Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba

Chương 29: Tôi yêu học tập, học tập khiến tôi vui vẻ



Từ nhỏ, với tư cách là người thừa kế tập đoàn Tông Thị, Tông Tuyển đã được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, cho nên hắn nghĩ rằng học tập là một chuyện hết sức nhẹ nhàng, phải biết là những đứa bé dưới ba tuổi có khả năng và tốc độ tiếp thu vô cùng mạnh, bởi vì trong giai đoạn này não bộ vô cùng phát triển, vì vậy Tông Tuyển từng nói đứa nhỏ năm tuổi mới bắt đầu học tập chính là khởi đầu chậm hơn những đứa trẻ khác, đó cũng chỉ là thuật lại sự thật mà thôi, hắn cũng không cố ý đối nghịch với Kỷ Hoài.

Đương nhiên Tông Tuyển cũng không cho rằng bỏ lỡ giai đoạn trước ba tuổi thì sau này sẽ phát triển không tốt, dù sao đi nữa, muốn phát triển tốt thì chẳng thể tách rời việc học tập.

Hơn nữa bây giờ hắn còn phát hiện Thu Thu có thiên phú rất tốt, cho nên Tông Tuyển cảm thấy càng không nên lãng phí tài năng của bé.

Phải biết là, thiên tài chỉ có 1% linh cảm, thêm 99% nỗ lực, nhưng thông thường thì 1% linh cảm kia sẽ quan trọng hơn 99% nỗ lực.

Nhưng Kỷ Hoài lại không đồng ý với lối suy nghĩ của Tông Tuyển, đặc biệt là lúc cậu nhìn thấy một tờ giấy viết đầy kế hoạch học tập mà Tông Tuyển sắp xếp cho Thu Thu, cậu càng không thể hiểu nổi suy nghĩ của người này.

Cậu nói: “Tôi không phủ nhận tầm quan trọng của chuyện học tập, nhưng trong cuộc đời này, không phải tuổi nào thì nên làm việc đó sao?”

Tông Tuyển hỏi: “Ý của cậu là sao?”

“Ý tôi là trước khi chính thức đi học, chúng ta không cần sắp xếp nhiều chương trình học cho Thu Thu như vậy, để con bé có một tuổi thơ vui vẻ không được sao?”

Tông Tuyển hiểu từng chữ trong lời Kỷ Hoài nói, nhưng hắn không thể lý giải được nên hỏi ngược lại: “Được tiếp thu nhiều tri thức như vậy, chẳng lẽ không đủ vui vẻ sao?”

Kỷ Hoài: “……???”

Anh ta đang nghiêm túc đấy à?

Kỷ Hoài nhìn về phía Tông Tuyển, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ok, hắn rất nghiêm túc, cuối cùng Kỷ Hoài cũng hiểu được cảm giác bất lực của Giang Qua khi cậu hỏi sai vấn đề.

“Thu Thu còn nhỏ mà, đúng chứ?” Kỷ Hoài nói: “Chúng ta có nhất thiết phải bắt con bé sống mệt mỏi như vậy không? Nếu muốn học thì chờ đến khi bé đến trường rồi bắt đầu học cũng không muộn.”

Kỷ Hoài cũng không muốn làm mẹ hiền chiều hư con, chờ Thu Thu đến tuổi đi học, cậu sẽ để bé học, nếu bé không muốn học, cậu cũng sẽ bắt buộc… Ừ thì, cậu sẽ dỗ bé học.

Nhưng ở độ tuổi nhỏ thế này, đâu nhất thiết phải bắt bé học như vậy, như thế sẽ tạo áp lực rất lớn cho bé, quan trọng hơn nữa là mấy năm trước Thu Thu sống ở nhà họ Văn trong tình cảnh gì? Tuy rằng bé có bà Chu và nhóm “bạn già” bên cạnh, nhưng những ngày bé sinh sống vui vẻ cũng chẳng có bao nhiêu.

Nếu đã thế, không phải là bọn họ càng nên đối xử tốt với Thu Thu, bù đắp quãng thời gian năm năm thiếu hụt yêu thương và quan tâm kia, để cho bé có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc hay sao?

Đứa trẻ thành tài rất quan trọng, nhưng mà có một tuổi thơ vui vẻ cũng rất quan trọng, người ta thường nói hạnh phúc của một người là do tuổi thơ, mà bất hạnh của đời người cũng đến từ tuổi thơ, Kỷ Hoài rất đồng tình với những lời này.

