Tỏ Tình

Chương 86: Chân tướng



Hai người ôm nhau một lúc lâu rồi mới buông ra. Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây ngồi chung một chỗ, hai người sát chặt vào nhau.

Hứa Tùy vỗ một cái vào đầu cô ấy, cười nói: “Tớ nhắn cho Lương Sảng rồi, cậu ấy đang kẹt xe, lát nữa mới đến.”

“Ừ.” Hồ Thiến Tây đáp



Trong thời gian chờ đồ ăn, Hứa Tùy với Hồ Thiến Tây ngồi chung một chỗ, hai người thỉnh thoảng ghé lại thì thầm với nhau, ánh mắt đôi bên tràn ngập ý cười.

Hoàn toàn quên mất đi sự tồn tại của hai người đàn ông cao to ngồi trước mặt.

Chu Kinh Trạch với Thịnh Nam Châu liếc mắt nhìn nhau, một người bắt đầu mở miệng trước, nhướng lông mày:

“Này, đừng nói là hai người đã quên mất hai ông chủ lớn vẫn đang ngồi sờ sờ ở trước mặt đấy nhé?”

Hồ Thiến Tây cuối cùng cũng chú ý về phía họ, giả bộ bất mãn: “Cậu, sao cậu hẹp hòi thế hả, nếu thế thì cháu sẽ giữ bạn gái cậu cả đêm, như vậy mà cậu vẫn sợ cô ấy đi mất được.”

Chu Kinh Trạch cúi đầu cười phì một tiếng, anh rót chén trà đưa cho Hồ Thiến Tây, chậm rãi nói, muốn ám chỉ về điều gì đó: “Vợ cậu không chạy được, không phải sợ ai đó nổi máu ghen hả?”

Từ “ai đó” được nhấn mạnh hết sức rõ ràng, Hồ Thiến Tây nhân cơ hội uống trà nhằm che đi nét mặt mình, ha ha nói: “Cậu bớt nói hươu nói vượn đi.”

Không lâu sau, Lương Sảng đeo chiếc kính râm trên mũi, tay cầm một chiếc túi da cá sấu hùng hùng hổ hổ xông vào phòng, đang định chửi ầm lên về vụ kẹt xe trên đường, lúc nhìn thấy mặt Hồ Thiến Tây ngồi trên ghế, âm thanh kẹt lại trong cổ họng, không nói được lời nào.



Bời vì cô ấy rất gầy, gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.

Hồ Thiến Tây chú ý đến sắc mặt thay đổi của Lương Sảng, giang hai tay đứng dậy, cười nói: "Cậu đừng có chơi cái trò tình cảm này nữa, chả giống cậu một chút nào cả, Sảng Sảng."

Một câu nói như có như không xua tan bầu không khí buồn bã, vẻ bi thương trên mặt Lương Sảng biến mất hoàn toàn, cô ta hất cằm lên, tựa như hoàng hậu nương nương, miễn cưỡng ôm Hồ Thiến Tây, bắt đầu quở trách cô ấy:

"Nhìn qua đã thấy bộ dạng nghèo khổ của cậu, có còn là đại tiểu thư ngay cả bộ móng cũng phải tinh tế từ đầu đến chân nữa không vậy?"

Hồ Thiến Tây hì hì cười, đôi mắt cong cong: "Mặc như này tớ cũng không hay ra ngoài mà, khá tiện với lại tớ cũng quen rồi."

Trên bàn ăn, đề tài nói chuyện chỉ xoay quanh Hồ Thiến Tây, dù sao cô ấy cũng là nhân vật chính hôm nay. Hồ Thiến Tây cũng hào phóng chia sẻ kinh nghiệm của cô ấy trong Tổ chức Cứu hộ Động vật Hoang dã Quốc tế trong những năm qua.

"Mọi người không biết đâu, trước đây tớ đã cứu một con dê con bị thương dưới chân núi lửa, sau đó người dân địa phương tặng nó cho tớ, tớ đặt tên nó là Tây Tây." Hồ Thiến Tây cầm một chiếc đũa, nét mặt phấn khởi hiện lên dưới ánh đèn.

Hứa Tùy nghe cô ấy nói xong liền bị hấp dẫn, hỏi: "Có ảnh chụp không? Tớ xem một chút."

"Có đây." Hồ Thiến Tây lấy điện thoại di động ra vội tìm ảnh chụp cho cô xem.

