Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba

Chương 28: Sắp xếp kế hoạch học tập



Buổi sáng thức dậy trên chiếc giường rộng hơn 40,000 m², có hơn hai trăm người giúp việc, đi nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cũng phải đi bộ mất nửa tiếng, rốt cuộc đây là loại trải nghiệm gì?

Thu Thu: Sinh hoạt của người có tiền thật sự rất vất vả nha.

Tất nhiên, giường rộng hơn 40,000 m² là giả, có hơn hai trăm người giúp việc cũng là giả, cả việc phải mất đến nửa tiếng mới đi đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cũng chỉ là phóng đại, nhưng mà…

Giường lớn đến mức dù Thu Thu có lăn lộn trên đó như thế nào cũng không bị rơi xuống là thật, có một cô bảo mẫu vừa chuyên nghiệp cũng không kém phần dịu dàng hầu hạ cũng là thật.

Nhà Giang Qua rất lớn, Thu Thu ở bên trong đùa nghịch cũng không có vấn đề gì, mà biệt thự quay chụp《Xin chào bảo bối》thì càng không cần phải nói, tổ chương trình cũng coi như là tài lực hùng hậu, thuê hẳn một căn biệt thự rất lớn để sử dụng.

Nhưng cho dù là nhà Giang Qua hay biệt thự mà chương trình thuê thì đứng trước mặt quái vật khổng lồ - biệt thự nhà họ Tông thì tất cả đều biến thành vật nhỏ dễ thương.

Tối hôm qua, lúc Thu Thu, Kỷ Hoài và Giang Qua bước vào biệt thự nhà họ Tông thì hai mắt đã buồn ngủ đến mức không mở nổi, cho nên đừng nói toàn bộ biệt thự, chỉ sợ ngay cả phòng ngủ của mình trông như thế nào bé cũng không hề biết, bởi vì lúc đó bé chỉ muốn nhanh chóng bò lên giường đi ngủ.

Nhưng mà bây giờ thì khác.

“Thật vất vả” từ trên giường lớn đi xuống, Thu Thu đang chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, kết quả mới đi được hai bước liền nghe được tiếng gõ cửa, bên ngoài có tiếng người hỏi: "Cô chủ nhỏ dậy rồi sao?”

Cô chủ nhỏ?

Đối với xưng hô này Thu Thu vẫn rất ấn tượng, bé bước từng bước đi đến trước cửa phòng, sau đó hỏi người bên ngoài: “Ai vậy ạ?”

“Tôi họ Trần, cô chủ nhỏ có thể gọi tôi là quản gia Trần.” Người ngoài cửa nói: “Hơn một tháng trước chúng ta đã gặp mặt tại đồn công an ở trấn Thanh Thủy, cô chủ nhỏ còn nhớ không?”

Thu Thu vẫn nhớ, bé duỗi tay mở cửa, liền thấy lão quản gia và một dì lạ mặt đứng ngoài cửa.

Đối với quản gia Trần, tuy rằng lần trước từng gặp nhau, nhưng đó cũng là lần đầu tiên gặp mặt vào hơn một tháng trước, nhưng bé vẫn còn nhớ rõ ông, cũng nhớ ông đã cho bé viên kẹo sữa hình thỏ trắng mang hương vị ngọt ngào mà bé rất thích.

Cho nên bây giờ nhìn thấy quản gia Trần, Thu Thu liền cười với ông: “Ông ơi, hóa ra là ông ạ?”

“Là tôi, cô chủ nhỏ, chào buổi sáng.” Vẻ mặt quản gia Trần nhìn Thu Thu đầy trìu mến, chỉ cảm thấy nụ cười của bé đáng yêu đến nỗi trực tiếp chạm vào trái tim ông. Ông hỏi: “Cô chủ nhỏ muốn đi rửa mặt sao?”

Rửa mặt?

Thu Thu gật gật đầu, sau đó liền nghe được lão quản gia nói: “Vậy để Tiểu Dương giúp cô chủ nhé.”

Giúp bé?

Thu Thu có chút ngốc, những chữ này bé đều biết nhưng tại sao khi chúng đứng cạnh nhau thì bé lại nghe không hiểu thế nhỉ?