“Không, lúc đó thì quá muộn rồi.” Tông Tuyển nhíu mày nói: “Hơn nữa tôi lập kế hoạch học tập này là dựa vào kết quả kiểm tra IQ của Thu Thu, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm mấy chuyện như đốt cháy giai đoạn gì đó.”

Kỷ Hoài: “……???”

Không phải bây giờ hắn đang đốt cháy giai đoạn sao?

Thực ra quan niệm giáo dục của Kỷ Hoài và Tông Tuyển đều không sai, chỉ là có chút bất đồng thôi, nếu Tông Tuyển có con của mình, Kỷ Hoài cũng có con của cậu ấy, vậy thì chuyện quan niệm giáo dục có xung đột nhau cũng không sao cả.

Nhưng vốn dĩ là không có “nếu”.

Con của Tông Tuyển là Thu Thu, con của Kỷ Hoài cũng là Thu Thu, như vậy thì quan niệm giáo dục bị xung đột lẫn nhau là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

“Nếu chúng ta không thể thuyết phục được bên còn lại, vậy để cho Thu Thu tự mình quyết định?” Tông Tuyển không muốn tiếp tục tranh luận với Kỷ Hoài, bởi vì căn bản nó không có tác dụng.

Nếu đã như vậy thì không cần phải lãng phí thời gian.

“Được, vậy để Thu Thu tự quyết định đi.” Kỷ Hoài đồng ý, Giang Qua đứng bên cạnh quan sát quá trình “battle” của hai người thực sự cạn lời, thầm nghĩ, nếu mà để Thu Thu quyết định thì đã xong từ lâu rồi.

Giang Qua không giống Tông Tuyển hay Kỷ Hoài, hắn không có quan niệm giáo dục gì, chắc hẳn là do hắn lớn lên ở cô nhi viện? Cho nên con người Giang Qua có chút phật hệ*.

*Phật hệ: như thế nào cũng được.

Với Giang Qua, nếu Thu Thu muốn có một tuổi thơ vui vẻ thì hắn thấy cũng được thôi, nhưng nếu bé muốn được học tập trong nền giáo dục tinh anh thì hắn cũng cảm thấy không có vấn đề gì, tóm lại chính là…

Phải xem bé thích cái gì.

Vậy Thu Thu có thích học tập không nhỉ?

Thật ra Thu Thu cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì bé chưa chính thức học tập bao giờ, bất kể mấy người bà Chu dạy bé chơi cờ, đánh Thái Cực Quyền hay là Giang Qua dạy bé lập trình, đó đều là vừa học vừa chơi.

Bây giờ lại bị hỏi có thích học tập hay không, theo nghĩa là nghiêm túc học tập ấy thì làm sao thu Thu trả lời cho được?

Nếu nói không thích, Thu Thu nghĩ nghĩ, bé cảm thấy cũng không có gì là không thích, có thể học thêm nhiều thứ hình như cũng rất tốt.

Nhưng mà nếu nói thích, Thu Thu lại nghĩ, nếu bé học được một nửa đột nhiên lại không thích nữa thì phải làm sao đây?

Cô gái nhỏ bộc bạch suy nghĩ của mình với các ba ba, chờ sau khi bé nói xong tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Thu Thu lại suy nghĩ cẩn thận như vậy, không hề tùy tiện nói thích hay không thích.

Nghe bé nói thế, Tông Tuyển cũng nghiêm túc nói với bé: “Không thích thì không học nữa.”

“Như vậy cũng được ạ?” Thu Thu hỏi Tông Tuyển.

Tông Tuyển gật đầu: “Tất nhiên là được.”

Nhưng hắn sẽ không bao giờ để cho chuyện này xảy ra.

Không thích?

Không bao giờ có chuyện “không thích”.

“Thật ạ?” Ánh mắt Thu Thu sáng lên, sau đó nói: “Con muốn học.”

Nghe được câu trả lời của Thu Thu, Tông Tuyển và Giang Qua đều không có phản ứng gì nhưng Kỷ Hoài lại vội vàng nói: “Con nghĩ kỹ chưa? Thu Thu, con không cần suy nghĩ nhiều, không cần tự làm khó bản thân, con thích làm gì thì làm, các ba ba sẽ không phản đối.”

Tông Tuyển nghe vậy, im lặng liếc mắt nhìn Kỷ Hoài, nhưng lúc này Kỷ Hoài không rảnh quan tâm hắn, sở dĩ cậu nói vậy là có nguyên nhân, thứ nhất chính thì giống như lúc trước đã nói với Giang Qua, nguyên nhân thứ hai chính là trong lúc quay chụp《 Xin chào bảo bối》, Kỷ Hoài phát hiện Thu Thu có rất nhiều sở thích nhỏ khác.

