Tỏ Tình

Chương 70: Chu Kinh Trạch nheo mắt nhìn hai người trước mặt



Sau khi tiễn Chu Kinh Trạch đi, Hứa Tùy đã suy nghĩ rất nhiều. Cô là một người bị động nên không dám yêu anh một lần nữa.

Vì đêm qua Hứa Tùy bị mất ngủ nên hôm sau thức dậy, sắc mặt của cô tái nhợt, quầng mắt thâm đen, cô không thể làm gì khác hơn ngoài trang điểm nhẹ nhàng để đi làm.

Suốt buổi sáng Hứa Tùy ngồi gật gù trong phòng khám, cuối cùng cô vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh mới giúp mình tỉnh táo đôi chút.

- -----

Đến trưa, Triệu Thư Nhi kéo Hứa Tùy đến căn tin của bệnh viện ăn trưa. Cô gọi một phần canh rong biển trứng gà, sườn nướng, thịt xào ớt xanh và một phần rau xào.

Hứa Tùy cúi đầu húp canh thì phát hiện Triệu Thư Nhi dán mắt vào điện thoại đến mức quên cả ăn.

Cô cười và nhắc nhở: “Đang xem gì thế, chẳng lẽ có bạn trai trong điện thoại à?”

Triệu Thư Nhi hoàn hồn, cười trả lời: “Không phải! Gần đây tôi đang mê một người mẫu, mỗi ngày tôi đều phải xem cô ấy mặc gì, cô ấy quá ngầu, tôi chết mê chết mệt luôn đây này. Cô ấy rất đẹp, tính tình cũng mạnh mẽ khiến tôi phải xem trang mạng xã hội của cô ấy mỗi ngày, tôi thẳng nhưng suýt bị cô ấy bẻ cong nữa là hiểu rồi đó.”

“Là ai vậy?” Hứa Tùy cúi đầu cắn một cọng đậu đũa.

“Nè, tôi cho cô xem, cô ấy đẹp lắm đúng không? Cô ấy là một người mẫu nước ngoài rất được săn đón, nhưng có vẻ muốn về nước để phát triển sự nghiệp. Cô ấy đông fan trong nước lắm, nói tên có khi ai cũng biết.”

Hứa Tùy chỉ lơ đãng ngước nhìn, nhưng khi cô nhìn rõ cô gái trên màn hình điện thoại thì tầm mắt như bị ghim chặt vào đó.

- -----

Giống như một công tắc nào đó vừa được bật, “ong” một tiếng, miền ký ức đã được niêm phong kín đáo bỗng bị mở ra.

Thoáng chốc Hứa Tùy nhớ đến hương nước hoa của thiếu nữ lan tỏa khắp rừng tùng vào mùa hè cực kỳ nóng nực ấy.

Còn Diệp Tái Ninh thì vừa xé nắp hộp sữa chua vừa nói một cách tự tin: “Chúng tôi không quen nhau vì anh ấy bảo không muốn mất tôi.”

Ống kính chuyển sang Hứa Tùy. Cô đã biết rõ đáp án nhưng vẫn hỏi anh, tự làm khổ mình: “Trước kia anh từng có ý với cô ấy đúng không?”

Chu Kinh Trạch gật đầu trả lời: “Ừm.”

Triệu Thư Nhi còn đang không ngừng phổ cập khoa học cho Hứa Tùy về thần tượng mới của cô ấy:

“Khả năng tương tác với camera của cô ấy rất tuyệt vời, dáng người lại đẹp, cô ấy mặc gì cũng trở thành trào lưu hết. Cô có nhớ cái lần FG tung phong cách mới ra thị trường không? Nhờ cô ấy mặc nó tham gia biểu diễn thời trang ở Paris mà những bộ quần áo trong bộ sưu tập này được bán sạch sành sanh đấy. Hơn nữa cô ấy vừa về nước thì đã nhận làm gương mặt đại diện cho ba nhãn hàng cao cấp và năm sản phẩm, mua cổ phần của Diệp Tái Ninh đúng là đắt xắt ra miếng mà.”

