan Sinh?

Phong Tình Tuyết chống tay đứng lên, trợn mắt nhìn cho rõ, thấy Bách Lý Đồ Tô chủ động cầm tay Phương Lan Sinh.

“Tình Tuyết? Chủ sạp theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài, nhưng lại không thấy.

“Lan Sinh… tâm trạng còn chưa tốt lên.” Phong Tình Tuyết lẩm bẩm.

Hồng Ngọc một bên gật đầu, “Mất đi người thân cận nhất, đối với hầu tử là vết thương quá lớn.”

“Tương Linh muốn đi an ủi bí đao…” Tương Linh cầm trong tay một con tượng đất, ngẩng đầu nói với Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc cười với nàng, “Chờ công tử nói chuyện với y xong, rồi Tương Linh hãy qua.”

Tương Linh gật đầu, đứng lên nhìn bóng lưng Bách Lý Đồ Tô và Phương Lan Sinh ở đằng xa, nhìn thấy tay hai người nắm cùng một chỗ.

“Đồ Tô ca ca… và bí đao… thật thân thiết.

Tương Linh cúi đầu nhìn tượng đất, nhẹ nhàng cảm thán.

***

Bách Lý Đồ Tô đột nhiên không nói lời nào kéo Phương Lan Sinh đang đứng ngây trước sạp tượng đất đi ra xa, ra thẳng tới ranh giới U Đô mới thôi, chỉ cần bước thêm một bước là hai người lăn xuống vách núi. Phương Lan Sinh cau mày nhìn bóng lưng hắn hỏi, “Đầu gỗ, ngươi muốn làm gì…”

Bách Lý Đồ Tô buông lỏng tay y ra, khoanh tay trước ngực, đôi mắt đen kịt nhìn không ra đang hàm chứa cái gì, dường như là nhẫn nhịn kìm nén.

Phương Lan Sinh không hiểu mở mịt nhìn hắn.

“Vừa rồi đang nghĩ cái gì?” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên hỏi.

“Hả?” Phương Lan Sinh vô thức hỏi lại, “Vừa rồi là sao?”

Bách Lý Đồ Tô mím môi không đáp lại, như thể đang chờ Phương Lan Sinh trả lời chính mình.

Quả nhiên khi yên lặng kéo dài quá lâu, Phương Lan Sinh lúng túng gãi đầu, ngập ngừng nói, “…Rất… rất rõ ràng à?”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu.

“Ừ.”

“Ta… thấy tượng đất… nên nhớ tới nhị tỷ…”

Phương Lan Sinh khó khăn mở miệng, vốn định ngừng lại, khi ngẩng đầu lên thấy đối phương vẫn nhìn mình như thể chờ Phương Lan Sinh nói hết câu.

“Trước đây…mỗi lần tết về, trên đường cái Cầm Xuyên sẽ có ông lão bày bán tượng đất. Ta rất thích, nhưng nhị tỷ chưa bao giờ mua cho ta… Nhị tỷ luôn muốn ta học hành chăm chỉ, trở thành người có thể đảm đương gánh vác trách nhiệm một chủ nhân Phương gia.”

“Ta đánh mất sách, nhị tỷ sẽ mua tiếp, tiên sinh bị ta chọc giận, nhị tỷ lại đi xin lỗi thay, bạn học cùng ta cãi nhau, trước mặt mọi người nhị tỷ mắng ta tối tăm mặt mũi nhưng về nhà lại an ủi vỗ về…”

“Lần này, ta đào hôn, gây họa… vẫn là nhị tỷ thay ta xin lỗi… Cả khi đang bị bệnh, nhị tỷ vẫn muốn giúp ta…”

Nói đến đây giọng y bỗng trở nên nghẹn ngào, Phương Lan Sinh khép mắt lại gắng sức nuốt xuống một hơi.

Bách Lý Đồ Tô hơi rũ mi trầm mặc nhìn y.

“…Từ nhỏ tới giờ, ta chỉ biết chống đối, không nghe lời, thậm chí không để vào tai những lời nhị tỷ nói… Thế nhưng tỷ ấy vẫn luôn một mực nghĩ cho ta, còn thay ta xử lý hậu quả mọi chuyện ta làm…”

“Còn ta, ta… chưa bao giờ vì tỷ ấy làm chuyện gì đúng đắn.”

Phương Lan Sinh mở mắt, đôi con ngươi như bị một tầng hơi nước mỏng bao quanh.

“Khi nhị tỷ còn khỏe mạnh, ta chỉ biết nói tỷ ấy nhiều lời, hung dữ… giờ tỷ ấy đi mất, ta chẳng kịp làm cái gì cả…”

Bách Lý Đồ Tô nhớ trước kia ở Cầm Xuyên, Phương Lan Sinh từng nói với hắn, mình định về gặp nhị tỷ nói chuyện, bởi y biết mình chưa bao giờ làm nhị tỷ bớt lo, nên rất hối hận.