Chơi cờ, nghe nhạc, đánh Thái Cực Quyền thì không cần nói đến, bé còn thích tưới hoa, đi dạo, lần trước bé cùng ba mẹ cậu đi một chuyến đến công viên, sau đó không chỉ học nhảy quảng trường, còn học cả đánh cây.

Đúng, yêu thích hàng đầu của người cao tuổi chính là mấy hoạt động thể lực, lần đầu tiên nhìn thấy Thu Thu đánh cây, Kỷ Hoài sững sờ cả người, nếu không phải cậu nói với bé không thể tùy tiện đánh cây, chỉ sợ là bé con này sẽ đem việc đánh cây trở thành sở thích của bé.

Trở về chuyện chính, từ những sở thích nhỏ đó của Thu Thu, Kỷ Hoài cho rằng “lòng ham chơi” của bé tương đối lớn.

“Con suy nghĩ cẩn thận rồi, không làm khó bản thân.” Thu Thu lắc đầu, sau đó cười tủm tỉm: “Hơn nữa con thấy chương trình học này có vẻ rất thú vị.”

Kỷ Hoài: “……???”

Thú vị?

Cậu nhìn qua mấy kế hoạch học tập Tông Tuyển vừa chuẩn bị cho Thu Thu, cái gì mà tiếng Anh, toán học, cậu còn tạm hiểu, nhưng mà kinh tế học, quản trị kinh doanh là cái gì?

Mấy cái này nghe rất không thú vị, có biết không?

Bây giờ cậu đã hiểu vì sao không có ai nghi ngờ Thu Thu là con gái ruột của cậu, nhìn mấy thứ này Kỷ Hoài như liền choáng váng như say xe, chính cậu cũng cảm thấy bé không phải là con gái mình.

*

Nhìn qua thì kế hoạch học tập mà Tông Tuyển sắp xếp cho Thu Thu có vẻ rất nhiều, nhưng khi Thu Thu bắt đầu thực hiện lại phát hiện sinh hoạt hằng ngày của bé cũng không bị mấy chương trình học này lấp kín.

Tông Tuyển đã nói, hắn sẽ không làm mấy chuyện như đốt cháy giai đoạn, những môn học mà hắn sắp xếp cho Thu Thu đều giúp bé học thêm kiến thức mới, chứ không phải nhồi thức ăn cho vịt.

Làm như vậy không có ý nghĩa gì.

Cho nên Tông Tuyển rất cẩn thận xây dựng kế hoạch học tập cho bé, nhưng mà cũng chỉ có như thế, sau khi xác nhận Thu Thu đồng ý đi học, Tông Tuyển liền ném bé cho nhóm gia sư mà hắn mời đến, sau đó vị “ba ba” này trực tiếp phủi tay, tiếp tục làm việc.

Theo lý mà nói, bọn Kỷ Hoài nên vui vẻ mới đúng, bởi vì bọn họ đến biệt thự nhà họ Tông cũng là vì không bỏ được Thu Thu, nếu Tông Tuyển không biết quý trọng vậy thì đừng trách bọn họ chiếm tiện nghi đúng không?

Kết quả đúng là Tông Tuyển phủi tay đi làm sếp, nhưng hắn không ném Thu Thu cho cậu và Giang Qua mà lại ném cho nhóm gia sư, mặc dù Thu Thu không cần học cả ngày, nhưng thời gian bé ở chung với bọn họ cũng không nhiều.

Vất vả lắm mới chờ đến khi Thu Thu kết thúc chương trình học ban ngày, vốn dĩ bọn họ cho rằng có thể chơi đùa với bé, ai ngờ đến tối Thu Thu lại bị Tông Tuyển “lôi” đến thư phòng kiểm tra bài tập, đã thế còn thêm cả hình thức hỏi đáp ngẫu nhiên.

Nếu như vậy thì thời gian Tông Tuyển ở cùng với Thu Thu còn nhiều hơn bọn họ, cho nên Kỷ Hoài liền không vui, cậu cho rằng Tông Tuyển là người trăm công nghìn việc, là một kẻ cuồng công tác, cho nên cậu muốn đoạt việc của hắn.

Muốn ôm nhiệm vụ kiểm tra bài tập và hỏi đáp với Thu Thu vào người mình, nhưng mà kết quả thì…

Kinh tế học?

Không hiểu.

Quản trị kinh doanh?

Cũng không hiểu.

Cậu tưởng toán học thì cậu có thể xử được, nhưng mà vừa nhìn…

Phương trình vi phân từng phần???