"Còn có lần, chao ôi, là trong cuộc đua ngựa địa phương, tớ vốn là bác sĩ chữa bệnh cho động vật nhỏ, nào biết lúc họ thi thiếu một tuyển thủ, nên tạm thời bắt tớ đi. Họ còn nói đó là ngựa nuôi trong nhà, rất hiền, kết quả là tớ mới vừa trèo lên đã bị vó ngựa đạp một cước, thua ngay tại chỗ, mọi người cười phá lên, quên cả thi đấu." Hồ Thiến Tây nhớ lại bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười.

“Ha ha ha, là tớ, tớ cũng cười.”

Thịnh Nam Châu ngồi đối diện, đoạn nghe Hồ Thiến Tây chia sẻ chuyện này lông mày cau lại, chén rượu cầm trên tay vô thức siết chặt, nhưng cuối cùng cậu ta lại không nói gì hết.

Vì Hồ Thiến Tây trở về nên tất cả mọi người đều rất vui vẻ uống rượu, Lương Sảng uống đến ngụm cuối, ợ một hơi, ôm lấy cổ Hồ Thiến Tây, say bí tỉ nói: "Cô bé, kinh nghiệm sống của bé phong phú đến như vậy, thế còn đời sống tình cảm cá nhân thì sao? "

Hồ Thiến Tây cũng uống rượu, cô ấy choàng tay lên bả vai Lương Sảng, bụm mặt cười: "Tớ không có thời gian đâu, cho dù có rảnh rỗi ra ngoài đi chơi được thì cũng bị người khác chê trên người có mùi cứt bò mà thôi."

"Thật ra không có một tí nào đâu, cậu ngửi thử đi, thơm mà!"

Hồ Thiến Tây ngã vào người Lương Sảng, bắt đầu xắn ống tay áo của mình lên để lộ một đoạn cổ tay, bước lên phía trước cho Lương Sảng ngửi.

Lương Sảng hít một hơi, cố ý trêu chọc cô ấy: “Y như mùi phân, bồn cầu nhà ai mà không dội nước vậy.”

Vừa dứt lời, Hồ Thiến Tây lập tức đổi sang ghìm chặt cổ Lương Sảng, hành hung một trận.

Hứa Tùy nghĩ, hóa ra thời gian thực sự có thể làm thay đổi một người, trước đây Hồ Thiến Tây có một cuộc sống rất xa hoa tráng lệ, không thể chịu được cực khổ dù chỉ là một chút, thật sự là một vị đại tiểu thư mỏng manh.

Bây giờ cô ấy ăn diện giản đơn, một mình sống nơi đất khách dầm mưa dãi nắng, thường ngày thi thoảng còn nghe thấy tiếng súng nổ mà vẫn có thể tìm được niềm vui giữa bể khổ.

Điều duy nhất không thay đổi là sức sống trong người và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô ấy.

Và tình bạn của họ nữa.

Uống rượu suốt từ nãy đến giờ, nhân viên phục vụ đến nhắc nhở họ chỉ còn mười phút nữa nhà hàng sẽ đóng cửa, đèn neon bên đường cũng đã tắt.

Một nhóm người chia tay nhau bên ven đường.

Bọn họ đi hết rồi, chỉ còn Hồ Thiến Tây với Thịnh Nam Châu còn ở đó.

Hồ Thiến Tây có chút không thoải mái, dựa vào cột đèn đường hơi khó chịu cúi đầu.

Thịnh Nam Châu đi qua, đưa một tờ giấy, cậu ta chau mày:

“Không phải vừa rồi mới nhắn tin nhắc em đừng uống rượu sao? Cơ thể em thế này –”

Hồ Thiến Tây nhận tờ giấy lau khóe miệng, trong mắt có ánh nước, dưới ngọn đèn vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

“Không phải vì vui hay sao, anh Nam Châu, anh nhắc em suốt từ bé đến lớn còn chưa đủ à.”

Thịnh Nam Châu nở nụ cười, xoa đầu cô ấy, quay lưng lại, ngồi xổm trước mặt Hồ Thiến Tây.

“Làm gì vậy.” Hồ Thiến Tây tỏ vẻ khó hiểu.

“Cõng em.” Thịnh Nam Châu thản nhiên nói.

“Được thôi.” Hồ Thiến Tây nhảy lên, theo thói quen vòng tay qua cổ cậu ta.

Hai tay Thịnh Nam Châu vòng qua đùi cô ấy, xốc người cô ấy lên, lông mày anh tuấn nhíu lại.