Lỗ tai của Hứa Tùy như bị ù đi, ngoài âm thanh “ong ong” ra thì không còn nghe thấy gì cả. Cô cúi đầu gắp cơm ăn một cách máy móc, không cảm thấy có mùi vị gì, cuối cùng cô ăn nửa bát cơm thì không ăn nổi nữa.

Vào giờ nghỉ trưa, Hứa Tùy ngồi trong văn phòng, lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm về Diệp Tái Ninh, trang chủ nhảy ra vài liên kết có liên quan.

“Người mẫu Diệp Tái Ninh quay về từ chiến thắng ở Paris, muốn phát triển sự nghiệp trong nước.”

“Việc đầu tiên sau khi Diệp Tái Ninh về nước là đăng ký Weibo và nhận được năm triệu lượt theo dõi chỉ sau một đêm.”

“Người yêu bí ẩn của Diệp Tái Ninh.”

Diệp Tái Ninh còn rực rỡ hơn quá khứ nữa. Từ một người mẫu chỉ hơi nổi tiếng, cô ấy đã trở thành một ngôi sao lớn với tương lai xán lạn.

Hứa Tùy cầm di động mở một video phỏng vấn của cô ấy ra xem. Trong video, phóng viên hỏi: “Xin hỏi cô có tâm nguyện về nước để phát triển sao?”

“Vâng.”

“Lý do gì đã khiến cô quyết định về nước vậy?”

Bị ánh đèn flash “tách tách tách” nhắm thẳng vào nhưng Diệp Tái Ninh không hề chớp mắt. Cô ấy nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới nói:

“Một mặt tôi cần phát triển sự nghiệp, thời trang trong nước đang phát triển một cách vững vàng.”

Diệp Tái Ninh nói xong bèn chuyển hướng, mỉm cười: “Mặt khác, người thân và bạn bè của tôi đều ở trong nước nên tôi luôn muốn quay về, hơn nữa tôi còn cần xử lý một số chuyện quan trọng.”

Hứa Tùy tắt video, không xem phần phỏng vấn phía sau. Cô rủ mi nghĩ, không phải rất tốt đấy sao? Dù gì cô cũng đẩy Chu Kinh Trạch đi và cũng đã nói rõ ràng với anh rồi.

Diệp Tái Ninh muốn gì không liên quan tới cô.

Buổi chiều, Hứa Tùy đang ngồi trong phòng khám thì bỗng nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.

“Hứa Tùy nhỉ? Tôi là Diệp Tái Ninh, tìm được số điện thoại của cô khá cực đấy, không biết cô có thời gian không, tôi muốn ôn lại một số việc với cô.”

Lông mi của Hứa Tùy run lên, cô soạn một tin nhắn vào khung chat: “Tôi không có chuyện gì để ôn lại với cô cả, Chu Kinh Trạch cũng không ở chỗ tôi.”

Sau khi soạn xong, cô ấn nút quay lại để xóa đi, chuyển tin nhắn của Diệp Tái Ninh vào thùng rác, cuối cùng cũng không hồi âm.

Không lâu sau, Bách Úc Thật gọi điện đến, nói: “Hứa Tùy, hôm đó một cái bông tai của em rơi trên xe tôi, vừa hay tôi đang làm việc gần đây, tôi chờ em tan việc rồi đến trả cho em được không?”

“Được, cảm ơn giáo sư.” Hứa Tùy đáp.

Đến sáu giờ, Hứa Tùy tan làm, cô cởi áo blouse trắng trên người xuống rồi lấy điện thoại ra thì thấy Chu Kinh Trạch gửi tin nhắn Wechat vào một tiếng trước, anh hỏi:

“Em muốn ăn gì? Tan việc tôi tới đón em.”