Kỷ Hoài choáng váng, cái này không phải lên đại học mới học sao?

Cảm giác trí thông minh của mình bị đàn áp, Kỷ Hoài thiết nghĩ không nên tự chuốc lấy nhục nhã nữa, cho dù tiếng Anh của cậu rất tốt nhưng cậu cảm thấy chỉ kiểm tra duy nhất bài tập tiếng Anh của Thu Thu, vậy thì sẽ bại lộ chuyện cậu không đủ kiến thức về các lĩnh vực khác.

Kỷ Hoài bắt đầu mong chờ đến cuối tuần, bởi vì cậu cảm thấy khoảng thời gian từ thứ hai đến thứ sáu cậu sẽ không thể nào thắng nổi Tông Tuyển, thậm chí đến chương trình học tập lạnh như băng kia còn hơn cậu một bậc.

Không còn cách nào khác, bởi vì đúng như dự đoán của Tông Tuyển, lúc đầu Thu Thu còn không xác định được rốt cuộc bé có thích học tập hay không, kết quả sau khi học được vài tiết thì Thu Thu đã trúng phải “độc học tập”.

Không thích học tập là không có cách nào để thích học tập, Thu Thu dùng hành động thực tế chứng minh một điều, đó chính là…

Tôi yêu học tập, học tập khiến tôi vui vẻ.

Kỷ Hoài không yêu học tập: “……!!!”

Thu Thu nhà bọn họ đúng là đã bị “dạy hư” mất rồi!

Khác với Kỷ Hoài, thấy Thu Thu thích học như vậy, Giang Qua không hề có ý kiến gì, nhưng có một chuyện làm hắn bất mãn, đó chính là…

Tông Tuyển lại còn sắp xếp bảo mẫu cho Thu Thu.

Sau khi có vị bảo mẫu này, tất cả mọi chuyện của Thu Thu đều bị người ta ôm hết, đánh răng rửa mặt, chăm sóc da, đi giày, còn gội đầu tắm rửa cho bé, đây là muốn tước đoạt phúc lợi (sở thích) của hắn có phải không?

Hơn nữa sau khi chơi Kỳ Tích Noãn Noãn phiên bản người thật, Giang Qua lại có hứng thú với việc phối đồ cho Thu Thu, giờ thì tốt rồi, Tiểu Dương đã ôm hết tất cả mọi việc liên quan đến Thu Thu.

Vì vậy vào ngày thứ hai ở biệt thự nhà họ Tông, Giang Qua liền nói chuyện này với Tông Tuyển: “Anh để bảo mẫu chăm sóc Thu Thu?”

Tông Tuyển nhìn về phía Giang Qua: “Có vấn đề gì sao?”

“Đương nhiên là có vấn đề.” Lúc này cả Kỷ Hoài và Giang Qua đều đứng trên cùng một chiến tuyến, cậu nói: “Hệ thống phát nhiệm vụ cho chúng ta là phải tự mình tìm được Thu Thu, tự mình nhận nuôi Thu Thu, cuối cùng là tự mình chăm sóc bé thật tốt, sao có thể giao cho người khác như anh thế chứ?”

Ừ thì, thực ra ý của Kỷ Hoài là giao cho người khác cũng được, nhưng mà giao cho cậu không phải tốt hơn sao, cần gì phải tìm người không quen không biết như thế?

Tông Tuyển nhíu mày nói: “Lúc đó hệ thống phát nhiệm vụ chỉ yêu cầu tôi tìm được Thu Thu, nhận nuôi và chăm sóc tốt cho bé, cũng không quy định phải tự làm tất cả mọi chuyện.”

“Không thể nào.” Kỷ Hoài lắc đầu nói: “Hệ thống không nói như vậy với tôi.”

“Nó nói rõ với cậu như vậy?”

“Cũng không phải.” Kỷ Hoài nói: “Nhưng mà ý của nó chính là như vậy.”

Nếu không thì lúc trước, Kỷ Hoài cũng không từ bỏ ý nghĩ muốn dùng tiền thuê người chăm sóc Thu Thu, tuy rằng sự thật chứng minh là cậu rất may mắn khi không làm như vậy, nhưng cậu thề, ngay từ đầu cái hệ thống lưu manh chết tiệt kia chắc chắn đã có ý này.

Tông Tuyển tin Kỷ Hoài không nói dối, bởi vì chuyện này không quan trọng đến mức phải nói dối, nhưng mà: “Hệ thống không yêu cầu tôi phải làm như vậy.”