Gầy quá rồi, cơ bản là không nặng tí nào.

“Tây Tây, lần này về rồi thì đừng đi nữa, lỡ như bệnh của em ngày càng tệ đi–”

Hồ Thiến Tây tiếp lời, thanh âm giòn tan: “Yên tâm, bản tiểu thư phúc to mạng lớn, từ nhỏ đã vậy mà lớn lên rồi.”

Còn nữa, em không muốn đi, em muốn nhìn mọi người nhiều hơn.

Hồ Thiến Tây ngả vào bờ vai rộng của Thịnh Nam Châu, ôm cả cổ cậu ta, âm thầm nói trong lòng.

“Anh lo cho em.” Thịnh Nam Châu đáp lại những lời vừa rồi

Sắc đêm dịu nhẹ, gió thổi lá gây lên tiếng vang, không khí lạnh đi đôi chút, Hồ Thiến Tây nằm trên lưng Thịnh Nam Châu, sợ cậu ta bị lạnh, đưa tay che lỗ tai cậu ta lại.

Hơi ấm truyền đến, Thịnh Nam Châu cứng đờ cả người, bên tai cũng nhanh chóng ấm lên, cậu ta làm như không có chuyện gì mà cõng Hồ Thiến Tây tiếp tục bước về phía trước.

“Mới nãy ăn cơm, em kể lúc thi đấu bị ngựa đạp một cước, vậy có đau không?” Thịnh Nam Châu hỏi, ngữ điệu ngừng lại một chút.

Giọng nói trầm thấp của Thịnh Nam Châu theo gió đến bên tai Hồ Thiến Tây, ánh mắt cô ấy bỗng có vẻ chua xót.

Vừa rồi mọi người đều thấy thích thú trước trò đùa của cô, chỉ có Thịnh Nam Châu hỏi cô ấy có đau không.

"Đau, đến giờ trên lưng còn có sẹo, có điều da em khá dày, chỉ đau một chút, sau liền hết, nhanh khỏi lắm, hì hì."

Thịnh Nam Châu tiếp tục cõng cô ấy đi về phía trước, Hồ Thiến Tây bỗng nhớ ra cái gì đó, tâm trạng trầm xuống, nói:

"Anh Nam Châu, thật ra anh có thể mặc kệ em."

Thịnh Nam Châu cõng cô ấy đi thêm bước nữa, rũ mi trong mắt hiện lên ý cười, nghiêm túc nói:

"Anh tự nguyện mà."

Do Hồ Thiến Tây trở về, suốt đêm Hứa Tùy rất vui vẻ, thế nên khi Chu Kinh Trạch theo cô đi vào, cô không hề phòng bị chút nào.

Cô đứng ở cửa, đến lúc đóng cửa tiếng khóa "cạch" một cái, Hứa Tùy mới cảm thấy có gì đó không đúng, cô giật mình một cái, một bóng người đè thấp xuống.

Hứa Tùy ngẩng đầu, cảm giác ngưa ngứa truyền từ cổ đến.

"Này, anh làm gì vậy... hả?" Hứa Tùy không thể chống đỡ được hành động bất ngờ của anh.

Chu Kinh Trạch ở phía sau áp lại, ngón tay nhanh nhẹn duỗi ra, trong chốc lát, búi tóc dài của Hứa Tùy xõa ra, một lọn tóc không biết điều vướng trên cổ tay anh.

"Em nói xem? Anh bị bỏ rơi suốt một đêm." Chu Kinh Trạch nheo mắt bất mãn.

Người đàn ông tiến lại gần, hai người sáp chặt lại với nhau, anh vươn tay chạm vào mặt Hứa Tùy, ngón tay thô ráp xoa môi của cô, động tác chầm chậm.

Hứa Tùy chỉ cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc, giải thích: "Do lâu lắm rồi em không gặp Tây Tây."

"Em cũng không gặp bạn trai mình hai ngày rồi."

Hứa Tùy cảm thấy người này cố tình gây sự.

Chu Kinh Trạch bắt lấy cằm cô, cúi người hôn. Anh hôn một cách trìu mến và tha thiết.

Lúc đầu là chạm môi, sau đó bất mãn cắn môi cô một cái.

Hứa Tùy đau đớn đành mở miệng, hàm răng bị cạy ra, kéo ra, nhẹ nhàng mút vào. Tựa như ăn quả đào tươi mát, động tác ung dung.

Hứa Tùy vô thức níu lấy áo trước ngực anh, mỗi một tấc anh hôn, cô càng nắm chặt hơn.

