Toàn Thế Giới Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 14: Phó Bản "Đảo Khuyết Hoả"



Đến đúng 10 giờ tối, âm thanh và ánh sáng chói mắt quen thuộc xuất hiện. Sau khi mở mắt ra, Tô Vân thấy mình đang lơ lửng trên không trung, bao quanh người là một vòng tròn trong suốt như thủy tinh. Thủy tinh cầu cách mặt đất tầm 3 mét.

Phía bên dưới là mặt hồ bị đóng băng, không nhìn thấy bất cứ vật sống nào, ở đằng xa lẻ tẻ có vài cây thông, đỉnh đầu và lá đều bị bao phủ trong tuyết trắng.

Tô Vân thầm nghĩ, phó bản này chắc sẽ không chỉ đơn giản là bắt buộc người chơi phải sinh tồn trong thời gian nhất định. Chỉ nhìn qua cũng không thể đoán được.

Cô ngẩng đầu lên, phía trên là những quả cầu thủy tinh giống hệt Tô Vân, bên trong cũng có người, xếp thành một hàng dọc hướng lên trên, quả cầu của Tô Vân gần mặt đất nhất. Vẻ mặt một số người thoáng qua nét hoang mang, cũng có người hết sức bình thản, tựa như hoàn toàn chấp nhận hoàn cảnh.

Một giọng nói xa lạ vang lên, không phải âm thanh máy móc, cũng không giống giọng nói trong trò chơi lần trước, thanh âm này rõ ràng có địch ý với bọn họ.

[Chào mừng người chơi đến với phó bản trò chơi'Đảo Khuyết Hoả'. Hãy sống sót. Người chơi tìm được 'Lửa' sẽ thông quan trò chơi. Thông quan trò chơi nhận thưởng thẻ bài ngẫu nhiên. Số người thông quan đủ 15 người, người chơi còn lại__chết. Không giết người chơi khác.]

[Trò chơi bắt đầu, đếm ngược 3 giây.]

3

2

1

Chỉ thấy toàn bộ quả cầu thủy tinh được xếp ngay ngắn thành hàng dần văng ra khắp bốn phía. Không khác gì những viên ngọc rồng rơi xuống ngẫu nhiên.

Sau khi cầu thủy tinh đáp đất liền nứt ra rồi biến mất trong không khí. Điều đầu tiên Tô Vân cảm nhận được khi đứng trên mặt tuyết là nơi này vô cùng lạnh. Hai chân cô lún sâu trong tuyết đến gần đầu gối, cảm giác âm ỉ tê cóng từ phía dưới lan toả mọi ngóc ngách.

Phía trên cũng không khá hơn, mặc dù Tô Vân đã đoán trước được phó bản trò chơi này gọi là khuyết hoả, sẽ liên quan đến cái lạnh nên chuẩn bị quần áo mùa đông đầy đủ, còn đeo một cái khăn choàng cổ. Nhưng vẫn vô cùng lạnh, cái lạnh như len qua từng kẽ hở đâm vào da thịt Tô Vân. Gió lạnh từ khắp nơi như tụ tập lại từng đợt phả hơi thở buốt giá vào mặt, vào ngực cô.

Ngực Tô Vân cảm giác được một trận tê tái, đau nhức như hàng ngàn mũi kim đâm chọc vào, nước mũi đã bắt đầu chảy ra, thân nhiệt không điều khiển được khiến cho khuôn mặt đỏ bừng lên vì lạnh.

Cô cố gắng di chuyển về phía trước, bước từng bước chậm chạp trong sức nặng của tuyết đang ghì trên chân. Tô Vân rất chắc chắn một điều, nếu cô không đi tìm nơi trú tạm thì rất có khả năng chưa sinh tồn được một giờ đã chết vì bị đông cứng.

Đi được chừng trăm bước, trước mặt Tô Vân vẫn toàn tuyết trắng bao phủ khắp nơi, không thấy cây thông như lúc chưa bắt đầu. Xung quanh bốn phía vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào thổi qua kẽ tai, hơi lạnh khiến đầu óc Tô Vân tê tái. Cô quấn khăn choàng cổ cao qua chóp mũi, lại cố gắng thít chặt áo khoác trên người lại, nhưng vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu.

Tô Vân ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu vùi xuống, chỉ cảm thấy ruột gan đều cồn cào nôn nao, hai chân vì lạnh mà mất đi cảm giác. Vài phút trôi qua, cô đứng dậy tiếp tục di chuyển về phía trước.

Qua một hồi, hai chân Tô Vân mỏi rã rời, lớp tuyết phủ quá dày, muốn đi cũng tốn không ít sức lực. Quan trọng là, đầu óc cô hiện tại cứ quay mòng mòng, mơ hồ thấy bản thân đã đi một đoạn rất xa, nhưng khi tỉnh, lại thấy mình đang đứng yên một chỗ.

Tô Vân thở dài một hơi, gió lạnh tạt vào mặt khiến cô chẳng muốn suy nghĩ gì nữa. Bất chợt, cô thấy phía trước mặt xuất hiện một cây thông cao lớn, thân cây rất rộng, tán lá dày và to vươn ra, là một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng, mặc dù ngồi dưới gốc cây cũng chẳng ấm hơn bao nhiêu.

Tô Vân lấy tinh thần lê lết di chuyển về phía cây thông, đi mất một thời gian mới đến nơi. Cô ngồi bệt xuống nền tuyết dưới gốc cây, cảm giác được cả người lún xuống dưới, nhưng toàn thân dâng lên sự ấm áp khó tả, giống như đang ngồi trước một đống lửa.

Sau đó, trước mắt Tô Vân xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, ánh lửa tí tách nhảy múa, Tô Vân đưa tay chạm vào ngọn lửa, ngọn lửa tiêu tán thành từng mảnh, một ánh sáng chói loá khiến hai mắt cô nhắm nghiền lại, sau khi mở mắt ra cô thấy mình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Ngay lúc này, cảm giác đau nhức xuất hiện, Tô Vân tỉnh lại, thấy cả người đang bị vùi trong tuyết, hoàn cảnh thiếu oxi khiến toàn thân rã rời lực, đầu đau như búa bổ. Cô ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, gió lạnh tạt vào khiến Tô Vân co người lại run rẩy.

Tuyết rơi, hạt tuyết nhẹ nhàng đậu trên quần áo Tô Vân, trên chóp mũi, càng lúc càng nhiều, tuyết cũng rơi càng dày đặc. Bốn phía cũng không có bất kì cây thông nào, chỉ có không gian vắng lặng trắng xoá tuyết.

Là ảo giác.