Chuyện đánh răng rửa mặt còn cần người khác giúp sao?

Quản gia Trần cũng không biết Thu Thu đang ngẩn người, ông quay sang phân phó người bên cạnh: “Tiểu Dương, nhớ chăm sóc cô chủ nhỏ cẩn thận.”

“Quản gia Trần yên tâm ạ.” Tiểu Dương gật đầu, sau đó tiến lên phía trước một bước, ngồi xổm xuống trước mặt Thu Thu, nói với bé: “Xin chào cô chủ nhỏ, bây giờ tôi đưa cô chủ đi rửa mặt nhé?”

“Dạ? À, vâng ạ.” Tình huống của Thu Thu bây giờ có thể dùng một câu để miêu tả, chính là “Dù có không biết, tui cũng không dám hỏi”, chỉ có thể giống như búp bê gỗ đi theo sau Tiểu Dương vượt ngàn dặm xa xôi mà đi vào phòng vệ sinh.

Thường ngày Thu Thu đều tự múc nước, tự lấy kem, tự đánh răng, nhưng hôm nay có Tiểu Dương ở đây, bé không cần phải làm gì cả.

Tiểu Dương đặt bé đứng lên ghế, sau đó dùng ly súc miệng lấy nước, lấy kem đánh răng lên bàn chải, sau đó bắt đầu giúp bé Thu đánh răng.

Đúng vậy, Thu Thu không cần làm gì cả, toàn bộ quá trình bé chỉ cần há miệng hớp một ngụm nước, sau khi ừng ực ừng ực nhổ ra thì nhe ra mấy cái răng sữa, lặp đi lặp lại động tác hai ba lần thì kết thúc.

Đối với chuyện này, Thu Thu có chút không quen, thật vất vả được người khác đánh răng, rửa mặt giúp, Thu Thu nghĩ rằng đã xong, nhưng bé không ngờ đây chỉ là mới bắt đầu.

Bởi vì sau khi rửa mặt sạch sẽ, Tiểu Dương liền bắt đầu giúp bé chăm sóc da.

Đúng vậy, chính là chăm sóc da, từ nhỏ đến giờ cuộc sống của Thu Thu đều rất khó khăn, mặc dù sau đó ở cùng Giang Qua và Kỷ Hoài thì chất lượng cuộc sống có tăng lên, nhưng đối với bé, những chuyện như chăm sóc da thì vẫn còn xa lạ.

Giống như bây giờ, bé không biết trong tay Tiểu Dương cầm là gì, chỉ biết sau khi thoa chúng lên mặt thì rất thơm, giống như……

Mùi còn rất dễ ngửi?

Nhân lúc Tiểu Dương xoay người rửa tay, Thu Thu trộm nhăn cái mũi ngửi ngửi.

“Xong rồi, cô chủ nhỏ.” Tiểu Dương lau khô tay, sau đó liền ôm Thu Thu từ trên ghế xuống, nói với bé: “Tôi mang cô chủ đi thay quần áo nhé?”

Thu Thu không có ý kiến gì, có điều…

Hình như suy nghĩ về thay quần áo mà bé hiểu không giống với thay quần áo mà Tiểu Dương hiểu.

Thu Thu chỉ nghĩ là về phòng bé lấy một bộ quần áo trong vali để thay là được, nhưng bé lại thấy Tiểu Dương cầm lấy điều khiển từ xa treo trên tường ấn một cái, ngay sau đó bức tường trong phòng vệ sinh đột nhiên chuyển động, chỉ vài giây sau, Thu Thu đã thấy rõ thế giới nhỏ sau mặt tường phòng vệ sinh.

Đó là một phòng để quần áo siêu siêu lớn..

Đôi mắt Thu Thu lập tức mở to.

Tiểu Dương dắt Thu Thu đi vào phòng để quần áo, sau đó ấn nút ở bên cạnh, cánh cửa của tủ quần áo được kéo lên trên, lộ ra từng bộ quần áo xinh đẹp được treo bên trong.