Chu Kinh Trạch ngại phiền hà giữ bèn giữ chặt cô lại, nghiêm túc hôn.

Hứa Tùy choáng váng vì bị hôn, ngón tay anh vân vê chỗ thịt trắng mềm sau tai cô, chậm chầm vuốt ve.

Khi môi anh chạm vào từng tấc da ở bên cổ, nó giống như một bãi đất hoang bốc cháy.

Thì ra vẻ động tình của Chu Kinh Trạch còn mê người hơn so với lúc anh chăm chỉ làm việc.

Hứa Tùy không phân biệt được.

Tất cả đều như nhau mà.

Ánh sáng của chiếc đèn chùm màu ấm chiếu vào đôi mắt đen của người đàn ông, và bóng tối bao trùm lấy cô.

Trán Hứa Tùy lấm tấm mồ hôi, vừa hôn cô, Chu Kinh Trạch vừa dùng giọng nói trầm thấp dụ dỗ cô, nói:

"Đến tối còn nhắc đến Tây Tây, Hứa Tùy, khi nào em cho anh một danh phận?"

Giọng Hứa Tùy có chút khàn: "Danh phận cái gì, không phải anh vẫn luôn... Là bạn trai em sao?"

Chu Kinh Trạch bất mãn cắn vành tai cô, lại liếm một cái, từng chữ từng chữ:

"Em hiểu ý anh mà?"

"Chừng nào em mới biến trai mình thành chồng?" Chu Kinh Trạch ngừng lại, ngóm tay cái ấn lên trán cô, nhìn cô.

Hứa Tùy quay mặt đi chỗ khác, hơi khó chịu, cô suy nghĩ một lát, cười nói:

"Em nghĩ đã."

Chu Kinh Trạch khẽ cười tiếng, ôm cô đi về phía phòng.

Mái tóc đen của Hứa Tùy quệt qua cổ anh, cổ họng ngứa ngáy, động tác hơi thô bạo ném cô lên giường.

Theo bản năng Hứa Tùy muốn chạy trốn, nhưng một bàn tay khớp xương rõ ràng đã nắm lấy bàn chân cô, kéo xuống dưới thân.

"Em cứ từ từ suy nghĩ, dù sao anh cũng đã đợi em nhiều năm như vậy." Giọng Chu Kinh Trạch khàn khàn.

Hôm sau, Hứa Tùy tỉnh dậy trên giường, khắp người đau nhức, nằm lì trên giường không thể động đậy chút nào.

Trên người không mặc gì cả, Chu Kinh Trạch chỉ để lại một tờ giấy cho cô.

Hứa Tùy đứng dậy, chăn bông theo đó mà tuột xuống, cô cầm lên, nhìn thoáng qua tờ giấy, trên đó ghi anh có việc phải ra ngoài một chuyến, trong phòng bếp có bữa sáng.

Hứa Tùy mê man nửa ngày mới rời khỏi giường, cô rửa mặt xong chuẩn bị ăn cơm.

Mẹ Hứa gửi tin nhắn cho cô, nói rằng: "Dì Vương con giới thiệu cho con một đối tượng tốt, lúc nào con rảnh đi xem thử đi."

Mi mắt Hứa Tùy khẽ giật, thật ra cô chưa nói với mẹ là mình đang yêu, cũng chưa nói cho mẹ biết người đó là Chu Kinh Trạch.

Nhưng... Vì là anh. Hứa Tùy muốn nói ra.

Cô muốn bước tiếp cùng anh.

Nghĩ vậy, Hứa Tùy gõ vào hộp thoại rồi gửi đi: "Mẹ, con đang yêu rồi."

Lúc tin nhắn vừa gửi đi, mẹ Hứa đã gọi lại ngay.

Hứa Tùy không muốn nhận, sợ mình sẽ không đỡ lại được, nhanh chóng tắt máy, vội vàng trả lời: "Con đang tăng ca, có gì mẹ cứ nhắn tin cũng được."

Mẹ Hứa nhắn lại: "Ngày mai mẹ mua vé xe qua gặp bạn trai con."

"Hả? Cuối năm, cả hai bọn con đều bận lắm, không thì qua khoảng một thời gian nữa, trong tết con sẽ đưa anh ấy về cho mẹ." Hứa Tùy lập tức thuyết phục.

Mẹ Hứa không muốn nhắc lại chuyện bạn trai cô, bà lại hỏi:

"Người ta bao tuổi, làm nghề gì?"