Hứa Tùy thấy thế thì hơi bất lực, cảm thấy tất cả mọi chuyện cô làm như đánh một đòn vào bông, vốn chẳng đả động được anh chút nào.

Có nhiều chuyện cô biết mình dây dưa không dứt, tham lam sự săn sóc ấy mãi không dứt khoát chút nào. Nhưng Hứa Tùy thà đi vòng qua còn hơn là phải lo được lo mất vì Diệp Tái Ninh.

Cô ghét giành giật.

Ghét vô cùng.

Mi mắt của cô rung động, cô gửi tin nhắn cho Chu Kinh Trạch và gằn từng chữ: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu và phát hiện hai chúng ta không hợp nhau, từ nay về sau anh đừng liên lạc với tôi nữa, thật ra hiện giờ tôi đã thích người khác rồi.”

Tin nhắn vừa gửi đi chừng vài giây đã hiện gửi tin thành công. Qua thật lâu, Chu Kinh Trạch vẫn chưa trả lời.

Hứa Tùy không nhìn điện thoại nữa mà cất nó vào túi, cầm túi ra khỏi cổng bệnh viện.

Hứa Tùy xuống lầu rồi đẩy cửa kính xoay của tòa nhà đi thẳng ra ngoài. Một trận gió lạnh thấu xương ùa đến, cô vô thức vùi mặt vào trong khăn quàng cổ. Cô đang tìm kiếm bao tay trong túi thì bỗng nghe thấy tiếng la kinh ngạc của những người bên cạnh.

Một bé gái nắm tay áo của người lớn, giọng điệu vui vẻ: “Mẹ ơi, tuyết rơi rồi!”

Hứa Tùy dừng động tác trên tay lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tuyết đầu mùa đã rơi.

Tuyết đầu mùa năm nay đến trễ hơn mọi năm, khiến những người đi đường nhìn thấy thì phấn khích la lên “tuyết rơi kìa, tuyết rơi kìa”.

Bông tuyết nho nhỏ giống như lông tơ, tựa thủy tinh trong suốt, Hứa Tùy không khỏi vươn tay ra đón lấy. Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay cô và tan ngay, có nước rơi xuống qua những kẽ tay.

Hứa Tùy đứng ở cửa đợi Bách Úc Thật được một lát thì anh ta che dù xuất hiện cách đó không xa.

Khi đi đến trước mặt Hứa Tùy, Bách Úc Thật duỗi tay phủi hạt tuyết trên cổ áo và cười nói: “Lần đầu tiên tôi đi công tác ở Kinh Bắc được đón tuyết đầu mùa đấy.”

“Dù sao ở Hong Kong cũng chẳng có tuyết, lần này thầy tới đúng lúc rồi.” Hứa Tùy cười đáp.

“Thật sao?” Bách Úc Thật hỏi.

Câu nói này của Hứa Tùy khiến anh nhớ lại người đó, một cô bé rực rỡ, vừa linh động vừa xinh đẹp, đôi mắt tràn ngập kiên định:

“Matthew Nathan nói ngày nào đó sẽ có tuyết rơi!”

Nhưng cô còn chưa để Matthew Nathan làm tuyết rơi thì đã đi rồi.

Thoáng qua rồi biến mất, giống như bông tuyết vậy.

Bách Úc Thật đổi chủ đề và đứng ở cửa trò chuyện mấy câu với Hứa Tùy, hai người vừa cười vừa nói những chuyện lý thú mà mình đã gặp phải. Hứa Tùy nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn nở nụ cười trên môi, cô vừa quay đầu thì khóe mắt lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác.

Chu Kinh Trạch đã muốn làm gì thì phải làm đến cùng.

Cách duy nhất để anh từ bỏ đó là lại đánh nát lòng tự trọng của anh.