“Cô chủ nhỏ muốn mặc bộ nào?” Tiểu Dương hỏi, cũng không vì Thu Thu còn nhỏ mà tự quyết định thay bé.

Nhìn hàng quần áo xinh đẹp trước mắt, đột nhiên Thu Thu mắc chứng khó chọn lựa: “……”

Bé tiện tay chọn lấy một bộ, sau khi Tiểu Dương giúp bé thay xong liền nói: “Đi thôi cô chủ nhỏ, chúng ta đi chọn giày.”

Thu Thu: “……???”

Không phải lại có một phòng chứa giày dép chứ?

Thực tế thì không phải, nhưng thay vào đó lại có một “tủ giày” phiên bản xa hoa.

Sau khi rửa mặt, chăm sóc da, thay quần áo và giày xong, Tiểu Dương liền ôm Thu Thu đến chỗ bàn trang điểm, sau khi cho bé ngồi lên ghế liền bắt đầu chải và cột tóc cho bé.

Đến khi hoàn thành tất cả mọi thứ thì đã qua nửa tiếng kể từ lúc Thu Thu tỉnh dậy.

Nhìn công chúa nhỏ Thu Thu được trang điểm xinh đẹp, lão quản gia luôn kiên nhẫn chờ bên cạnh liền tiến lên nói: “Cô chủ nhỏ, chúng ta đi thôi, thiếu gia, Giang tiên sinh và Kỷ tiên sinh đang đợi ở dưới.”

“Vâng ạ.” Thu Thu lên tiếng, cùng quản gia Trần xuống tầng.

Bé cho rằng rất nhanh sẽ nhìn thấy ba ba và ba Đường Đường, bởi vì xuống cầu thang là một chuyện rất đơn giản.

Nhưng sự thật đã chứng minh là bé quá ngây thơ rồi, đi từ phòng bé đến phòng khách phải mất khoảng năm phút đồng hồ, tuy rằng một phần là do tốc độ rùa bò 0.5 của Thu Thu.

Thật vất vả mới xuống được tầng một, nhìn thấy Giang Qua và Kỷ Hoài, đôi mắt Thu Thu nhất thời sáng lên, vội vàng gọi bọn họ: “Ba ba, ba Đường Đường ~”

Bé con giọng điệu ngọt ngào, hơn nữa bé không chút che dấu sự vui vẻ và hưng phấn, Giang Qua và Kỷ Hoài nghe xong đều không nhịn được nở nụ cười.

“Ai nha, để ba xem đây là tiểu tiên nữ từ đâu đến nào?” Kỷ Hoài cách Thu Thu gần nhất, cậu tiến lên hai bước đi đến trước mặt bé: “Thật là xinh đẹp quá rồi thì phải?”

Bé con được khen đến mức ngại ngùng, cong mắt cười với Kỷ Hoài: “Hôm nay ba Đường Đường cũng là đẹp trai lắm.”

Cùng là được khen, nhưng mà Kỷ Hoài không có chút gì gọi là ngại ngùng, ngược lại còn giơ ngón tay cái lên với Thu Thu làm bộ dáng tán đồng nói: “Bé con thật tinh mắt.”

Thu Thu bị chọc cười, nhìn thấy Giang Qua phía sau Kỷ Hoài cũng công bằng mà khen hắn một câu: “Ba ba cũng rất đẹp trai nha.”

Giang Qua được khen hơi nhướng lông mày, làm bộ khinh thường nhưng trong mắt lại toàn là ý cười đã bại lộ ra cảm xúc thật của hắn.

Thấy Thu Thu chỉ khen Kỷ Hoài và Giang Qua, hơn nữa trong mắt bé cũng chỉ có hai người bọn họ, lão quản gia đứng bên cạnh có chút sốt ruột hỏi Thu Thu: “Cô chủ nhỏ, vậy thiếu gia nhà chúng tôi thì sao?”

Giống như Lộ Khai, lão quản gia cũng không rõ những chuyện đã xảy ra giữa mấy người Tông Tuyển, nhưng mà ông khác anh ấy một chút, Tông Tuyển nói cái gì ông liền tin cái đó.