Hứa Tùy híp mắt lại, cẩn thận từng li từng tí tìm từ ngữ và gõ ra:

"Hơn con một tuổi, nghề nghiệp... Có thể mẹ muốn tìm cho con bạn trai nghề nghiệp ổn định tương đồng, có điều con là bác sĩ mà, hai đứa con cũng không khác nhau mấy, lúc bận còn ngủ trong đơn vị."

"Vậy nó làm gì?"

Hứa Tùy do dự một lúc, gõ ba chữ gửi đi: "Phi công."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia không hề phản hồi lại.

Chu Kinh Trạch không ngờ tới ông chủ của Đông Chiếu đột nhiên đến tìm anh.

Lãnh đạo Trương Thành Chí bảo hẹn ở bên ngoài, Chu Kinh Trạch đồng ý.

Lão Trương hẹn hắn ở gần quảng trường Nha Giang, lúc Chu Kinh Trạch đến nơi, trên người lão Trương mặc áo phao màu nâu, chiếc khăn dày quàng trên cổ, trong ngực còn ôm bịch bánh mì. Ông ngồi trên ghế dài, cho bồ câu ở quảng trường ăn.

Chẳng hề giống với hình ảnh lúc ông mặc âu phục nghiêm túc dẫn dắt toàn đội.

Chu Kinh Trạch đi đến, ngồi bên cạnh ông lấy ra bao thuốc, xé lớp giấy mỏng, lắc lắc điếu thuốc đưa cho ông.

Lão Trương cười cười, nhận lấy rồi châm lửa.

"Lão Trương tìm tôi có việc gì vậy?"

"Kết quả vụ việc kia chính thức được xác nhận, Lý Hạo Ninh đã đi đầu thú, hắn nói hắn bị uy hiếp, thêm vào đó là toàn bộ đầu đuôi gốc rễ của vụ việc đã được thu thật đầy đủ, công ty chính thức khỏi tổ Cao Dương và Lý Hạo Ninh, giờ đang tiến hành thủ tục tư pháp." Lão Trương ho khan nói.

Chu Kinh Trạch bất ngờ, dùng ngón tay gõ nhẹ vào bật lửa, thản nhiên hỏi: "Tại sao đột nhiên Lý Hạo Ninh lại đi đầu thú."

"Nghe nói hắn chịu quá nhiều áp lực, mẹ hắn cũng biết chuyện, bà ấy không chịu dùng tiền chữa bệnh nữa, điểm quan trọng nhất là hắn thấy có lỗi với cậu."

Chu Kinh Trạch im lặng cười trừ một tiếng, chân tướng quá rõ ràng, trong lòng anh cũng không quá bất ngờ.

Nói thế nào nhỉ, anh biết sớm muộn gì công lý cũng sẽ đến.

Lão Trương vỗ bả vai Chu Kinh Trạch, thở dài nhẹ nhõm: "Công ty sẽ thanh minh rõ ràng cho cậu, cũng như xin lỗi về công việc cậu, muốn cậu quay lại nhậm chức với mức lương gấp ba lần, cậu chính là ông chủ đứng đầu cục hàng không Đông Chiếu, thấy thế nào cơ trưởng Chu?"

Chu Kinh Trạch đang cúi đầu châm lửa, vừa nghe hướng tay liền chệch đi, lòng bàn tay ánh lên sắc lửa.

Tiếp tục châm thuốc, hít một hơi rồi nhả ra, Chu Kinh Trạch cười cười, phất nhẹ tàn thuốc:

"Không, tôi đang tính làm việc khác."

Lão Trương sửng sốt, vỗ vỗ hắn hỏi: "Không phải chứ, cậu bằng lỏng đổi nghề?"

"Không khác mấy, tôi được người bạn là giáo sư đại học đưa ra lời mời." Chu Kinh Trạch lấy điếu thuốc khỏi miệng, ngừng lại rồi nói: "Vào đội cứu hộ đệ nhất của Sở Giao thông Vận tải Trung Quốc."

Vẫn là phi công như trước, chẳng qua chuyển từ lái máy bay phản lực sang lái phi cơ trực thăng, trở thành thành viên của đội cứu hộ hàng không, nguy hiểm hơn và trách nhiệm trên vai cũng lớn hơn.

Lão Trương sửng sốt và cười nói: "Được rồi, cậu nhóc này, quả nhiên không cần ta lo nhiều, với lý lịch xuất sắc của mình đến đâu cậu cũng tỏa sáng được."

