Toàn Bộ 10 Đồng

Chương 1



Một cậu nhóc khoảng chừng 20 tuổi, một tay cầm một chiếc rương màu đen, tay còn lại cầm một cái bàn xếp nhỏ. Hắn mặt dày bước tới trước mấy cửa hàng, xin chủ quán có thể cho hắn một góc nhỏ, đủ chỗ cho hắn bày đồ ra bán chuỗi hạt được không.

Nhưng mà tất cả các ông bà chủ đều lắc đầu, xua tay, bảo hắn mau biến đi chỗ khác.

Đúng là nực cười, người nào mà không biết đây là phố đêm buôn bán tốt nhất? Ở đây bán cái gì đều là mọi người ước định mà thành, làm sao có thể để một tên tự dưng đâu ra xuất hiện chen chân vào?

Bị từ chối vô số lần, sắc mặt cậu nhóc cũng bắt đầu đỏ lên. Hắn vốn là người hiền lành, lần này phải hạ mình năn nỉ người ta, đã vậy còn bị từ chối, những điều này làm hắn không giận sôi lên không được.

Hắn cúi đầu xuống, lê bước chân nặng nề tiếp tục đi về phía trước, trong lòng ra một quyết định, thử lần chót, nếu như vẫn không cho thì về nhà! Không năn nỉ xin xỏ gì ở đây nữa hết!

Hắn nắm chặt tay, sau đó ngẩng mặt lên, giống như một chiến binh chuẩn bị đi chết, mang theo quyết tâm phải thu phục cho bằng được kẻ thù, à không, chủ quán nọ.

“Xin xin xin xin xin xin xin xin…” Kết quả vừa mở miệng hắn liền nói lắp, hùng dũng oai vệ ban đầu bây giờ tiêu mất hết một nửa.

Mà chủ quán kia cũng rất bình tĩnh làm việc, giống như không nghe thấy thanh âm của cậu nhóc. Hắn một tay nắm mấy cây xiên thịt heo xoay xoay, một tay dùng bàn chải quét gia vị — Đây là gian hàng bán thịt nướng, hơn nữa nhìn qua, làm ăn rất được.

“Xin xin xin xin xin xin xin…” Cậu nhóc khẩn trương ôm rương trong tay, một lần nữa lắp bắp nói.

Chủ quán một bên lấy thịt xiên đưa cho khách hàng, một bên nói, “Cậu bị cà lăm hả?”

“A? Tôi, tôi không có…”

Chủ quán lại lấy xiên cánh gà đặt lên lò nướng, giống như trước không nhìn cậu nhóc, “Bảo không cà lăm mà nói lắp?” Hắn vừa quạt lửa vừa quét gia vị, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cậu nhóc khẩn trương nuốt nước miếng, cổ họng ráng phun ra lời thỉnh cầu, “Tôi muốn bán hàng… Chính là đồ trong rương này! Mấy xâu chuỗi do tôi tự làm…”

Chủ quán lúc này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái. Cậu nhóc không thấp, cũng cao hơn 1m7, nhưng mà chủ quán cao hơn hắn nửa cái đầu, thân thể cũng cường tráng, trên mặt không có biểu tình gì, làm cho cậu nhóc vô cùng kinh sợ.

“Cậu tự làm?” Chủ quán ngậm điếu thuốc nhìn cậu nhóc từ trên xuống dưới, sau đó rất nhanh đem tầm mắt về mấy xiên thịt.

“Đúng, đúng, là do tôi làm! Tất cả trong này đều do tôi làm!” Cậu nhóc liều mạng gật đầu.

“Vậy cậu tính bán cho tôi?”

“A, không phải! Tôi muốn hỏi… có thể cho tôi một góc nhỏ ở quán của anh, một góc nhỏ xíu thôi là được rồi, để tôi có thể bày bán…”

Cậu nhóc còn tưởng mình phải phung phí thêm nhiều nước bọt, ai ngờ chủ quán lại rất hào sảng đáp ứng ngay, “Nga, vậy cậu tự chọn một chỗ rồi bán đi.”

“Thật sao?” Cậu nhóc hưng phấn chớp mắt mấy cái, giống như sợ chủ quán sẽ đổi ý, hắn lập tức quỳ xuống vái một cái.

Cậu nhóc hưng phấn giống như một con chuột chiếm được một kho thóc, hắn đi hai vòng trước quán, sau đó chọn một góc sáng sát đường, bày đồ ra. Hắn mở rương, cẩn thận lấy khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, chuỗi hạt bày lên tấm vải nhung.

Những vật sáng long lanh trên tấm vải nhung, nhìn rất có vẻ cao cấp. Chủ quán đang nướng thịt khẽ liếc mắt nhìn động tác của cậu nhóc, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Chính là không nghĩ tới, sau khi bày đồ ra xong, cậu nhóc lại không làm gì cả, chỉ ngây ngốc ôm chân ngồi đó, mở to cặp mắt nhìn dòng người qua lại. Chỉ có một cô gái bị hấp dẫn, lúc tới hỏi giá cả, hắn mới đứng lên rũ mắt xuống nghĩ bán giá bao nhiêu.

Một vị trí tốt như vậy, lại không bán được bao nhiêu.

