Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 116: Tinh Ninh & Bùi Giáng



116. Sở Tinh Ninh và Bùi Giáng 3.

Trước khi gặp người ủy thác, Uông Phúc còn cố ý gọi Sở Tinh Ninh vào văn phòng.

Sở Tinh Ninh bước vào phòng, Uông Phúc đang bưng ly cà phê nhấp một ngụm, còn thở dài một hơi. Mắt Sở Tinh Ninh hơi rũ xuống, tầm mắt dừng ở bàn làm việc của người kia.

Một đống giấy tờ linh tinh chưa sắp xếp lại, ở giữa đống giấy tờ còn kẹp một chiếc túi xách mới ra của LV.

Vừa rồi lúc anh tới trụ sở, hình như đã nhìn thấy có người đeo cái túi này.

"Tinh Ninh à, Hạ Hàm nói rằng cô ấy gửi email mà cậu không phản hồi, nhắn tin qua Wechat cậu cũng không trả lời là sao?"

Đột nhiên Uông Phúc mở lời, ánh mắt trở nên nghiêm khắc.

Hạ Hàm là đàn chị cùng trường với Sở Tinh Ninh, đang học nghiên cứu sinh năm 3, và tới thực tập tại Kinh Đạt cùng lúc với anh.

Sau khi vào đoàn, Sở Tinh Ninh đi theo Rocky còn Hạ Hàm đi theo Uông Phúc. Vì vậy hạng mục lần này tất nhiên Hạ Hàm sẽ tham dự.

Trong thời gian còn ở trường, Sở Tinh Ninh và Hạ Hàm có chút va chạm. Có một thời gian cô ta đã từng là phụ đạo viên cho lớp cậu, Sở Tinh Ninh là lớp trưởng vì vậy giao lưu khá nhiều với cô. Nhưng Hạ Hàm lại không để bụng công việc này, luôn bỏ mặc lớp bọn họ, lúc bình thường không thể tìm thấy bóng dáng cô nàng, liên lạc bằng Wechat hay điện thoại lúc được lúc không.

Lần nọ trường thông báo việc đăng ký xin học bổng sáng tạo cho các lớp, Hạ Hàm quên gửi thông báo cho bọn họ. Tới ngày cuối cùng Sở Tinh Ninh mới biết được thông tin từ khoa khác, lúc này mới luống cuống tay chân thông báo với các bạn học đủ tư cách, sau đó cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà nói lại với Hạ Hàm.

Người kia không cảm thấy chột dạ, mà ngược lại còn viết báo cáo phản ánh anh không tôn trọng phụ đạo viên, rồi gửi cho đoàn ủy.

Về sau, các bạn học trong khoa pháp luật đã gửi đơn kháng nghị với thanh thế rất lớn, lúc đó đoàn ủy mới nghiêm túc điều tra cuối cùng loại Hạ Hàm ra khỏi danh sách phụ đạo viên.

Ngoài ra vì không tạo thành hậu quả nghiêm trọng cho nên cô nàng cũng không phải chịu trừng phạt gì.

Sở Tinh Ninh hoàn hồn, bình tĩnh nói với Uông Phúc:

"Tôi có trả lời Wechat và nội dung trong email không phải công việc của tôi, cho nên tôi không làm."

Uông Phúc nhăn mi lại:

"Hôm qua Hạ Hàm bị sốt, mới nhờ cậu hỗ trợ làm thêm lúc tan tầm, vậy mà vì không phải việc của cậu cho nên cậu không làm hay sao? Như vậy ảnh hưởng tới tiến độ thì làm sao bây giờ hả! Hôm nay tôi cần phần giải thích tài liệu này!"

Uông Phúc nói, còn vỗ mạnh lên bàn.

Đống giấy tờ linh tinh bị hắn vỗ rung lên, làm cho chiếc túi kia thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất. Nếu không nhầm hôm nay Hạ Hàm vừa vặn khoe chiếc túi xách này trước mắt mọi người.

Sắc mặt Sở Tinh Ninh rất bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói:

"Tôi không biết cô ta phát sốt, hơn nữa công việc không hoàn thành, ngài hẳn là nên tìm Hạ Hàm chứ."

Uông Phúc cười khẽ một tiếng, ngửa người dựa lưng vào ghế, chiếc ghế bị thể trọng của hắn đè ép xuống phát ra tiếng vang rầu rĩ.