Nếu bắt Tông Tuyển một ngày hai mươi bốn giờ, ngoại trừ thời gian đi ngủ đều phải đến chăm sóc Thu Thu, vậy ngay từ đầu hắn sẽ không nhận nhiệm vụ này.

Cho dù lúc đó hắn bị hệ thống Dưỡng Thành trói buộc, hơn nữa cưỡng ép phát nhiệm vụ cho hắn nhưng Tông Tuyển không phải quả hồng mềm để nó tùy ý nắn bóp.

Kỷ Hoài: “……???”

Sao cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng vậy nhỉ?

Kỷ Hoài cũng tin rằng Tông Tuyển không lừa cậu, cho nên cậu muốn hỏi một chút, rốt cuộc cái hệ thống lưu manh chết tiệt kia muốn gì, tuy rằng bây giờ cậu rất vui vẻ mà chăm sóc Thu Thu, nhưng mà chuyện gì cũng phải rõ ràng…

Đều là ký chủ, sao cậu lại bị phân biệt đối xử như vậy?

Hệ thống lưu manh đúng là hệ thống lưu manh, nghe được câu hỏi của Kỷ Hoài, nó liền ngụy biện: “Ta chưa từng nói như vậy.”

Kỷ Hoài: “……???”

Nó đang chơi xấu đúng không?

Kỷ Hoài tức muốn chết, nhưng mà vô dụng, bởi vì cậu không thể làm gì nó cả.

Giang Qua cũng không muốn phí thời gian tính sổ với hệ thống, hắn nói với Tông Tuyển: “Tuy hệ thống không quy định, nhưng tôi cảm thấy nếu chúng ta tự mình chăm sóc Thu Thu thì sẽ có lợi hơn trong việc hoàn thành nhiệm vụ.”

Tông Tuyển khẽ nhíu mày, Giang Qua thấy thế, đặc biệt thấu tình đạt lý nói: “Dĩ nhiên tình huống mỗi người trong chúng ta đều khác nhau, hơn nữa trước đó tôi đều tự mình chăm sóc Thu Thu, những việc này cứ giao cho tôi là được.”

“Cả tôi nữa.” Kỷ Hoài vội vàng nói.

Trong thời gian ngắn Tông Tuyển cũng không nghi ngờ bọn họ đang có âm mưu, hơn nữa loại chuyện này cũng đâu cần phải lập mưu nhỉ? Nếu bọn họ đều nói như vậy, Tông Tuyển cũng không từ chối.

Hắn nói: “Được, nếu có yêu cầu gì thì có thể tìm bác Trần.”

Có thể dành lại được phúc lợi của mình, đối với Giang Qua và Kỷ Hoài đó chính là tin tức tốt, nhưng bọn họ không ngờ, tin tức tốt hơn còn đang chờ bọn họ ở phía sau.

Hôm nay, lúc bọn họ đang ăn tối, Tông Tuyển nói với mấy người Giang Qua: “Bởi vì có một chút việc đột xuất cho nên ngày mai tôi phải ra nước ngoài một chuyến, sớm nhất cũng phải ba ngày sau mới về được, vì vậy phiền các anh chăm sóc Thu Thu trong mấy ngày tới.”

“Không phiền không phiền.” Kỷ Hoài suýt chút nữa đã cười thành tiếng, cậu nói: “Công việc quan trọng, tôi hiểu, hơn nữa anh cũng không cần vội, cứ từ từ, xử lý tốt mọi chuyện rồi trở về cũng không muộn, đừng lo lắng về Thu Thu, chúng tôi sẽ chăm sóc bé.”

Thật ra Tông Tuyển cũng không lo lắng gì cả, cho dù không có Kỷ Hoài và Giang Qua thì trong nhà hắn vẫn còn quản gia và người giúp việc, nhưng mà Tông Tuyển vẫn cẩn thận dặn dò Thu Thu: “Những bài tập giáo viên giao, con nhớ phải làm, trở về ba sẽ kiểm tra.”

Thu Thu ngoan ngoãn gật đầu, nhất thời lại có cảm giác không nỡ xa ba Tông Tuyển (đây là bách khoa toàn thư phiên bản người thật).

Trái ngược với Thu Thu, Giang Qua và Kỷ Hoài chẳng luyến tiếc gì, Kỷ Hoài còn bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên đưa Thu Thu đi đâu chơi, nhưng bọn họ không ngờ rằng, sau khi thức dậy hai người phát hiện Tông Tuyển đã rời đi mà Thu Thu cũng chẳng thấy đâu.

Giang Qua: “……???”

Kỷ Hoài: “……??????”