Bởi vì không có nhiều khách, cậu nhóc có rất nhiều thời gian quan sát khu mình ‘sinh sống’. Đây là ngã tư đường của một khu chợ đêm phồn hoa, lúc hắn từ Mỹ trở về đã nghe nói, khoảng 6h chiều trở đi sẽ rất náo nhiệt, kéo dài tới khoảng 1h đêm, khách nhân lui tới như nước chảy, các quầy hàng xung quanh cũng rất náo nhiệt.

Nhắc tới ngã tư đường, một cái sạp có thể chiếm 4-5m2 là vô cùng khó lường, có rất nhiều người giống như cậu nhóc, tự mang đồ tới bán, khi tới chỗ sẽ trực tiếp bày ra, nhưng mà chỗ của người ta không nhỏ như cậu nhóc, mà là bày trên một tấm vải bố khoảng 2m2, sau khi trải ra rồi sẽ lấy hàng treo lên người rao bán.

Nhưng mà chỗ của cậu nhóc là trước quán bán thịt nướng, quán này không nhỏ, bàn ghế cũng khoảng 20 bộ, thậm chí còn lấn xuống lòng đường, thế mà không ai ý kiến gì cả.

Quán này có khoảng 5,6 người giúp việc, nhưng nướng thịt chỉ có một người, lò nướng một lúc có thể nướng 100 xiên, hỏa lực tràn đầy, làm cho cậu nhóc nhìn vô cùng đã mắt. Bên cạnh còn có một cái quạt thổi lửa, mồ hôi ướt đẫm trên cánh tay chủ quán theo bắp thịt chảy xuống, cậu nhóc nhìn thấy có một phần hâm mộ.

Có thể là chủ quán chú ý tới ánh mắt của cậu nhóc, hắn không hề ngẩng đầu lên, vừa nướng thịt vừa nói, “Sao cậu không hô.”

Xung quanh rất loạn, nhưng cậu nhóc biết chủ quán đang nói với mình. Cậu nhóc giật mình ngốc lăng hỏi lại, “Hô cái gì cơ?”

“Rao hàng đó, cậu không gọi thì ai biết mà mua!”

“Rao làm sao?”

“Thì thấy rao thế nào hay thì rao thế đó!”

“Tôi rao sẽ có người tới mua sao?”

“Đừng nói là người khác, nếu cậu rao, tôi lập tức tới mua.”

Những người đang ăn thịt xung quanh đều bụm miệng cười, cậu nhóc bị chủ quán đùa giỡn mà còn không biết.

Cậu nhóc ngây ngốc gật đầu, đứng dậy, lấy tay làm loa, vận khí nửa ngày, lớn tiếng rao, “10 đồng 10 đồng! Toàn bộ 10 đồng!!!”

Mọi người cười vang.

Chủ quán cũng bị hắn chọc cười, lắc lắc đầu, xiên nướng trong tay cũng xèo xèo kêu.

Cậu nhóc chung quy vẫn còn ngại ngùng, hô vài tiếng thấy mọi người cười, cho nên giận dỗi không rao nữa, một lần nữa ngồi xuống đất, quyết không mở miệng.

Vì không rao cho nên không có khách, mãi cho đến khi chợ đêm an tĩnh lại, hắn chỉ mới bán được 3 vòng tay, 2 khuyên tai, tổng cộng được 50 đồng, tiền lời được khoảng 20 đồng.

Thấy chợ đêm vắng người, cậu nhóc đứng lên chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Quán thịt nướng cũng đã đóng cửa, chủ quán đang lau dọn lò nướng và xếp lại bàn ghế.

Thấy cậu nhóc phải đi, chủ quán vươn tay đón tiếp, “Ê! Toàn bộ 10 đồng! Toàn bộ 10 đồng!”

“A?” Cậu nhóc theo bản năng xoay đầu lại.

Chủ quán chỉ thuận miệng gọi, ai ngờ cậu nhóc lại quay đầu, “Tôi thấy cậu khoảng 6h đã tới, bây giờ 2h sáng rồi, cũng chưa thấy cậu ăn gì, cậu không đói sao?”

Cơ hồ khi thanh âm của chủ quán vừa dứt, bụng của cậu nhóc liền kêu lên. Hắn a lên một tiếng, ngồi xổm xuống che bụng lại, “Anh nhắc chi vậy…” Cậu nhóc ủy khuất không thôi, trước khi đi hắn đã ôm suy nghĩ “thắng ngay trận đầu”, “buôn một lãi mười”, cho nên hớn hở vọt đi, không kịp ăn cơm. Kết quả hôm nay căn bản không bán được bao nhiêu. Không may chính là hắn lại bày hàng kế bên quán bán thịt nướng, ngửi mùi thịt thơm, thiếu chút nữa là hắn rớt nước miếng mấy lần.

Thấy cậu nhóc như vậy, chủ quán lắc đầu, lấy ra hai xiên thịt heo với hai xiên cánh gà, đưa tới trước mặt hắn, “Nè, ăn đi.”

“Hả? Cho tôi hả?”

“Nói nhiều.”

“Cho tôi thật sao?”

“Mẹ nó nói nhiều quá.”

Cậu nhóc vui mừng, vội vàng cầm lấy, sau đó vừa thổi vừa bỏ vào miệng ăn.

Chủ quán không nói gì, chỉ đứng một bên, lẳng lặng nhìn.

Hết chương 1