Cô quay lại nhìn Bách Úc Thật và nhướng mi, giọng nói hơi khàn: “Giáo sư Bách, không phải vào buổi triển lãm thầy đã nói nếu có việc gì bận thì có thể nhờ thầy hay sao, bây giờ em…”

Chu Kinh Trạch nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ rằng nếu đời anh có thể viết tự truyện thì dĩ nhiên phần đặc sắc nhất sẽ thuộc về hôm nay.

Suốt buổi chiều hôm nay, Chu Kinh Trạch đã chờ ở công ty hàng không quốc tế Tazhao.

Anh ngồi trong một căn phòng rộng rãi nhưng trống rỗng, không ai tiếp đãi anh, chỉ có Tiểu Trương ở quầy lễ tân. Thông thường Chu Kinh Trạch sẽ mua một ít đồ chơi ở các quốc gia khác nhau và tặng cho cô ấy khi xuống máy bay, hơn nữa thường ngày cũng chăm sóc cô ấy chu đáo nên cô ấy chủ động rót một ly nước cho anh.

Chu Kinh Trạch ngồi ở đó nhìn những giọt nước bám trên thành ly dùng một lần, cho đến khi ly nước nóng hổi từ từ nguội lạnh.

Ngày xưa ông chủ cũ xem trọng anh bao nhiêu thì bây giờ thờ ơ với anh bấy nhiêu.

Chu Kinh Trạch ngồi ở đó chờ hơn hai tiếng đồng hồ thì người của bộ phận điều tra và cấp trên cũ của anh mới lững thững đi tới.

“Kinh Trạch à, ngại quá, chuyện của cậu bị trì hoãn tới giờ mới có kết quả.” Cấp trên xoay bút, đẩy một bản hợp đồng tới bằng cùi chỏ.

Chu Kinh Trạch ngồi thẳng người hơn một chút rồi bình tĩnh nói: “Không sao, anh cứ nói đi.”

“Sau khi điều tra, bộ phận điều tra được công ty phê duyệt phát hiện trên chuyến bay quốc tế CA7340 từ Toronto đến thành phố Kinh Bắc do cơ trưởng Chu Kinh Trạch cầm lái, cơ trưởng Chu đã không tuân thủ quy định và kỷ luật của công ty, đồng thời vi phạm các quy định về lái máy bay và quy định đối với cơ trưởng có liên quan, suýt gây thương vong cho hành khách và tiếp viên hàng không trên chuyến bay. Căn cứ vào việc cậu đã làm ảnh hưởng nặng nề đến danh dự của công ty, ngày 20 tháng 11 năm 2020, công ty hàng không quốc tế Taozhao chính thức buộc thôi việc cơ trưởng Chu Kinh Trạch và không bao giờ tuyển dụng nữa.”

“Vào ngày đó, chúng tôi sẽ gửi email trong nội bộ công ty đồng thời công bố kết quả này trong ngành.”

“Công ty nể tình cậu đã vất vả và nỗ lực vì công việc nên quyết định không yêu cầu cậu bồi thường thiệt hại.”

Cấp trên cúi đầu đọc quyết định của công ty, không dám nhìn Chu Kinh Trạch lấy một lần.

Dứt lời, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.

Bao nhiêu năm cống hiến lại bị xóa bỏ một cách dễ dàng bởi mấy câu nói, cuối cùng còn bị người ta chụp mũ thêm một tội danh nữa.

Anh không có gì để nói.

Những người từng là đồng nghiệp hay cấp trên đang ngồi tại đây đều hiểu con người Chu Kinh Trạch. Kiêu ngạo và tự cao. Nhưng kẻ này lại mang trên mình năng lực lái máy bay tài tình.

Cái tuyên bố không tuyển dụng suốt đời lẫn kết quả được báo cho toàn ngành xem như cú đả kích chí mạng với anh.

Cuộc đời bay lượn trên không của Chu Kinh Trạch chấm dứt tại đây.

Rõ là tương lai rất rộng mở nhưng chưa đến ba mươi tuổi đã bị vùi dập tài năng. Ngôi sao đầy tự mãn ấy đã chết.