"Sở Tinh Ninh, hiện tại cậu không phải đi theo bên người Rocky mà là theo tôi. Phong cách làm việc của hai chúng tôi khác nhau, tôi rất chú trọng vào tinh thần tập thể, chẳng lẽ một việc nhỏ như vậy còn cần tôi phải tự mình phân công công việc cho cậu sao?"

Sở Tinh Ninh híp mắt lại:

"Mách lẻo sau lưng người khác hẳn là không phải tinh thần đoàn đội đúng không ạ?"

Anh châm chọc trắng trợn như vậy làm sắc mặt Uông Phúc trong nháy mắt trầm xuống.

Nhưng không chờ hắn mở miệng, Sở Tinh Ninh là hòa nhãn nói:

"Có khả năng do tôi câu thông với Hạ Hạm chưa đủ cho nên hôm nay mới xảy ra những việc như thế này. Ngài yên tâm đi ạ, chúng tôi sẽ giao lưu lại một chút, giải quyết chuyện này, ngài không cần phải nhọc lòng vì dù sao khách hàng mới là quan trọng nhất."

Dù sao Uông Phúc cũng là luật sư cao cấp tại đoàn, Sở Tinh Ninh chỉ là thực tập sinh, anh không muốn gây xích mích với ai cả.

Ra ngoài xã hội, không còn giống như ở trong trường học nữa, sẽ không có sự che chở của giáo viên vì thành tích của anh giỏi nữa rồi.

Hôm nay chỉ là một chút va chạm nhỏ, nhưng những phức tạp trong môi trường làm việc đã bắt đầu thoáng hiện manh mối, hiển nhiên Hạ Hạm am hiểu đạo lý giao lưu với cấp trên hơn anh nhiều.

Cuối cùng Uông Phúc cũng hơi nguôi giận, hắn biết Sở Tinh Ninh đã yếu thế, vì vậy cũng hòa hoãn lại.

"Cậu cũng biết lần ủy thác này là một minh tinh khá nổi tiếng, rất có trọng lượng, một khi đắc tội với cậu ta, đối với tôi, đối với thanh danh của đoàn đều có ảnh hưởng."

"Vâng." Sở Tinh Ninh gật gật đầu.

Uông Phúc biết Rocky và ông Trần Khai Trạch đều rất coi trọng Sở Tinh Ninh, nếu hắn gây phiền toái cho Sở Tinh Ninh, tuy rằng hai người họ sẽ không công nhiên xuất đầu bảo vệ người kia, nhưng trong lòng sẽ có chút phê bình kín đáo với hắn. Hắn cũng không đến mức vì Hạ Hạm mà đắc tội với người cho nên chuyện này tới đây thôi.

"Cậu cũng biết, tôi không dễ dàng gì mới bắt được hạng mục này. Luật sư Lưu đã tới Phương Duy, ông ấy rất có danh khí trong lĩnh vực giải trí, những hợp đồng giải ước mang tầm quốc tế trước kia của đoàn đều là do ông ấy đảm nhận. Đoàn đội của Bùi Giáng có thể tìm tới luật sư Lưu. Nhưng vì sao cuối cùng lại tới đoàn luật sư của chúng ta, không phải vì tôi tìm bạn bè dìu dắt, thiếu nợ nhân tình hay sao? Nếu mà tôi không làm tốt, thì mặt mũi của tôi sẽ để vào đâu đây?"

Sở Tinh Ninh gật đầu, im lặng không lên tiếng.

Uông Phúc nói:

"Tôi hy vọng những chuyện nhỏ nhặt này sẽ không làm ảnh hưởng tới tinh thần tập thể cũng như sự chuyên nghiệp của đoàn luật sư chúng ta, chúng ta sắp phải gặp người ủy thác rồi, đối phương là người đại diện đã có thâm niên, nếu chúng ta không chuẩn bị đầy đủ hồ sơ thì rất dễ dàng bị người ta đánh giá và nghi ngờ thực lực, ở phương diện giải trí chúng ta cũng chỉ là người mới thôi."

"Ngài nói rất đúng." Sở Tinh Ninh hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, trong lòng đang nghĩ trưa nay mình nên ăn thêm cái gì.

Người kia vẫn còn thao thao bất tuyệt:

"Luật sư Trần điều cậu tới đây là để hỗ trợ tôi, nhất định là vì nhìn trúng năng lực của cậu, cậu phải phát huy hết thực lực trong hạng mục này biết chưa?"