"Nhưng vì sao cậu quyết định vào đó?"

Tuy cùng thuộc về bầu trời xanh kia, nhưng công việc khác, trách nhiệm cũng khác biệt.

Phi công cứu hộ không chỉ nguy hiểm, trách nhiệm xã hội cũng lớn hơn, chẳng khác nào đưa mạng mình cho đất nước.

Chu Kinh Trạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hít hơi thuốc, giọng nói từ tốn: "Do bạn gái tôi, đối với xã hội này, cô ấy nghi ngờ về lựa chọn nghề nghiệp của mình, tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết."

"Thế giới này vẫn đẹp."

Cho dù thời cuộc có tồi tệ đến đâu, chúng ta vẫn luôn có một nguyên tắc trong lòng, dù là tầm thường hay vĩ đại, chúng ta nhất định phải kiên cường với chính bản thân mình.

Lão Trương trong nháy mắt hiểu ra, hình như nhớ ra gì đó liền nói: "Bạn gái cậu? Có phải cô nàng tên Hứa Tùy kia không? Cô ấy đã gửi rất nhiều thư khiếu nại cho công ty, còn nhờ tôi nhất định phải điều tra rõ, nói cậu không phải người như vậy, trong mail còn kèm rất nhiều thành tích vinh quang của cậu... Tôi cũng không biết cô ấy tìm nhiều tư liệu kiểu gì."

"Không phải là uổng công vô ích rồi sao? Ông chủ chúng tôi sao còn không biết lý lịch của cậu."

Con ngươi Chu Kinh Trạch siết lại, run rẩy làm tàn thuốc rơi xuống, giọng nói chậm rãi: "Cô ấy gửi mail cho chú lúc nào?"

"Để tôi nhớ lại, hình như là không lâu sau khi cậu rời căn cứ." Lão Trương nhớ lại nói.

Khoảng thời gian ấy, cũng chính là lúc bọn họ bất hòa, tất cả mọi người cười nhạo, mắng chửi anh, anh bị mọi người thờ ơ, bị vu oan, bị đối xử lạnh lùng, xem anh như một con chó trong nhà có tang.

Chỉ có Hứa Tùy tin rằng anh không phải như vậy, vẫn âm thầm làm những chuyện này sau lưng anh, hy vọng một ngày anh có thể trở về bầu trời.

"Cô gái này không tệ nha, tôi còn nghe nói cô ấy còn đi tìm Lý Hạo Ninh vài lần." Lão Trương thở dài một hơi: "Thằng nhãi cậu thật có phúc, tìm được một cô gái tốt như vậy, nhất định phải nắm chắc nha."

"Nhưng hai người đi hai hướng khác nhau, phải biết quý trọng nhau vào." Có điểm này lão Trương cần nhắc nhở.

Chu Kinh Trạch đột nhiên đứng lên, dụi tàn thuốc, giọng khàn khàn nói:

"Lão Trương, tôi có việc đi trước đây."

Chu Kinh Trạch quay lại trong xe, khởi động xe, một mạch tăng tốc, chân dí gá lái như bay đến hẻm Hổ Phách.

Chu Kinh Trạch chạy lên tầng hai, mở căn phòng trước đây bọn họ luyện đàn, ngay tại đây thời kỳ thanh xuân của anh nhận được một thùng thư tình cùng quà tặng, anh tìm được đĩa nhạc phủ đầy bụi.

Là album nhạc anh ưa thích "God"s Children Are All Dancing" của Mayday.

Cùng lúc đó, một tuýp thuốc mỡ hết hạn sử dụng và bao ngón tay rơi xuống.

Bây giờ anh mới biết quà này do Hứa Tùy tặng.

Lúc học đại học, Thịnh Nam Châu chuyển hộ quà của cô cho anh, trước mặt mọi người Chu Kinh Trạch thản nhiên nói:

"Tặng tôi nhiều quà như vậy, lẽ nào bắt tôi phải đoán là ai sao?"

Những lời này, tương đương với việc phá vỡ giấc mộng của một cô gái.

Mở tập ảnh album ra, một thẻ dấu sách rơi "bộp" trên mặt đất.

Chu Kinh Trạch nhặt lên xem, trên mặt sau dấu sách viết một câu nói, nét chữ tinh tế của một người thiếu nữ, nắn nót từng nét một:

“Anh là ước ao xa vời của em, hy cả đời anh được yêu thương, vô lo vô nghĩ, mãi luôn chính trực.”