Lúc đó Bách Lý Đồ Tô đã âm thầm nghĩ, may mắn là nhị tỷ ngươi còn sống, ngươi còn có cơ hội bù đắp.

Nhưng đến hôm nay, không ngờ Phương Lan Sinh lại trở thành một Hàn Vân Khê thứ hai.

Bách Lý Đồ Tô tới gần y, lần thứ hai cầm tay Phương Lan Sinh. Hắn cảm giác được bàn tay y căng cứng lại, dường như vì tâm trạng kích động của chủ nhân mà run rẩy mãnh liệt.

“Ta… cũng vậy.” Bách Lý Đồ Tô lựa chọn lên tiếng.

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng khoảng cách hai người không lớn nên Phương Lan Sinh nghe rất rõ.

Viền mắt y có chút đỏ, Phương Lan Sinh hơi cúi đầu không hề nhìn người trước mặt.

Bách Lý Đồ Tô ngược lại rất chăm chú nhìn Phương Lan Sinh.

“Khi còn nhỏ, ta cực kì ghét những người trong thôn. Ghét cả mẹ của ta. Mọi người không thấy ta, chỉ thấy đứa con của Đại Vu Chúc. Chỉ cần có một người kế thừa mẹ ta, xử lý sự vụ trong tộc, có là ai cũng không quan trọng.”

“Bây giờ nhớ lại, ta cảm thấy có nhìn ta với thân phận Đại Vu Chúc thì có sao, dù gì những quan tâm kính trọng của dân làng đều xuất phát từ thật lòng. Nhưng khi đó, ta lại cảm thấy cực kì đáng ghét…”

“Mẹ và vu vệ luôn đốc thúc ta học pháp thuật, ta thậm chí còn có suy nghĩ muốn tất cả mọi người trong thôn đều biến mất hết đi… Tới khi mọi người thực sự biến mất, ta mới hiểu mình có suy nghĩ ngu xuẩn cỡ nào.”

Phương Lan Sinh vô thức giật mình.

Bách Lý Đồ Tô hơi ngừng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng ảm đạm, như đang tự cười nhạo chính mình.

“Những chuyện như vậy, mãi mãi không thể quên.”

“Nhưng suốt ngày tự trách, cũng không được tích sự gì…”

Hắn nói rồi càng nắm chặt tay Phương Lan Sinh, y ngẩng đầu lên đối diện nhìn hắn.

“Tốt hơn hết là bình tĩnh lại, nghĩ xem sau này nên làm như thế nào.”

Phương Lan Sinh nghe thấy Bách Lý Đồ Tô thấp giọng nói.

Bách Lý Đồ Tô chưa bao giờ an ủi một ai, hắn có cảm giác đoạn đối thoại này là đoạn đối thoại khó khăn nhất trong đời mình. Dù còn rất nhiều điều hắn nghĩ nhưng không thể biểu lộ ra, nhưng hắn cho rằng mình thực sự đã cố hết sức.

Phương Lan Sinh có lẽ cũng hiểu điều này, những lời của Bách Lý Đồ Tô không văn vẻ sâu xa, dài cũng không dài nhưng cũng là dài nhất trong những lần hắn nói với y. Y trầm ngâm hoảng hốt chốc lát rồi gật đầu.

“Ta… ta biết rồi.” Phương Lan Sinh gượng cười nói, viền mắt vẫn còn đỏ chưa tán. Y ngượng ngùng gãi đầu, cúi đầu vẻ mặt căng thẳng, “Thật ra, thật ra ta cũng… cũng không… chỉ là đột nhiên nhìn thấy tượng đất, nhất thời thất thần…”

Bách Lý Đồ Tô không tiếp lời, Phương Lan Sinh cũng không biết nói gì nữa, cắn môi rồi quay đầu nhìn sạp hàng tượng đất.

“Đúng, đúng rồi, ngươi vừa mới mua tượng đất mà phải không” Phương Lan Sinh vội vàng nói, “…Còn, còn không mau quay về lấy, bạc thanh toán rồi, cẩn thận lát trở lại bà chủ quỵt của ngươi.”

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, do dự chần chừ.

“Ngươi muốn không?” Hắn hỏi.

“Hả?” Phương Lan Sinh không phản ứng kịp quay đầu nhìn hắn.

Bách Lý Đồ Tô nhìn thẳng y, ánh mắt cực kì chăm chú.

Phương Lan Sinh có điểm mộng, luống cuống.



“Người ở U Đô chúng ta, nam hài mà tự tay nặn hoặc mua một con tượng đất tặng cho nữ hài thì có nghĩa là muốn cầu thân.”



Phương Lan Sinh nhớ tới cái này, vội liều mạng lắc đầu, “Không, ta muốn nó làm gì.” Như sợ thiếu còn bỏ thêm một câu, “Ta là nam!”