"Vâng." Sở Tinh Ninh nói cho có lệ.

Thời tiết nóng như này, anh muốn ăn mỳ lạnh. Nhưng gần trụ sở lại không có quán cơm Hàn nào ngon, chắc là phải đặt trên mạng thôi.

Nhưng mà ship được tới đây sợ là mỳ đã trương lên mất.

Uông Phúc nói tiếp: "Phía khách hàng vừa nghe thấy tên của tôi đã đồng ý hợp tác, điều này thuyết minh sự vất vả mấy năm nay của tôi không uổng phí, tôi cũng không muốn làm bọn họ thất vọng, tôi muốn sáng lập và gánh vác trách nhiệm trong lĩnh vực mới cho đoàn luật sư chúng ta."

"Vâng." Sở Tinh Ninh chết lặng phụ họa theo. Trong đầu đang nghĩ, thôi không ăn mỳ lạnh nữa, dưới lầu có cửa hàng sushi Nhật cũng không tồi.

"Ngày mai lúc gặp khách hàng, nhớ rõ mặc đồ đứng đắn ổn trọng một chút, bản thân Bùi Giáng chắc sẽ không trình diện, nhưng không có nghĩa là..... cậu ta không coi trọng đoàn luật sư của chúng ta mà vì công việc của cậu ta quá bận rộn, dù sao cũng là đỉnh cấp lưu lượng."

"Dạ." Sở Tinh Ninh thầm nghĩ, không xuất hiện càng tốt, cũng đỡ xấu hổ.

Cuối cùng Uông Phúc cũng tính buông tha cho anh:

"Cậu về làm đi."

Sở Tinh Ninh xoay người đi ra khỏi văn phòng, anh liếc mắt nhìn về phía bàn làm việc của Hạ Hạm. Tuy rằng cô ta đang ngồi trước máy tính, con chuột đang di chuyển trên mặt bàn phảng phất như đang rất nghiêm túc làm việc nhưng dư quang khóe mắt vẫn như có như không nhìn anh.

Sở Tinh Ninh nhìn chằm chằm cô ta vài giây, sau đó cong môi cười.

Người kia khẩn trương thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Sở Tinh Ninh đi về phía bàn cô ta, thanh âm đạm mạc nói:

"Nghe nói hôm qua chị phát sốt? Tại sao trong Wechat lại không nói với tôi."

Hàm dưới của Hạ Hạm có chút giật giật, rõ ràng là đang hoảng loạn. Cô ta chỉ muốn càu nhàu, mách lẻo trước mặt Uông Phúc một chút để hắn có ấn tượng xấu về Sở Tinh Ninh. Nhưng không nghĩ rằng Uông Phúc lại trực tiếp tìm Sở Tinh Ninh phát giận.

Như vậy không phải là bán đứng cô ta sao?

Cô vừa tức vừa sợ, không rõ vì sao một người không có đầu óc như Uông Phúc lại có thể kéo về một hạng mục tốt như vậy.

Cô trầm khí nói:

"Hôm qua xác thật chị cảm thấy không khỏe, nhưng...."

"Nhưng dù cô có nói cô phát sốt đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không giúp." Sở Tinh Ninh lạnh lùng đánh gãy lời cô ta.

Hạ Hạm bị trấn trụ vì lời nói của Sở Tinh Ninh. Cô thật sự không nghĩ tới là ngay trước mặt mà Sở Tinh Ninh cũng không thèm duy trì khách khí nữa. Còn không chờ cô ta nghĩ ra câu nói nào đó để chống lại lời tàn nhẫn kia, Sở Tinh Ninh đã xoay người đi mất.

Cô chỉ biết nghẹn một cục tức, khó chịu đến đau ngực.

Ngày hôm sau.

Sở Tinh Ninh tới trụ sở từ rất sớm, anh mặc bộ tây trang tương đối sang quý, bên trong còn mặc chiếc áo sơ mi trắng mới tinh được là lượt phẳng phiu, chỉnh tề. Đúng như lời Uông Phúc nói, gặp người ủy thác phải nghiêm túc, đứng đắn một chút mới được.

Người đại diện của đối phương không phải ăn chay, biểu hiện không chuyên nghiệp dễ dàng bị pass ngay, vì hợp đồng còn chưa chính thức ký kết, chỉ mới có ý đồ hợp tác mà thôi.