Đối với thân phận của Thu Thu, Tông Tuyển giải thích là có một chút nguyên nhân đặc biệt, tạm thời hắn chưa xác định được Thu Thu có phải con gái hắn hay không, nhưng mà trước khi chắc chắn thì hắn sẽ đối xử với bé giống như con gái ruột.

Lão quản gia cũng không hiểu là có nguyên nhân đặc biệt gì, với trình độ y học bây giờ chẳng lẽ không đủ để xác nhận Thu Thu có phải là con gái của thiếu gia nhà ông hay không ư? Nhưng lão quản gia sẽ không nghi ngờ lời của Tông Tuyển, hắn nói thế nào thì ông sẽ làm như thế.

Nếu thiếu gia nói tạm thời sẽ đối xử với Thu Thu như con gái, vậy thì lão quản gia sẽ coi bé là cô chủ nhỏ của nhà họ Tông mà chăm sóc cẩn thận.

Thiếu gia?

Thu Thu chớp chớp đôi mắt, sau đó nhìn theo tầm mắt của quản gia liền thấy được người ngồi trên sô pha. Bé đã từng gặp Tông Tuyển một lần, bé cũng biết hắn là một trong những người ba của bé, nhưng……

Không giống Giang Qua ngoài lạnh trong nóng, cũng không nhiệt tình như Kỷ Hoài, chắc là vì là người cầm quyền công ty đã lâu, mặc dù Tông Tuyển không hề lộ ra biểu cảm hung ác gì, thậm chí nhìn qua thì cả người hắn đều hiện rõ sự điềm đạm và lịch thiệp, nhưng mà khí thế vô hình quanh người khiến người khác không dám hành xử tùy tiện trước mặt hắn.

Tông Tuyển cũng không biết mình được lão quản gia “Bênh vực kẻ yếu”, hắn thả lỏng tay, nghiêng đầu nói với mấy người Thu Thu đang nhìn sang đây: “Nếu đủ người rồi, vậy thì ăn sáng trước đi.”

Thấy Tông Tuyển cứ thế mà chuyển đề tài, lão quản gia âm thầm cảm thấy đáng tiếc, đều là ba ba nhưng chỉ có hắn là không được bé khen. Chẳng lẽ thiếu gia nhà ông không cảm thấy bản thân bị thiệt thòi hay sao?

Đúng là Tông Tuyển không cảm thấy gì, đối với hắn mà nói Thu Thu có khen hay không đều không sao cả, so với cái này, Tông Tuyển chỉ quan tâm đến việc khác, hắn nói: “Chờ lát nữa ăn xong bữa sáng, tôi muốn mang Thu Thu đi làm kiểm tra.”

“Kiểm tra?” Kỷ Hoài còn đang âm thầm líu lưỡi trước sinh hoạt xa xỉ của người có tiền, chỉ ăn sáng thôi mà lại có thể tự chọn món, hơn nữa nam bắc đều có, Trung Quốc hay Phương Tây đều đầy đủ.

Vừa nghe thấy Tông Tuyển nói, Kỷ Hoài lập tức bị đề tài này hấp dẫn, ngay cả Giang Qua và Thu Thu cũng quay sang nhìn hắn.

Bị ba con người với sáu con mắt nhìn chằm chằm, Tông Tuyển vẫn bình tĩnh như thường, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là kiểm tra một chút về chỉ số thông minh, thiên phú cùng với một vài phương diện khác của Thu Thu.”

“Vì sao phải làm loại kiểm tra này?” Giang Qua hỏi.

“Bởi vì có kết quả kiểm tra thì tôi mới có thể sắp xếp kế hoạch học tập cho bé.” Tông Tuyển nói.

Kỷ Hoài: “……???”

Học tập? Kế hoạch?

Đấy là cái gì?

Biểu cảm của Kỷ Hoài có chút ngốc, cậu nhắc nhở Tông Tuyển: “Năm nay Thu Thu mới có năm tuổi.”

Đứa nhỏ năm tuổi thì cần kế hoạch học tập gì chứ?

Chơi hết mình là được.