Phương Lan Sinh căng thẳng, lại nóng ruột, da mặt mỏng, hễ đỏ mặt lên thì ai cũng nhìn thấu.

Bách Lý Đồ Tô chỉ biết cười khổ lắc đầu.

“Không có ý gì khác.” Bách Lý Đồ Tô giải thích, “Là ngươi vừa kể, hồi nhỏ muốn mua tượng đất.”

Phương Lan Sinh nghe hắn nói thế, tâm trạng như cái chăn bị kéo rách rốt cuộc hòa hoãn lại, âm thầm thở ra một hơi, chờ hồi phục tinh thần mới nhớ ra, mình rõ ràng là tự mình đa tình.

Người ta căn bản không có ý đó, Phương Lan Sinh lại nghĩ bậy nghĩ bạ đâu đâu.

Bản thân càng trở nên xấu hổ, Phương Lan Sinh cúi đầu chỉ hận không có cái lỗ trước mặt để mình chui vào. Đầu gỗ ngốc nói cái gì không nói, sao lại nói tới chuyện tượng đất.

Còn nghiêm túc nói, “Không có ý gì khác”, chẳng lẽ hắn cho rằng Phương Lan Sinh nghĩ hắn có ý gì.

“Ta ta…” Phương Lan Sinh lắp bắp, nóng lòng giải biện, “Ta không có…”

Mỗi khi nói dối, Phương Lan Sinh sẽ chớp mắt lia lịa, Bách Lý Đồ Tô từ trên nhìn xuống chỉ thấy lông mi y không ngừng quấn vào nhau.

“Không cái gì?” Bách Lý Đồ Tô hỏi.

Phương Lan Sinh ấp úng, trả lời cũng không được, cảm giác như kiến bò trên chảo lửa, thốt ra một chữ cũng bị nướng chín.

Bách Lý Đồ Tô cảm thấy thật lâu rồi không thấy Phương Lan Sinh thế này —— hai ngày nay Phương Lan Sinh tránh hắn như tránh tà, đến nói chuyện cùng cũng lười chứ đừng nói là như bây giờ.

Vươn tay ra kéo, Bách Lý Đồ Tô ôm người nọ vẫn còn đang khẩn trương đến căng cứng cả người lên.

“Không cần nói nhiều, ta hiểu.” Bách Lý Đồ Tô bình tĩnh nói.

“Ngươi, ngươi hiểu cái gì…” Phương Lan Sinh càng hoảng muốn đẩy hắn ra.

“Ngươi lại còn ôm ta làm gì” Giọng nói ngày càng lắp bắp, “Ngươi, ngươi thích ta, ta… nhưng ta không thích ngươi…”

Có lẽ là vì Bách Lý thiếu hiệp nghĩ bản thân đằng nào cũng chẳng còn mấy ngày được sống, cứ thế này cũng tốt…

Không, không phải tốt, mà là đủ.

Hắn là một kẻ sắp chết, chẳng qua là không biết bao giờ. Sống được hết ngày hôm nay đã là may mắn, thậm chí chẳng thể biết ngày mai liệu có thể được như ngày hôm nay hay không.

Nhưng Phương Lan Sinh thì không thế.

Hắn gật đầu, phụ họa Phương Lan Sinh “Ừ” một tiếng. Phương Lan Sinh không nói gì nữa, lại nghe Bách Lý Đồ Tô thấp giọng ghé vào lỗ tai Phương Lan Sinh nói, “Ta hiểu.”

Phương Lan Sinh không đẩy hắn ra, bàn tay dần xuôi bên người, ngón tay nắm chặt áo mình, kiềm chế run rẩy.

Ngược lại người buông trước là Bách Lý Đồ Tô, hắn lướt qua đầu vai Phương Lan Sinh nhìn thấy Tương Linh đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ.

Hắn vỗ vai Phương Lan Sinh, xoay người tới trước mặt Tương Linh, Tương Linh thấy thế ngẩng đầu nhìn.

“Đồ Tô ca ca…” Tương Linh dường như không phản ứng kịp, lo sợ nói.

“Tương Linh… lo cho Đồ Tô ca ca… lo cho bí đao…”

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu không nói, quay đầu nhìn Phương Lan Sinh.

“Muội… tới nói chuyện với y đi, có lẽ y sẽ vui hơn.”

Tương Linh ngạc nhiên mở to hai mắt, “Thật ư? Tương Linh có thể giúp bí đao…”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, khoanh tay trước ngực nhìn Tương Linh nói, “Đi đi.”

Đúng là Phương Lan Sinh thích Tương Linh, cái này ai cũng biết. Còn Phương Lan Sinh từng ở Cầm Xuyên thì thầm nói mình thích đầu gỗ, thì không nhiều người biết.

Bây giờ nhớ lại, Bách Lý Đồ Tô không khỏi tự hỏi, hay là lúc đó mình nghe lầm.