Nhưng Uông Phúc vì biểu hiện thành ý đã sửa sang lại toàn bộ tư liệu về quyền giải ước bao năm qua đưa tới, phảng phất như hợp tác lần nay là ván đã đóng thuyền.

Hắn còn nói, Bùi Giáng sẽ không tới.

Sở Tinh Ninh tin điều đó.

Kết quả hai giờ sau, trong phòng tiếp khách lớn nhất của đoàn, Bùi Giáng đeo khẩu trang, vắt chân, lười biếng dựa vào sô pha, đôi mắt hồ ly giảo hoạt sáng ngời nhìn chằm chằm Sở Tinh Ninh.

Chiếc áo khoác có mũ đơn bạc bị cuốn lên, lộ ra phần eo nhỏ và cơ bụng rắn chắc. Cổ áo còn mở rộng, cậu đưa hai tay lên gối sau đầu làm bả vai nhô lên, cổ áo bị kéo rộng ra hơn, lộ ra xương quai xanh trắng nõn không chút tỳ vết. Chiếc quần hộp màu đen bao lấy cặp chân dài, bởi vì cong gối gác chân mà ống quần bị kéo lên một đoạt, cậu còn lắc nhẹ mũi chân làm cho mắt cá chân tinh xảo cũng rung động theo.

Bộ dạng này hoàn toàn trùng khớp với hình dung của tất cả mọi người về cậu.

Bùi Giáng phản nghịch, tà khí, lười nhác, nhìn như vô tội nhưng lại làm người khác khó có thể tới gần.

Hô hấp của Sở Tinh Ninh cứng lại. Người này biến hóa quá nhiều.

Ba năm qua đi, cậu đã không còn là một học sinh sơ trung ngây ngô, non nớt, thứ duy nhất bất biến chính là cái nhìn cực nóng bỏng kia, ánh mắt không thèm che giấu sự chiếm hữu đối với Sở Tinh Ninh.

Điều này làm Sở Tinh Ninh phải cắn má thịt dùng đau đớn kích thích thần kinh đang cực kỳ mẫn cảm của mình.

Vừa nhìn thấy Bùi Giáng, anh rất khó để bảo trì lại bình tĩnh. Lúc trước chia tay quá quyết tuyệt, anh biết người này đã liên hệ với anh rất nhiều lần nhưng anh vẫn nhẫn tâm không đáp lại.

Tính cách của anh là như vậy, chân thành, thẳng thắn, quả quyết, không muốn phức tạp giằng co qua lại thêm.

Anh cho rằng hơn 1 năm ở chung kia, nhiều lắm xem như là khoảng thời gian tốt đẹp ngoài ý muốn của tuổi dậy thì nhưng anh vẫn xem nhẹ trọng lượng của Bùi Giáng trong lòng anh.

Sau khi vào đại học, không một ai có thể hợp mắt anh, không ai có thể giống như Bùi Giáng làm anh lơ đãng mà chìm vào.

Bề ngoài như vậy mà đáng tiếc lại là kẻ lừa đảo.

Đáng tiếc.... vì kẻ lừa đảo này mà anh không thể thích người khác.

Sở Tinh Ninh tránh đi ánh mắt Bùi Giáng, chỉ đứng phía sau Uông Phúc. Uông Phúc cũng rất kinh ngạc nhanh chóng đi lên bắt tay với Bùi Giáng. Nhưng người kia vẫn ngồi yên trên sô pha như cũ, không thèm nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt nhìn lướt qua lòng bàn tay Uông Phúc.

Người đại diện của cậu là Phó Ninh, nhanh chóng đưa tay nhiệt tình bắt tay Uông Phúc.

"Xin chào luật sư Uông."

Uông Phúc tuy rằng có chút xấu hổ nhưng vẫn nhanh chóng lý giải. Bởi vì Bùi Giáng là như vậy, vô pháp vô thiên, không thèm cố kỵ.

Khi vừa ra mắt cậu đã như vậy, bị mọi người phê bình cũng chưa từng thay đổi. Ngay từ đầu mọi người đã không có gì chờ mong cho nên cũng dễ dàng tha thứ cho hành vi của cậu.

"Xin chào Phó tiên sinh, vất vả rồi."

Phó Ninh hơi mỉm cười, dư quang lại đảo qua Sở Tinh Ninh, giả vờ hiếu kỳ hỏi:

"Vị này là?"