Ngay khi tất cả mọi người đều ngỡ Chu Kinh Trạch sẽ nổi giận hoặc làm rùm beng lên thì anh nhếch mép, ngước mắt lên hỏi:

“Xong chưa?”

Cấp trên tưởng là mở đầu trước giông tố nên thoáng chốc vô cùng hoảng hốt: “Xong... rồi.”

“Vậy thôi, tôi còn việc riêng, xin phép đi trước.”

Chu Kinh Trạch đứng dậy, biểu cảm thản nhiên không chút gợn sóng như thể đây chẳng phải chuyện gì to tát.

Bóng lưng anh kiên cường và đĩnh đạc, từ trước đến nay chưa một lần cúi đầu.

Lúc đi tới cửa phòng họp, Chu Kinh Trạch nhớ ra điều gì bèn quay đầu lại, đôi mắt đen láy của anh lặng lẽ nhìn lướt qua phòng họp.

Anh đã tới căn phòng họp này vô số lần, nhận được bao nhiêu huy chương có lớn có nhỏ trên bục, cũng có lúc từng bị cấp trên phê bình cùng với đồng nghiệp.

Anh nhìn chiếc máy bay giấy nhỏ bé giữa các mô hình máy bay bên cạnh bàn họp. Đó là lần đầu tiên từ khi tới công ty anh bay lên trời, gánh vác tính mạng và sự an nguy của các hành khách và hạ cánh thành công.

Thế là anh gấp một chiếc máy bay nhỏ bằng tờ quảng cáo trên máy bay rồi đặt ở đó.

Với ý nghĩa rằng nhắc nhở bản thân không được quên đi niềm nhiệt huyết và lòng tin thuở ban đầu.

Chu Kinh Trạch đút một tay vào túi, nhếch môi lên theo thói quen rồi nhìn các đồng nghiệp từng đồng cam cộng khổ với mình. Rồi anh bỗng dừng lại, mỉm cười:

“Hẹn gặp lại mọi người.”

Chu Kinh Trạch nói câu này rồi đi ngay. Lúc đi trên hành lang, cấp trên đuổi theo gọi anh lại.

Cấp trên đưa cho Chu Kinh Trạch một điếu thuốc rồi thở dài thườn thượt: “Tôi tin cậu không làm chuyện đó, nhưng voice recorder (thiết bị ghi âm buồng lái máy bay) và camera theo dõi đều chứng minh cậu đã ra quyết định sai lầm, còn cơ phó Lý Hạo Ninh thì khăng khăng cho rằng lúc trên máy bay đã nghe theo chỉ thị của cậu.”

“Vâng, không sao cả, cảm ơn trước đây đã chiếu cố và chỉ dẫn tôi nhé, lão Trương.” Chu Kinh Trạch nhận lấy điếu thuốc rồi mỉm cười.

Lúc Chu Kinh Trạch ra ngoài tòa nhà của hãng hàng không quốc tế Tazhao, ánh chiều tà ấm áp tình cờ chiếu vào một góc của lá cờ đỏ năm sao được cắm trên tòa nhà.

Bốn chữ “Hàng không Tazhao” thiếp vàng khổng lồ trên tòa nhà cao chọc trời thình lình hiện ra trước mắt.

Nhích qua bên phải hàng chữ là những hình vẽ máy bay màu vàng nhỏ nhắn tụ tập lại một chỗ, lấp lánh và rực rỡ dưới nắng chiều.

Chu Kinh Trạch lặng thinh đứng ở đó nhìn chúng.

Không nỡ dứt ra.

Tòa nhà ấy chịu tải biết bao nỗi đau và niềm vinh quang của anh từ quá khứ cho đến bây giờ.

Song kể từ hôm nay, tất thảy đã trở về con số không mất rồi.

“Nhớ lấy thuở ấu thơ đã biết bao lần ước ao vĩ đại.”