“Tôi biết.” Chỉ tiếc là hình như Tông Tuyển không "get" được ý của Kỷ Hoài, hắn nói: “Tuy rằng bắt đầu có chút chậm trễ, nhưng không sao, chỉ cần bé chịu nỗ lực thì có thể đuổi kịp tiến độ.”

Kỷ Hoài: “……???”

Ý cậu không phải như thế.

Giang Qua không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói: “Cái này phải xem ý của quỷ nhỏ.”

Giang Qua chưa có người ba nào, cũng chưa từng làm ba của ai, cho nên hắn cũng không biết phương thức giáo dục nào là cách tốt nhất cho Thu Thu, hoặc là thích hợp nhất với bé.

Cho nên sau khi nghe Tông Tuyển nói như vậy, phản ứng của hắn cũng không giống Kỷ Hoài, Kỷ Hoài nghĩ như vậy đó là bởi vì cậu từng có thời thơ ấu thoải mái.

Thấy ba người ba ba đều nhìn mình, Thu Thu cũng không biết trả lời như thế nào, thấy thế, Tông Tuyển liền mở miệng nói: "Cứ từ từ, kiểm tra xong rồi bàn sau.”

Nghe Tông Tuyển nói như vậy, Thu Thu lập tức nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng cười với hắn một cái.

Đột nhiên bị nụ cười ngọt ngào của bé công kích, Tông Tuyển hơi ngây người, lập tức rời mắt sang chỗ khác.

Ăn sáng xong, Tông Tuyển dùng khăn lau miệng, sau đó nói với Thu Thu: “Đi thôi, ba đưa con đi kiểm tra.”

Nói xong, hắn nói với hai người Giang Qua và Kỷ Hoài bên cạnh: “Hai người cứ tự nhiên.”

Nhìn Tông Tuyển mang theo Thu Thu lên tầng, Kỷ Hoài quay đầu nhìn về phía Giang Qua hỏi: “Anh thật sự để hắn sắp xếp phương án học tập gì đó cho Thu Thu sao?”

“Nếu con bé thích thì vì sao tôi phải phản đối?” Giang Qua hỏi lại.

“Không phải, bây giờ Thu Thu mới năm tuổi thôi đấy.” Kỷ Hoài nói: “Lứa tuổi này đều ham chơi, không phải sao? Hơn nữa anh nghe mấy lời hắn vừa nói không? Cái kế hoạch gì đó chắc chắn không đơn giản, anh không sợ hắn ép Thu Thu học sao?”

Giang Qua: “……”

Cuối cùng hắn cũng biết thế nào là con hư tại mẹ.

Kỷ Hoài: “……???”

"Cậu nghe không hiểu lời của tôi à?” Giang Qua lại nói: “Nếu con bé thích thì tôi sẽ không phản đối.”

“Hiểu hiểu.” Kỷ Hoài nói: “Tính cách của Thu Thu anh còn không rõ sao? Lấy chuyện anh muốn dạy con bé lập trình mà nói, tôi công nhận là Thu Thu học rất nhẹ nhàng, nhưng anh có chắc là con bé thích cái này không? Hay là vì anh dạy nên nó không từ chối, cũng không dám từ chối?”

Kỷ Hoài nói xong làm Giang Qua không nhịn được nhíu mày lại, không phải bởi vì lời cậu ta nói mà mất hứng, mà là hình như hắn cũng không biết được Thu Thu nghĩ như thế nào.

Ở tầng dưới Giang Qua và Kỷ Hoài đang suy nghĩ gì Tông Tuyển ở trên tầng cũng không quản, tuy rằng người dẫn Thu Thu tới là hắn, nhưng không phải đích thân hắn kiểm tra cho Thu Thu.

Bởi vì việc gì cũng phải có trình tự, ngành nào có chuyên gia ngành đó, việc chuyên môn nên giao cho người có chuyên môn làm, nên sau khi mang Thu Thu lên tầng, Tông Tuyển liền dẫn bé đi vào một căn phòng. Sau khi mở notebook đã chuẩn bị từ trước, hắn cầm lấy điều khiển từ xa đặt bên cạnh, kéo hai bức rèm cửa sổ trong phòng đóng lại, rồi thả màn hình máy chiếu xuống.