Mặc dù đi vào cùng Uông Phúc chính là Sở Tinh Ninh và Hạ Hạm nhưng Phó Ninh chỉ đề cập tới Sở Tinh Ninh mà không chút để ý tới người còn lại.

Uông Phúc không chú ý tới điểm này, lập tức giới thiệu:

"Đây là hai vị luật sư sẽ cùng tôi phụ trách hạng mục này, luật sư Sở Tinh Ninh và luật sư Hạ Hàm."

Hạ Hạm lễ phép gật đầu chào còn hơi hơi mỉm cười. Người thường nhìn thấy minh tinh, luôn có chút biến hóa. Huống chi Bùi Giáng không phải chỉ là minh tinh bình thường mà lượng fans của cậu cực lớn là đỉnh cấp lưu lượng. Có thể gần gũi với Bùi Giáng như này là cơ hội hiếm có, nghĩ cũng chưa từng nghĩ, nếu ai dám can đảm đi lên nắm tay Bùi Giáng, phỏng chừng sẽ bị đám fans của cậu xé nát. Cô đang nghĩ ngợi thì thấy Phó Ninh vươn tay ra với Sở Tinh Ninh:

"Xin chào, luật sư Sở."

Sở Tinh Ninh khiêm tốn khom người nhẹ nhàng nắm tay Phó Ninh. Khóe miệng của người kia rõ ràng là không khống chế được mà nhếch lên, tựa hồ như ngay từ đầu hắn đang chờ mong nắm tay với Sở Tinh Ninh vậy.

Bùi Giáng nhẹ khụ một tiếng, ánh mắt tràn đầy uy hiếp nhìn Phó Ninh, cánh tay gối trên đầu cũng không còn thả lỏng như trước mà cơ bắp đã căng lên.

Phó Ninh liếc mắt nhìn thấy vậy, lập tức buông tay Sở Tinh Ninh ra.

Sở Tinh Ninh: "...."

Anh nhíu mày nhìn về phía Bùi Giáng, người kia lại đã nhanh chóng thay đổi bộ dạng vô tội lúc trước.

Không khí phòng tiếp khách có chút vi diệu, nhưng Uông Phúc không nghĩ nhiều. Vì dù sao diện mạo của Sở Tinh Ninh quá thật rất đẹp, Phó Ninh là một người đại diện vừa nhìn thấy nhất định sẽ động tâm tư muốn mua chuộc.

Mà Bùi Giáng là nghệ sĩ duy nhất mà Phó Ninh đang quản lý, thấy người đại diện có hứng thú với người khác nhất định là không vui rồi.

"Phó tiên sinh, mời ngồi, chúng tôi đã sửa sang lại những trường hợp nghệ sĩ thành công giải ước trong mấy năm nay của đoàn, ngài có thể xem qua. Theo như tình huống mà ngài đã trao đổi, khả năng Bùi tiên sinh có thể thành công là rất lớn.

Vì theo chúng tôi biết, trước khi Bùi tiên sinh gia nhập nhóm đã nổi tiếng, hoàn toàn có năng lực solo. Vậy mà sau khi gia nhập nhóm, công ty chủ quản cũng không phân phối tài nguyên tương ứng, mà hoàn toàn dựa vào sự nổi tiếng sẵn có của Bùi tiên sinh để kéo toàn bộ nhóm lên, điều này đã vi phạm điều khoản hợp tác lúc trước. Nhưng mà chúng ta có hại ở chỗ, là hợp đồng ký lúc trước đã không viết rõ ràng tỉ mỉ việc phân phối tài nguyên tương ứng. Ví dụ như trong hợp đồng có ghi tài nguyên của công ty sẽ phân phối là ba bộ phim truyền hình cấp S và không có yêu đương luyến ái. Trên mặt chữ chúng ta có thể tách ra là hai bộ phận. Thứ nhất là phim cấp S, chỉ cần Thiên Diệu hợp tác chặt chẽ với các trang web video là hoàn toàn có thể đem một bộ phim bình thường định nghĩa là cấp S, như vậy trừ bỏ dễ nghe ra thì không có mục đích hay lợi nhuận gì trong này.

Còn có không yêu đương luyến ái, mọi người cũng biết, hiện tại tuyên dương cái gọi là tình huynh đệ kịch tính, điều này hoàn toàn được quyết định bởi biên kịch viết như thế nào, đạo diễn quay chụp ra sao, hậu kỳ cắt nối biên tập như thế nào, vì vậy vẫn có thể bị lăng xê gây tai tiếng..."

