Toàn Thế Giới Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 15: Phó bản "Đảo Khuyết Hoả"



Nhiệt độ càng ngày cảm giảm xuống, ít nhất với Tô Vân là như thế, hai chân vùi sâu trong lớp tuyết dày cứng ngắc lại, di chuyển càng trở nên khó khăn.

Nếu có thể, Tô Vân đã sử dụng kỹ năng để triệu hồi một nơi trú tạm tránh lạnh, nhưng cấp kỹ năng quá thấp nên chỉ có thể gạt qua một bên. Còn nếu tạo một cái lều trại, cũng chưa chắc có thể chắn được hoàn toàn cái lạnh này, có khi lều còn bị vùi lấp khi tuyết rơi.

Giống với hoàn cảnh hiện tại, những bông tuyết lạnh buốt đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, lớp tuyết dưới chân ngày càng dày lên, gương mặt Tô Vân đỏ bừng vì lạnh.

Âm thanh cảnh báo vang lên trong đầu.

[Cảnh báo: Giá trị sinh mệnh của người chơi dưới 50. Giá trị sinh mệnh về 0, người chơi tử vong.]

Khi ở trong phó bản trò chơi 'Cờ vua', cô không nghe âm thanh nhắc nhở cảnh báo. Tức là, phó bản kia có lẽ an toàn hơn. Mà khi giá trị sinh mệnh giảm xuống một mức độ đáng báo động, hệ thống trò chơi cũng có chút lương tâm mà thông báo.

Hơn nữa, Tô Vân chỉ mới vào phó bản này, thời gian khẳng định cũng chưa trôi qua bao lâu. Bây giờ là ban ngày mà đã lạnh như vậy, chờ đến ban đêm có khi Tô Vân sẽ bị đông cứng toàn thân mà chết mất.

Nhưng xung quanh không hề có bất kì chỗ tạm trú phù hợp nào. Cả một vùng chỉ toàn tuyết là tuyết, còn không ngừng dày lên với tốc độ nhanh chóng.

Tô Vân nghĩ đến việc làm một ngôi nhà igloo để tạm tránh lạnh. Băng hiển nhiên không thể cách nhiệt, quanh đây cũng chẳng có bất kì thứ gì hữu dụng. Có thể dùng tuyết để xây, nhưng không có vật dụng đào, cũng không có khung cố định. Tô Vân chưa muốn lãng phí kỹ năng chỉ để triệu hồi một cái xẻng đào, dù sao trong mỗi phó bản trò chơi cũng chỉ được dùng một lần.

Bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, cô dừng chân tại một chỗ, dùng tay để đào lớp tuyết dưới chân. Bàn tay mặc dù đeo găng vẫn vô cùng lạnh, cảm giác tê tái. Nhưng Tô Vân vẫn không dám chậm trễ, tay đào từng nắm tuyết lớn ném sang chỗ khác.

Chẳng biết qua bao lâu, tuyết dưới chân Tô Vân đã vơi đi còn đến cao hơn mắt cá chân một chút, khó khăn chính là tuyết vẫn đang không ngừng rơi, chỗ đang đào cũng dần dần dày lên bằng mắt thường trông thấy.

Hai tay Tô Vân đã tê cóng, mất cảm giác. Không thể cứ đào mãi như vậy. Cô cắn răng, dùng thân trên che chắn không cho tuyết rơi xuống dưới chân, tiếp tục đào tuyết.

Sau khi trên lưng cảm giác được sức nặng, Tô Vân cuối cùng cũng đào được một cái hố không rộng lắm, có thể đứng bằng hai chân vẫn dư ra một đoạn, nhưng thế này vẫn chưa đủ. Tô Vân đứng thẳng người, đống tuyết trên lưng ào ào đổ xuống, rơi đúng vào hố tuyết dưới chân cô.

Tô Vân mím môi, sắc mặt không mấy vui vẻ, đào lâu như vậy, tất cả đều thành công cốc. Trong lòng thầm chửi rủa, cuối cùng Tô Vân không chịu nổi nữa, nhìn lên trời hét lên, "Trò chơi chết tiệt. Có để người ta sống không?"

[Cảnh báo: Giá trị sinh mệnh của người chơi ở mức nguy hiểm. Giá trị sinh mệnh về 0, người chơi tử vong.]

"Mẹ nó." Tô Vân đạp đạp tuyết dưới chân, giải toả cảm xúc của mình.

Cuối cùng, để bảo đảm giá trị sinh mệnh không tụt hết, Tô Vân sử dụng thẻ bài "Băng Vải" để hồi phục lại, tuy chỉ có thể giữ được một thời gian, sau khi sử dụng cảm giác toàn thân ấm lên một chút, nhưng rất nhanh khí lạnh lại ồ ạt lao đầu vào người cô.

Tô Vân không nán lại tiếp tục đào hố nữa, dù sao cũng bị hố đủ rồi. Cô đi về phía trước, từng bước từng bước nặng nề lê lết trong đống tuyết dày đã vượt quá đầu gối chân. Để giữ tỉnh táo, không bị ảo giác như lúc nãy, Tô Vân cởi một bên găng tay, dùng móng tay tự cắm vào lòng bàn tay mình.

Đến khi trên lòng bàn tay, những vết móng tay đã rơm rớm ra máu, Tô Vân cuối cùng tìm được một rừng thông, thân cây không rộng lắm, tán lá bị phủ vùi dưới lớp tuyết.

Đi một thời gian, Tô Vân đã sớm cảm thấy kiệt sức, bụng quặn lại, nhưng chính là trong hoàn cảnh này không thể tìm được thứ gì để ăn, cũng không thể coi tuyết như cơm bỏ vào bụng.

Cô tiến về rừng thông, để xác định mình không gặp ảo giác, Tô Vân lại dùng tay tự tát vào mặt mình, cảm giác rất đau, nhưng cũng rất hạnh phúc vì rừng thông trước mặt là thật.

Tô Vân ngắt một nhánh lá thông xuống, bứt ra cho vào miệng nhai, vị đắng kinh khủng, nhưng rất có tính giữ ấm, cô rơm rớm nước mắt, nước mắt vừa tràn ra thì đã đông lại thành băng vụn trên mặt cô.

Cô dùng kỹ năng triệu hồi một cái rìu, có thể chặt thông ghép lại làm chỗ ở, cũng có thể săn động vặt làm thức ăn, mặt khác còn có công dụng tự vệ. Trò chơi cũng nói không thể giết người chơi, nhưng nếu người kia muốn đồng quy vu tận thì không biết chừng, còn có thể dùng để đe doạ.

Thực ra Tô Vân muốn tạo một cái cưa điện, nhưng mà cấp thấp quá không triệu hồi được. Thôi thì có rìu cũng rất tốt rồi.

Lúc này cô lại thấy hâm mộ những người chơi có kỹ năng tạo ra lửa, nếu may mắn, chỉ cần triệu hồi lửa là đã thông quan được rồi. Cũng không như kỹ năng của Tô Vân, nghe tên thì rất oách, nhưng kỳ thật đôi lúc lại khiến cho cô cảm thấy rất cạn lời.