“Xin chào, Tông tiên sinh.” Trên màn hình máy chiếu xuất hiện một người phụ nữ trung niên, sau khi chào hỏi Tông Tuyển, bà mỉm cười nhìn về phía Thu Thu nói: “Con chính là Thu Thu phải không? Bà đã nghe Tông tiên sinh nhắc về con.”

Thu Thu nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên, lại quay đầu nhìn về phía Tông Tuyển, hắn nói với bé: “Đây là giáo sư Chung, bà ấy sẽ kiểm tra cho con.”

“Xin chào giáo sư Chung ạ.” Thu Thu dùng giọng điệu non nớt chào hỏi bà.

“Vậy làm phiền bà, giáo sư Chung.” Tông Tuyển nói với giáo sư Chung.

“Tông tiên sinh khách khí rồi.”

“Con làm kiểm tra trước đi, ba sang thư phòng bên cạnh. Khi nào làm xong thì đến tìm ba.” Lúc Tông Tuyển nói những lời này hoàn toàn không ý thức được trước mặt mình là đứa trẻ mềm mại, là “con gái’ của hắn chứ không phải là cấp dưới, cho nên giọng điệu của hắn chẳng khác nào đang ra mệnh lệnh cho cấp dưới.

Cũng may Thu Thu là một cô bé hiểu chuyện, không phải là cô gái nhỏ yếu ớt nên nghe Tông Tuyển nói vậy bé liền gật đầu đáp: “Được ạ.”

Có điều……

Thu Thu nhìn trái nhìn phải, phát hiện rèm cửa đều đóng lại, toàn bộ căn phòng vô cùng tối tăm, vì thế bé liền hỏi Tông Tuyển: “Nhưng mà có thể mở cửa không ạ?”

Mở cửa?

Tông Tuyển nghe được yêu cầu của bé liền sửng sốt, sau khi phản ứng lại, đoán rằng Thu Thu sợ bóng tối, tuy cảm thấy bé hơi yếu đuối nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Có thể."

Thấy bé không có gì chuyện nữa, Tông Tuyển liền trực tiếp rời đi, lúc ra khỏi phòng, hắn không đóng cửa lại mà trực tiếp để cửa mở.

“Tới đây, Thu Thu, chúng ta bắt đầu làm bài kiểm tra nhé.”

“Vâng ạ.”

*

Trong lúc Thu Thu làm kiểm tra, ở thư phòng,Tông Tuyển cũng không nhàn rỗi, bởi vì hôm nay muốn xử lý chuyện của Thu Thu, hắn còn cố ý cho bản thân một ngày nghỉ.

Đương nhiên với người cuồng công việc như Tông Tuyển, không đến công ty chính là ngày nghỉ, còn làm việc ở nhà mà nói……

Đó không tính là làm việc.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chờ đến khi Thu Thu lại đây gõ cửa phòng hắn, Tông Tuyển mới biết bé đã làm xong bài kiểm tra.

“Vào đi.” Tông Tuyển khép folder lại, nhìn cô gái nhỏ lạch bà lạch bạch đi đến bên cạnh bàn làm việc nói với hắn: "Giáo sư Chung nói sẽ gửi kết quả kiểm tra cho ba.”

Tông Tuyển gật đầu: “Vậy con đến bên cạnh ngồi đi.”

“Dạ.” Thu Thu lên tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi một bên trên sô pha.

Tông Tuyển mở hòm thư ra, quả nhiên lập tức nhìn thấy văn kiện giáo sư Chung gửi đến, hắn đọc nhanh như gió, sau đó liền nhìn về phía Thu Thu.

Thu Thu ngồi trên ghế sô pha vẫn luôn chú ý đến Tông Tuyển, thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mình, Thu Thu đang nhìn trộm lập tức bị dọa sợ, cặp mắt đen lúng liếng lập tức mở to.

Nhưng Tông Tuyển không thèm để ý có phải bé nhìn lén hắn hay không, hắn càng để ý đến chuyện khác, hắn nói: “Giáo sư Chung đánh giá con là một thiên tài, cho nên ba cảm thấy con không nên lãng phí thiên phú của mình.”

Thu Thu: “……???”