Phó Ninh thở dài, sắc mặt có chút ngưng trọng:

"Hiện tại đã xả ra sự việc này, cho nên chúng tôi muốn giải ước. Bộ phim (Loạn Chiến) đã thay đổi đoàn phim chế tác, cải biến từ bộ phim quyền mưu sang kịch bản tình yêu, thời gian quay chụp vào tháng 7, như vậy rõ ràng là muốn dùng hợp đồng kia để áp bức Bùi Bùi tạo giá trị thặng dư mà."

Uông Phúc gật đầu liên tục:

"Đúng vậy, đúng vậy, cho nên chúng ta nhất định phải chiếm ưu thế cả về dư luận lẫn pháp luật. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, Bùi tiên sinh dự định đánh giá kim ngạch bồi thường là bao nhiêu ạ?"

"Một trăm triệu." Phó Ninh đạm thanh trả lời.

Uông Phúc: "...."

Hắn cười làm lành:

"Kim ngạch này có khả năng không dễ dàng đạt được, bởi vì mấy năm nay tổn thất của Bùi tiên sinh trong nhóm nhạc không dễ đánh giá, hơn nữa nếu đối phương dùng hợp đồng áp chế thì bên phía chúng ta khó mà giải quyết."

Uông Phúc rất rõ ràng năng lực của mình, Phó Ninh muốn phí bồi thường 100 triệu, hắn biết chính mình không có khả năng hoàn thành. Cho dù là luật sư Lưu cũng không nhất định có thể thành công.

Hắn muốn dựa vào hạng mục này để tự đánh bóng tên tuổi chứ không phải muốn mang tai tiếng vì không đạt được kỳ vọng của khách hàng.

Phó Ninh giải thích:

"Đây chỉ là kim ngạch mà chúng tôi chờ mong, nhưng có thể chân chính đạt được phí bồi thường là bao nhiêu vẫn phải xem sự nỗ lực của luật sư Uông. Thời gian của Bùi Bùi rất gấp gáp, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng kết thúc kiện tụng, bằng không những dự án công việc tiếp theo cũng không thể tiến hành được."

Uông Phúc mặt ngoài thì phụ họa nhưng trong lòng lại phát khổ. Hắn thầm nghĩ, quả nhiên hạng mục này không phải nhẹ nhàng.

Đối phương vừa tới đã tạo áp lực cho hắn lớn như này, một khi hắn không xử lý tốt, nói không chừng còn mang vạ vào thân.

"Phó tiên sinh, nếu còn có tình huống hay ẩn tình gì khác trong việc này, tôi hy vọng các anh có thể nói ra đúng sự thật, bằng không chúng tôi không thể trợ giúp được các anh. Theo tôi biết, Bùi tiên sinh đây hẳn không phải là người ngây ngốc chịu hại những 2 năm." Đột nhiên Sở Tinh Ninh mở lời, anh gia nhập đề tài.

Uông Phúc cả kinh, thấp giọng mắng: "Sở Tinh Ninh!"

Ngay cả Hạ Hạm cũng luống cuống. Lời này không phải Sở Tinh Ninh đang mắng Bùi Giáng có tâm cơ hay sao, bên trong này có miêu nị gì à?

Hợp đồng hợp tác còn chưa ký kết, chẳng sợ có nghi vấn gì cũng không thể đưa ra lúc này, nếu đàm phán thất bại, Uông Phúc có thể sẽ điên mất.

Phó Ninh còn chưa mở miệng, Bùi Giáng đã cong cong lên đôi mắt hồ ly, duỗi tay kéo khẩu trang ra.

Dưới khẩu trang là một khuôn mặt tinh xảo bị bịt kín tới đỏ lên. Cậu cong môi, mở miệng nói với ý vị thâm trường:

"Anh thật lý giải em."

Cậu đã qua thời kỳ vỡ giọng, ngữ khí tuy rằng có chút ngả ngớn nhưng vẫn có thể nghe ra chất giọng ca sĩ trời sinh.

Uông Phúc không nghĩ tới Bùi Giáng không những không tức giận mà còn nhìn Sở Tinh Ninh với ánh mắt sáng ngời như vậy.