Không hiểu sao Chu Kinh Trạch chợt nhớ đến câu nói này.

Cuối cùng, Chu Kinh Trạch thôi không nhìn tòa nhà nữa, trên tay anh còn cầm điếu thuốc lá vừa được cấp trên tặng.

Anh nhoẻn môi cười, cắm nó lên tai rồi gác hai tay ra sau đầu và rời khỏi Tazhao. Ánh mặt trời kéo rê bóng lưng Chu Kinh Trạch mãi đến khi tia nắng cuối cùng tắt lịm.

Chu Kinh Trạch đi một mình giữa trời đầy gió, rét căm căm, gió lùa dữ dội đến nỗi anh không mở mắt ra nổi. Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hứa Tùy, hỏi cô muốn ăn gì.

Trên đường đi, Chu Kinh Trạch bắt gặp người bán hạt dẻ rang đường bèn đi tới mua một phần.

Khi anh đi đến đầu đường kế tiếp thì nắng chiều đã hoàn toàn lặn xuống, nhường chỗ cho bóng đêm. Đèn đường rực sáng, mùi bánh mì nướng bơ thơm lừng ở ven đường bay tới.

Chu Kinh Trạch ngước mắt lên nhìn, ở ngã tư có một tiệm bánh mì xếp một hàng dài như rắn, chủ tiệm đang bán bánh mì Hong Kong.

Thế là anh cất hạt dẻ rang đường vào túi rồi đi qua xếp hàng.

Thích một người là khi dù tâm trạng đã rơi xuống vực thẳm vô tận vẫn sẵn sàng mua tặng bánh dứa Hong Kong và hạt dẻ rang đường mà người ấy thích.

Gió thổi tuyết đến bao trùm cả mảnh trời nơi đây, không biết đâu mới là điểm kết thúc.

Chu Kinh Trạch đi tới cổng bệnh viện nơi Hứa Tùy làm việc trong tâm trạng phức tạp. Anh bỗng mệt mỏi quá, anh định bụng sẽ kể lại những chuyện đã xảy ra trước đây với cô, muốn ôm chầm lấy cô.

Dọc đường tìm Hứa Tùy, có một đốm lửa nhỏ lập lòe nhen nhóm trong lòng Chu Kinh Trạch, nhưng hình ảnh trước mắt đã dập tắt hoàn toàn ánh lửa soi sáng cho trái tim anh.

Bạch Úc Thật đang cúi người đeo bông tai cho Hứa Tùy một cách thân mật, sau đó ngón tay cái anh ta chạm vào trán cô và nhẹ nhàng vén tóc trên trán ra sau tai cô.

Hóa ra vầng trán - nơi anh thường hôn lấy, cùng với động tác vén tóc cho cô không phải chỉ thuộc về anh.

Chu Kinh Trạch híp mắt trông hai người nhìn nhau cười, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mí mắt nhưng anh vẫn đứng sững tại đó. Tuyết ngày một lớn trút cơn lạnh cắt da cắt thịt. Anh cảm thấy ngón tay mình đã bị đông cứng, buốt đến nỗi không thể thốt nên lời.

Vì sợ khi tới nơi hạt dẻ rang đường sẽ nguội nên Chu Kinh Trạch giữ nó trong túi để giữ nhiệt, trong đó còn có cả bánh dứa Hong Kong nóng hổi mới ra lò.

Có vẻ cô không cần rồi.

Sau khi đi đến kết luận này, Chu Kinh Trạch ném cả hai món ăn vào thùng rác kế bên rồi xoay người bỏ đi. Bờ vai anh dính tuyết, ướt đẫm một mảng sẫm màu. Chẳng mấy chốc bóng lưng màu đen ấy đã khuất dạng giữa cơn mưa tuyết.

Gió thổi tới, túi nilon chứa hai món ăn nằm trong thùng rác phát ra tiếng “sột soạt”, và rồi chìm vào quên lãng.