Trên thực tế, ngay từ đầu, ánh mắt của người kia chưa từng rời khỏi người Sở Tinh Ninh.

"Ồ, em là muốn, trước tiên gia nhập sau đó giải ước, để bọn phế vật không thực lực kia dựa vào em sau đó đá văng ra, rồi vui vẻ nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của bọn họ. Thuận tiện để Thiên Diệu bồi thường em ít tiền, lại khiến cho fans của em mắng chửi lão tổng của họ một chút."

Bùi Giáng chớp chớp mắt, ánh mắt thiên chân vô tà giống như trẻ nhỏ, phảng phất như đang hình dùng một trò chơi nào đó.

Uông Phúc cứng người, hắn không nghĩ tới những lời như vậy cũng có thể nói một cách quang minh chính đại như vậy. Hắn lại cảm nhận sâu thêm Bùi Giáng không thể khống chế. Loại người này tựa như trời sinh mang tới phiền toái cho người khác.

Sở Tinh Ninh bình tĩnh nói:

"Như vậy vui không?"

Bùi Giáng nghịch ngợm nói: "Vui mà, ai bảo fans của em quá nhiều chứ."

Lão tổng của Thiên Diệu chính là ông Giản Chính năm đó cũng là một minh tinh nổi tiếng, sau đó rút lui khỏi giới giải trí sáng lập lên Thiên Diệu.

Bởi vì có ông cho nên công ty chủ yếu đầu tư về mảng đào tạo thần tượng cũng đã thành công đẩy ra rất nhiều thế hệ minh tinh, idol chiếm cứ thị trường.

Không ai có thể nổi tiếng mãi, lúc trước Giản Chính cũng từng là tình nhân trong mộng của một thế hệ, hiện tại lại bị fans của Bùi Giáng treo lên đánh, thậm chí còn tung lên 70-80 bài bôi đen, từ cuộc đời đến diện mạo v v....

Uông Phúc cười gượng, âm thầm đẩy Sở Tinh Ninh một cái:

"Được rồi, cậu đừng nói nữa!"

Hắn không biết rõ là Bùi Giáng thật không để bụng hay đã tức giận, mặc kệ người kia có li kinh phản đạo như thế nào thì chẳng quan hệ gì với luật sư bọn họ cả. Đạo đức nghề nghiệp của luật sư chỉ là trợ giúp người ủy thác dành thắng lợi mà thôi.

Sở Tinh Ninh không chú ý cho nên lảo đảo một chút khi bị hắn đẩy.

Ngay lập tức ánh mắt của Bùi Giáng phát lạnh, cậu không nóng không lạnh nói:

"Đừng chạm vào anh ấy."

Uông Phúc sửng sốt: "Hả?"

Sở Tinh Ninh thấp giọng nói: "Bùi Giáng."

Bùi Giáng mỉm cười: "Không được rồi, nhìn thấy anh bị người ta đối đãi như vậy, em thấy không vui. Một khi em mà không vui thì không có biện pháp hợp tác với Kinh Đạt nữa rồi."

Tuy rằng cậu đang dùng ngữ điệu ôn hòa nói chuyện với Sở Tinh Ninh nhưng trong lời nói đều là sự uy hiếp với Uông Phúc.

Lòng bàn tay Uông Phúc đổ mồ hôi, hắn cẩn thận hỏi:

"Bùi tiên sinh quen biết luật sư Sở sao?"

Sở Tinh Ninh dùng ánh mắt cảnh cáo Bùi Giáng, nói:

"Không quen biết."

Đáy mắt Bùi Giáng hiện chút cô đơn, đáng tiếc chỉ lướt qua một cái, bộ dạng của cậu lại đổi sang vui cười:

"Vậy coi như tôi là fans của luật sư Sở đi, tôi rất thích nghe luật sư Sở hát đấy."

Câu cuối cùng cậu nhấn mạnh hơn. Trong cái nhà cậu thuê kia, Sở Tinh Ninh đã từng hát ru cho cậu ngủ.

Đột nhiên Uông Phúc ý thức được gì đó. Có lẽ hạng mục này của hắn không phải vì bắt nối được nhân mạch mà là trong đoàn luật sư có một Sở Tinh Ninh. Cứ như vậy, hắn cũng hiểu rõ được vì sao ông Trần Khai Trạch lại đề cử Sở Tinh Ninh vào hạng mục này của hắn.

Ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Sở Tinh Ninh và Bùi Giáng quen biết nhau. Nhìn qua hai người, tựa hồ như Bùi Giáng đã theo đuổi mà Sở Tinh Ninh đang cự tuyệt.

Mà biểu tình của Phó Ninh không chút kinh ngạc, hiển nhiên đã biết gì đó. Uông Phúc nghĩ tới thái độ ngày hôm qua của mình với Sở Tinh Ninh mà cảm thấy choáng váng. Hắn chỉ coi người kia là một thực tập sinh bình thường. Nhưng nghĩ lại cẩn thận thì người như cậu về mặt tình cảm trong sinh hoạt sao có thể đơn điệu, đơn giản cho được.

Hợp đồng ký luôn trong ngày, ở lúc không ai nói rõ bên trong có ẩn tình gì, Phó Ninh đã kéo Uông Phúc sang phòng khác để nói chuyện. Uông Phúc bất động thanh sắc tỏ vẻ nhất định sẽ để Sở Tinh Ninh tham dự nhiều hơn, chặt chẽ hơn.

Phó Ninh vừa lòng vỗ vai hắn.

Mà trong toàn bộ quá trình, Hạ Hạm tựa như một người qua đường, không thể nói xen vào một câu hay phát biểu ý kiến riêng gì.

Búi Giáng cười nói với cô:

"Cô có thể ra ngoài trước được chứ?"

Hạ Hàm đầu váng não trướng bị đuổi ra khỏi phòng, trong phòng tiếp khách to như vậy chỉ còn lại Sở Tinh Ninh và Bùi Giáng.

Sở Tinh Ninh hít sâu một hơi, vừa định mở miệng nói thì Bùi Giáng đã giành trước một bước. Cậu nhu nhược vươn tay ra, lộ ra một vết thương thật sâu. Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại nhưng xem qua trình độ kết vảy có thế thấy được, nhất định là bị thương rất sâu.

"Anh ơi, em bị ngã từ sân khấu xuống, giá đỡ cắt vào tay, thiếu chút nữa là thấy xương luôn rồi, còn phải đi tiêm thuốc uốn ván, em đau quá."

Ánh mắt Sở Tinh Ninh rũ xuống, lông mi nồng đậm hơi hơi run rẩy. Sự cố này, anh biết. Lúc Bùi Giáng ngã xuống, đám fans phía dưới sợ tới mức hồn phi phách tán, nhân viên y tế ngay lập tức phải xông lên.

Khi mà mọi người cho rằng buổi biểu diễn sẽ gián đoạn thì, Bùi Giáng lại như người không có việc gì, dùng băng gạc quấn đơn giản sau đó lại lên sân khấu, hoàn thành toàn bộ buổi biểu diễn một cách hoàn chỉnh nhất.

Sau đó phòng làm việc của cậu cũng đăng thông báo nói sự việc hữu kinh vô hiểm, không có trở ngại gì, mà biểu hiện của Bùi Giáng cũng không đau không ngứa, còn đăng ảnh chụp làm mặt quỷ trong buổi tổng kết, lúc này fans của cậu mới yên tâm.

Hóa ra, vết thương kia lại sâu như vậy. Dưới ngón tay thon dài, giữa trong lòng bàn tay to lớn cùng vân tay nhợt nhạt đột ngột có một vết cắt ngang, thật làm cho người sợ hãi.

Sở Tinh Ninh nhấc tay lên, thiếu chút nữa không tự chủ mà sờ vào nó. Nhưng ngay sau đó anh phản ứng lại, thu tay về, chật vật mím môi dưới nói:

"Đừng làm nũng."

- -------

Lời muốn nói của tác giả:

Về Bùi Giáng là quan hệ cường thế, chủ động từ một phía, cho nên tôi cho rằng Bùi Giáng tính là công, nhưng vì đau lòng Sở Tinh Ninh, cậu nguyện ý ở phía dưới để không gây cảm giác áp bách cho Sở Tinh Ninh.

Sở Tinh Ninh mắt ướt dầm dề, vừa ôn nhu lại cẩn thận, nỉ non hỏi:

"Có đau hay không, có được không, anh lại chậm một chút nhé."

Bùi Giáng nói: "Anh tới đi, anh đừng sợ, em dạy anh làm như thế nào để vui sướng nhé."

Sau đó Sở Tinh Ninh cũng đồng ý để cho người kia đánh dấu.

- -----------------------------------